Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1179 - Chương 1179: Qua Châu Anh Hùng Thiếp (2)

Chương 1179: Qua Châu Anh Hùng Thiếp (2) Chương 1179: Qua Châu Anh Hùng Thiếp (2)Chương 1179: Qua Châu Anh Hùng Thiếp (2)

Hắn nhìn thấy trong thung lũng, có một nữ tử người Vu mặc trang phục truyền thống, đeo trang sức bạc trên đầu, trông rất thanh lịch thoát tục, đang đứng bên đó cho gà ăn, ngoài ra trong thung lũng không biết từ bao giờ đã trồng thêm rất nhiều hoa cỏ, trông rất thanh tịnh.

Hồ Ma suýt nữa tưởng mình đi nhằm chỗ, liền thấy nữ tử người Vu kia nhìn thấy hắn, quan sát kỹ một lượt, trên mặt liền lộ ra nụ cười, vội vàng gọi vào trong nhà một tiếng "Sư phụ", sau đó bưng cái rá đến gần:

"Ngươi là chưởng quỹ ca ca phải không? Cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta..." "Ô Nha?"

Hồ Ma nhận ra nàng ta, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Cô gái này lúc trước bị trúng độc của Hắc Thái Tuế, đã hôn mê bát tỉnh, hắn ta định dùng phép tiêu trừ của Hồ gia, kết hợp với pháp tướng Đại Uy Thiên Công Tướng Quân Án áp chế nàng ta, từ từ chữa trị cho nàng ta.

Trước khi đi, hắn mới chỉ chữa trị một lần, tuy luôn để quyền Trần Tuế Thư bên cạnh giường nàng ta, nhưng không có hắn thi pháp, hiệu quả không thẻ tốt như vậy được, sao nàng ta lại tỉnh lại nhanh như vậy?

Hơn nữa hiện tại trông nàng ta rát vui vẻ, da dẻ trắng trẻo, ánh mắt tinh anh, hoàn toàn không giống với bộ dạng ốm yếu lúc trước. "Ừm..."

Đang muốn hỏi, thì nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Lão Toán Bàn vang lên, ông ta kéo quản lên, vội vàng chạy ra sân, nháy mắt liên tục với Hồ Ma, không cho hắn lên tiếng, còn vội vàng nói: "Ô Nha, đồ đệ ngoan, mau ra gặp ân nhân cứu mạng của con đi."

"Lúc trước ngôi làng của con bị yêu quái tấn công, cổ trùng phản phệ, chính là chưởng quỹ tiểu ca này đã cứu con..."

Nghe ông ta nói vậy, Hồ Ma mới hiểu ra, Ô Nha quả nhiên như Hàu Nhi Tửu đã dự định trước đó, mắt trí nhớ.

Trong lòng thở dài một tiếng, hắn lại cảm thấy lời nói của Lão Toán Bàn về việc ngôi làng của nàng ta bị yêu quái tấn công cũng không sai, bèn gật đầu, nói: "Đúng là ta đã cứu ngươi, chỉ là không ngờ ngươi tỉnh lại nhanh như vậy."

Hắn lại quay sang Lão Toán Bàn hỏi: "Ngươi thu nhận nàng ta làm đồ đệ từ bao giờ vậy?"

"Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi mà..."

Lão Toán Bàn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nói: "Sau khi ngươi đi không lâu, nó liền tỉnh lại..."

"Ừm, ngươi yên tâm, đã khỏi rồi..."

"Ta ở trong thung lũng này, cũng không có ai để nói chuyện, thấy con bé cũng là một đứa trẻ lanh lợi, liền dẫn nó đi bái lạy tổ sư gia, thu nhận nó làm đồ đệ. Haiz.. Đứa nhỏ này số khổ, chỉ mong tổ sư gia che chở cho nó là được."

"Cũng là chuyện vui mà.” Hồ Ma vừa đi vào trong thung lũng, vừa cười nói: "Nếu biết trước, ta đã tổ chức tiệc mừng thu nhận đồ đệ cho ngươi rồi."

Lão Toán Bàn liền nở nụ cười, nói: "Ngươi bù sau cũng được."

Ông ta dẫn Hồ Ma vào nhà chính, nhưng Hỗ Ma không đẻ ý đến, trước tiên đi đến chuồng ngựa, nhìn qua một lượt, vẻ mặt kinh ngạc: "Mã gia sao lại gầy đi thế này?"

