Chương 115: Tức giận
Thế đạo này, cầu sinh quả thật gian nan!
Hôm nay thức dậy, Hồ Ma lẳng lặng suy ngẫm, muốn học một môn kỹ nghệ lại rắc rối với bao chuyện không đâu vào đâu.
May mắn là mình được bà bà cho ăn Huyết Thực Hoàn bồi bổ thân thể, lại có sự giúp đỡ của các chuyển sinh giả khác, nếu không, kết cục sẽ ra sao?
Có lẽ, Nhị gia chính là ví dụ điển hình nhất.
Hắn không muốn nghĩ đến những chuyện lộn xộn đó, chỉ biết cố gắng học pháp môn càng nhanh càng tốt để tự cứu mình.
Hồ Ma âm thầm suy tính một hồi, thông suốt mọi việc, liền lấy ra miếng thịt mà Nhị gia cho mình, cầm lấy con dao găm mà Chu Đại Đồng vứt trên chăn bông bên cạnh, cắt một góc nhỏ nhất của miếng thịt khô.
Miếng thịt to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, được bọc trong một mảnh vải sạch, nhét vào lòng, cất miếng thịt đi, không ai hay biết gì, hắn ra khỏi cửa.
Hồ Ma cũng không biết đây là loại thịt gì, chỉ nhìn ra là không phải Huyết Thái Tuế.
Dù sao, hiện tại hắn cũng được coi là một chuyên gia về Huyết Thái Tuế.
Có lẽ ngay cả một thợ mỏ già như Nhị gia cũng chưa từng ăn qua nhiều Huyết Thái Tuế như hắn.
Nhưng Nhị gia đã đặc biệt dặn dò, hẳn là không phải vật tầm thường, Hắc Sơn, Bạch Sơn, Thanh Sơn, Huyết Sơn chỉ là bốn loại phổ biến nhất trong vô số loại Huyết Thái Tuế, còn có rất nhiều loại kỳ lạ khác, khó kiếm, nhưng cũng thường là những thứ quý hiếm mà các lão sư phó thèm muốn.
Ra khỏi nhà, đến sân tìm thấy Chu Đại Đồng đang cắt cỏ cho ngựa, liền thì thầm vào tai của y.
Chu Đại Đồng nghe vậy, giật mình, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng: "Hồ Ma ca, ngươi định ra tay với bọn họ rồi sao?"
Hồ Ma ra dấu cho hắn im lặng, cười nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ động thủ sao?"
"Không nghĩ đến đâu, nhưng bị khi phụ chịu không được."
Chu Đại Đồng nói: "Đám hỗn trướng kia, cùng thiếu gia họ Hứa ỷ thế hiếp người. Cho đến bây giờ, họ đều không cho người trong thôn Đại Dương chúng ta giúp Hồng Đăng Nương Nương tuần tra ban đêm, chỉ bắt chúng ta nuôi ngựa, chặt củi, và phục vụ chưởng quỷ. Họ coi chúng ta như là những hạ nhân."
"Ta không thể đánh bại bọn họ, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn."
"Nhưng ta biết tính cách của Hồ Ma ca, có thể chịu lâu như vậy, chắc chắn là để xử lý việc lớn!"
"..."
"Nói bậy bạ gì vậy?"
Hồ Ma cảm thấy không thoải mái với những gì y nói: "Ta lại không phải là người xấu...”
Nhưng Chu Đại Đồng rõ ràng không quan tâm đến ý kiến của hắn, y mang theo hứng thú bừng bừng rồi đi.
Buổi chiều đã đến, rõ ràng hoàng hôn sắp tới, mặt trời dần lặn về phía tây. Trước đó, những người tuần tra ban đêm đã đốt đèn lồng và chờ đợi trong sân. Nhưng thiếu gia cẩm y Hứa Tích vẫn chưa ra. Hai người tùy tùng của y đang dương dương đắc ý ngồi bên cạnh giếng nước.
Dũi thẳng chân uể oái, chỉ vào Lý Oa Tử và mấy người khác, vừa cười vừa nói: "Các ngươi muốn cùng đi tuần tra ban đêm, đó cũng không phải là điều không thể."
