Chương 1147: Đại công tử nhà họ Mạnh (1)
Chương 1147: Đại công tử nhà họ Mạnh (1)Chương 1147: Đại công tử nhà họ Mạnh (1)
"Chết rồi!"
"Là nhà họ Mạnh gạt người, Thiên Mệnh đã sớm không còn ở Thượng Kinh nữa rồi, chúng ta bị lừa suốt hai mươi năm!"
Trong mắt những người trong giới môn đạo, Hồ Ma giơ giản đập xuống, đánh nát kim thân Quan Châu Phủ Quân, đánh thức Ngạ Quỷ, nhưng lại không biết, lúc này điều đáng sợ nhất chính là một đám người bị đánh thức khỏi giác mộng.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Quan Châu Phủ Quân, kim thân vỡ vụn, khắp thiên hạ, các gia tộc lớn, dị nhân trong môn đạo, đại quỷ yêu tà, vào lúc thanh giản này giáng xuống, đều như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đột nhiên rùng mình một cái, sâu trong linh hồn dâng lên nỗi sợ hãi lạnh lẽo.
Bọn họ đồng loạt ngẳng đầu, nhìn về phía Quan Châu, cảm nhận được biến động từ nơi đó, phản ứng đầu tiên là sợ hãi, ngay sau đó là kinh hoàng và phẫn nộ:
"Tiên hoàng bị lột da, nhưng thiên hạ này vẫn lấy họ Di làm tôn, đều biết hoàng tộc họ Di không còn huyết mạch, tân hoàng nhát định sẽ xuất hiện, nhưng người trong thiên hạ vẫn cho rằng hai mươi năm nay, khí vận vẫn thuộc về họ Di."
"Vậy mà có ai ngờ, đây lại là một trò lừa bịpl"
"Trần Túy Phủ hai mươi năm trước đã ẳn mình, nay lại tái xuất giang hò, việc đầu tiên là đánh phủ thần do Thượng Kinh ban lệnh, điều này... điều này có nghĩa là, từ hai mươi năm trước, Trấn Túy Phủ đã không còn bị hoàng quyền ràng buộc nữa..."
"Chẳng trách Mười Họ lại trấn áp những kẻ nỏi loạn khắp nơi, chẳng lẽ là vì lo lắng có người giành mất thiên mệnh?"
"Năng lực của một giản này, sao... sao lại bá đạo, bát chấp lý lẽ như vậy?"
Theo sau một giản của Hồ Ma, trong ngoài Minh Châu thành, thậm chí là vô số thần thần quỷ quỷ trên thé gian này đều bị dọa sợ, mà những kẻ hoảng sợ và khó hiểu nhất chính là người nhà họ Hồ, bọn họ thát thanh kêu lên: "Tân hoàng còn chưa được chọn ra, vậy thì khí vận thiên hạ vẫn còn ở trên người cựu hoàng..."
"Nhưng hắn... hắn sao có thể không thèm đếm xỉa đến hoàng mệnh?"
Hỗ Ma biết lý do, nhưng cũng biết đây là bí mật sâu xa của Trấn Túy Phủ, không thể tiết lộ, cũng không muốn giải thích với bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể khó hiểu.
"Chuyện này rất đơn giản..."
Nhưng giữa những tiếng kinh hãi của bọn họ, lại nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng thở dài nhàn nhạt, bọn họ vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy một vị công tử trẻ tuổi mặc áo xanh, trên mặt mang theo nụ cười nửa miệng, khẽ thở dài:
"Điều này chứng tỏ, Thanh Nguyên Hồ gia các ngươi, hoàn toàn hiểu lầm về Trấn Túy Phủ, hơn nữa còn hiểu làm một cách thái quá..."
"Chỉ là, đâu chỉ có mình các ngươi hiểu làm..." Khi hắn ta ngắng đầu lên, mới có thể nhìn thấy sự phẫn hận đang cuộn trào trong mắt hắn ta, nghiến răng nghiền lợi nói: "Ngay cả Mạnh gia chúng ta cũng đã nhận định sai làm..."
"Là quốc sư!"
"Là ông ta... ông ta đã lừa gạt tát cả chúng tai"
Hắn ta chậm rãi nói, dường như ngay cả biểu cảm cũng trở nên vặn vẹo, thậm chí là sợ hãi: "Chẳng trách Trấn Túy Phủ phải bị che giấu hai mươi năm, chẳng trách quốc sư tiếp nhận di mệnh của tiên hoàng cũng phải ẳn mình..."
"Chẳng trách chỉ họ Hồ này, có phúc lớn không hưởng, lại thà mạo hiểm đoạn tuyệt huyết mạch, linh hồn bị nghiền nát, cũng phải có chấp tiếp nhận Trần Túy Giản này..."
"Thứ lợi khí như vậy, lại mắt đi sự kiềm chế của hoàng mệnh, ai biết được sẽ gây ra hậu quả gì?"
Nhìn thấy người này xuất hiện, ba vị tộc thúc nhà họ Hồ đang kinh ngạc, vốn dĩ đã hơi yên tâm, nhưng sau khi nghe hắn nói xong, sắc mặt lại càng thêm kinh ngạc, run rằy nói: "Mạnh gia thế điệt, những lời ngươi vừa nói, là... là có ý gì?"
Vị công tử trẻ tuổi kia lại im lặng hỏi lâu, dường như đang có gắng tiêu hóa hét phẫn nộ và vặn vẹo trên mặt, sau đó mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hắn nhìn về phía Hồ gia nhị gia, nói: "Nhị thúc yên tâm, ta là phụng mệnh trưởng bối mà đến, lời nói cũng có trọng lượng, lần này đấu đá, tuy là chúng ta thua, nhưng cũng không phải là lỗi của chúng ta."
"Nói là thua, kỳ thực chúng ta cũng không phải thua hắn, mà là thua ngay từ lúc bắt đầu."
"Bát quá, đã thua rồi, những gì Mạnh gia đã đáp ứng, tuy không dễ làm, nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ thay các ngươi cầu xin, sẽ không để hắn làm quá đáng như vậy, ít nhát cũng để cho các ngươi bình an trở về..."
"Quá đáng?"
Nghe hắn nói vậy, ba vị tộc thúc nhà họ Hồ, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng có chút không kìm chế được, trên mặt lóe lên vẻ phẫn uất: "Chuyện này tốn bao nhiêu tâm huyết, ngươi chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng là muốn cho qua như vậy?"
"Chúng ta mới là người họ Hồ, vậy mà lại cần Mạnh gia ngươi đến cầu xin?"
Trong lòng vừa ức chế vừa nóng nảy, nhưng liên tiếp phải chịu những cú sốc lớn như vậy, cũng không biết nói gì hơn.
Còn vị công tử trẻ tuổi mặc áo xanh kia, sau khi nói xong, liền xách tà áo, chậm rãi bước lên tường thành Minh Châu, đứng từ trên cao nhìn xuống chiến trường hỗn loạn bên dưới, thở dài một tiếng, khẽ vỗ tay.
"Trấn Túy Phủ, Trấn Túy Giản, quả nhiên là vật nặng nè..."