Con ngựa trong chuồng đang nằm thư giãn, ngẳng đầu lên nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu đi.

Lão Toán Bàn lập tức toát mô hôi lạnh, nói: "Ta không biết, ta luôn ở trong thung lũng, không đi đâu cả..."

"Ai hỏi ngươi đâu?"

Hồ Ma có chút ngạc nhiên quay đầu lại, quan sát kỹ Mã gia, thấy không giống như bị bệnh, cũng hơi yên tâm.

Ô Nha ở bên cạnh nói: "Ta luôn dậy vào ban đêm cho Mã gia ăn cỏ, nhưng nó không thích ăn lắm, ta nhớ người trong trại từng nói, ngựa trưởng thành rồi phải tìm ngựa cái cho nó giao phối, ta còn dắt ngựa cái đến, nhưng bị nó đá bay ra ngoài..."

nạn

Hồ Ma đầy đầu dấu chấm hỏi, trước tiên cúi người xuống, ngửi ngửi trong máng cỏ, rồi mới hiểu ra.

Hắn nói với Ô Nha: "Sau này trước khi cho nó ăn, hãy rót cho nó hai cân rượu, nếu không nó sẽ chán ăn, không ăn cơm được."

Xác định Mã gia không chết, khu mỏ cũng yên bình, Hồ Ma mới trở về nhà chính, chạy đường xa hai ngày, tát nhiên là mệt mỏi. Ô Nha trợn đôi mắt đen láy, tò mò nhìn vị chưởng quỹ ca ca đã cứu mạng mình, liền bưng nước rửa mặt đến cho hắn ta, nhưng bị Lão Toán Bàn chặn lại ở cửa, dặn dò: "Sau này con nên ít tiếp xúc với hắn, biết chưa? Sư phụ không gạt con đâu."

"Số mệnh của con nhẹ, ở gần người có só mệnh nặng nề như hắn ta, sẽ gặp chuyện không hay..."

Ô Nha tò mò hỏi: "Sư phụ, trước kia người còn nói số mệnh của con nặng nề mà."

Lão Toán Bàn nói: "Số mệnh của con thuộc loại kỳ lạ, lúc thì nhẹ lúc thì nặng, gặp ai thì sẽ như người đó, nếu không phải như vậy, tổ sư gia cũng chưa chắc đã đồng ý thu nhận con."

Nói xong, ông ta tự mình lấy nước rửa mặt, nhiệt tình mang vào cho Hỗ Ma, cười nói: "Sao lại trở về nhanh thế? Công việc của ngươi nhiều như vậy, ta còn tưởng phải đến mùa xuân năm sau ngươi mới quay lại chứ!"

Hồ Ma vừa rửa mặt, vừa nói: "Ta chỉ đến đây xem qua thôi, lát nữa phải đến Qua Châu một chuyến."

Lão Toán Bàn nói: "Sao thế, lại muốn chém đầu ai nữa à2"

Hồ Ma lập tức quay đầu nhìn ông ta một cái, cười nói: "Không ngờ, tin tức của ngươi lại nhanh nhạy đến thé..."

"Còn phải nói sao?"

Lão Toán Bàn đắc ý dào dạt, nằm lên chiếc ghế bành ở bên cạnh, cười hì hì nói: "Tiểu chưởng quỹ, bây giờ ngươi phát đạt rồi, nhưng ta cược với ngươi một ván nhé?"

Hồ Ma ngạc nhiên: "Cược gì?" Lão Toán Bàn hạ giọng nói: "Cược rằng ngươi đến Qua Châu như vậy, còn không vào nỏi cánh cửa sắt của Nghiêm giai"

"Hả?"

Hồ Ma lập tức kinh ngạc: "Ngươi còn biết cả chuyện này sao?"

Lão Toán Bàn lập tức cạn lời, trợn mắt nói: "Ngươi có biết mấy ngày nay, Anh Hùng Thiếp của Qua Châu đã được gửi đến cả Cổn Châu rồi không, người ta mời bao nhiêu cao thủ trong môn đạo, tỉnh quái có mặt mũi đang chờ đón ngươi kia kìa?"
Bình Luận (0)
Comment