"Đầu phố của thị trấn, nhà thứ ba, có một căn nhà gạch nhỏ ở phía trước sơn đen, các ngươi cầm cờ gọi hồn đi tới đó gõ cửa, mua một cân rượu, lại nói lão bản gói một đầu thịt heo."
"Ca ban đêm chúng ta cùng nhau uống một chút, vừa vặn dạy dỗ quy củ cho các ngươi, các ngươi thấy được không?"
Mấy người này liền gật đầu ủng hộ, không dám phản đối.
Lúc này, Chu Đại Đồng đến gần, run rẩy, nhìn về phía nhóm Lý Oa tử, hỏi: "Lý Oa, cha ngươi đã cho ngươi tiền chưa? Với mấy đồng tiền đó, có thể mua được thịt không?"
Lý Oa tử vốn là lớn lên ở trong thôn Đại Dương, sau đó trèo lên làm tùy tùng cho tên thiếu gia cẩm y kia, y nghe vậy thì xấu hổ, lắp bắp nói: "Đại Đồng ca ngươi đừng nói như vậy, mấy ngày nay Hổ Tử ca, thật sự dạy ta không ít thứ đâu. . ."
Những người kia thấy Chu Đại Đồng hỏi như vậy, liền tỏ ra không hài lòng, nhìn chằm chằm vào hắn và hỏi: "Ngươi có ý gì vậy?"
"Không, không..."
Chu Đại Đồng nhanh chóng thay đổi chủ đề và nói với họ: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, có thể để ta cũng đi cùng không?"
Hai người này nghe xong, ngược lại sắc mặt hòa hoãn, mỉm cười nhìn Chu Đại Đồng: "Làm gì, ngươi cũng muốn mua rượu cho chúng ta?"
“Mua”
Chu Đại Đồng tùy tiện sờ tay vào ngực, nói: "Các ngươi nhìn một cái đây là cái gì?"
Trời đã tối, lại thêm hắn thần thần bí bí, dương dương đắc ý, hai người còn tưởng rằng hắn lấy ra đồ tốt gì, đưa đầu lại gần bàn tay để xem, nhưng không ngờ bàn tay của Chu Đại Đồng bỗng nhiên mở ra, bên trong rỗng tuếch, sau đó thuận tay tát đến trên mặt của bọn họ.
Chu Đại Đồng đánh ra một cái tát vô cùng nhanh, sau đó chạy mất: "Ta mua cả bàn tay ăn cho các ngươi!"
"Tên khốn kiếp..."
Hai tên hỏa kế này mới đến cùng với thiếu gia cẩm y kia. Khi Hứa Tích bước vào bên trong đền trang, bọn họ vênh váo hất hàm sai khiến, càng ngày càng ngông cuồng.
Những tên hỏa kế mới đến này, không những không chào hỏi, còn dám lớn tiếng cãi nhau với bọn họ. Bị tát một cái, bọn họ lập tức nổi giận, từ trên cối xay nhảy xuống, nắm đấm hướng về phía Chu Đại Đồng.
Chu Đại Đồng vội vàng chạy ra khỏi trang tử, vừa chạy vừa kêu lên: "Đánh người! Muốn mạng người!..."
Hai tên tùy tùng tức giận, tuy muốn đánh người nhưng chưa ra tay.
Nghĩ đến việc đánh cho tên hỗn trướng này một trận, cũng chẳng có gì sai.
Nhưng đuổi theo chưa được mấy bước, sau tường bỗng nhiên xuất hiện một người, chặn trước mặt Chu Đại Đồng, chính là Hồ Ma.
Hắn đưa tay ngăn lại, hỏi: "Làm sao vậy, muốn đánh người à?"
Chu Đại Đồng vội vàng nói: "Bọn họ muốn ta ban đêm đi mua thịt cho bọn họ, nếu không sẽ đánh ta."
Trụ Tử cùng Lương Tử kia thấy Chu Đại Đồng nói vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, kêu lên: "Ngươi nói dối! Là tên này ra tay trước, mọi người đều nhìn thấy."