Chương 1186: Miếu Xà Thần (1)
Chương 1186: Miếu Xà Thần (1)Chương 1186: Miếu Xà Thần (1)
"Lại còn có phong tục như vậy nữa sao?"
Hồ Ma nghe xong, cũng cảm thấy mới lạ, vừa có lợi cho mình, vừa có lợi cho người, cách hành tấu giang hồ này thật khiến người ta bội phục.
Nhưng lại cảm thấy kỳ quái: "Nếu vậy, tại sao danh tiếng của Vu Nhân lại không được tót lắm?"
Lão Toán Bàn nghe vậy bèn hạ thấp giọng, cười khổ nói: "Chính bởi vì Vu Nhân quá thật thà, bọn họ có thói quen này, cho nên mỗi làn đến một nơi, thường chọn những nhà gần đây gặp chuyện không may, hoặc là nhà có người bệnh để xin tá túc. Lâu dần, lại khiến người ta cảm thấy, nơi nào có Vu Nhân, nơi đó nhất định sẽ có tai ương, thậm chí còn có lời đồn là bọn họ hạ cổ xong, rồi mới xin tá túc!"
"Thêm nữa, Vu Nhân vốn dĩ đã am hiểu rất nhiều pháp môn, trong đó cũng không thiếu kẻ vì tiền tài, nhận tiền hại người, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cả Vu Nhân."
"Trước kia ở Minh Châu có ba tai họa, nào là Đàn Nhi Giáo, Trùng Nhi Môn, mà Trùng Nhi Môn kia, chính là do đám Vu Nhân nhận tiền thay người ta hạ cổ hại người đó."
"Chuyện trên đời này, thật sự rất ít chuyện có thẻ nói rõ ràng được."
Hồ Ma cũng đồng ý với lời Lão Toán Bàn nói, quay đầu nhìn sang Ô Nha, liền thấy nàng đã gõ cửa, nói chuyện với một người trông giống quản gia ở trong đó. Tên quản gia kia bèn quay vào bẩm báo, không lâu sau, liền quay lại, cung kính mời bọn họ vào trong. Đến chính đường, một vị lão gia mặc áo gấm trường bào đã ra tiếp đón bọn họ ngôi xuống, dâng trà, hỏi han lai lịch.
Mặc dù người gõ cửa là Ô Nha, nhưng nàng còn nhỏ, Hồ Ma bèn lịch sự nói: "Chúng ta là người buôn bán hàng rừng, nghe nói Qua Châu náo nhiệt, bèn vận chuyển một lô hàng đến đây, hiện tại hàng hóa đang được gửi ở chỗ bằng hữu, chỉ là chỗ hắn hơi chật, không tiện ở lại, chúng ta bèn ra ngoài tìm khách điếm, nhưng không ngờ đâu đâu cũng kín chỗ, đang đi dạo tìm kiếm, thì muội muội ta bỗng dừng lại trước phủ đệ."
"Nàng nói phủ đệ của ngài dường như có chút khí không sạch sẽ, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên muốn vào hỏi thăm một chút. Nói thật, ta còn trách nàng, chỉ sợ bản lĩnh của nàng còn non kém, lỡ như nói sai điều gì, đắc tội với lão gia ngài, vô duyên vô cớ rước lấy phiền phức."
"Không có không có..."
Thấy Hồ Ma nói năng đâu ra đáy, là người có kiến thức, vị lão gia kia vội vàng nói: "Nhãn lực của lệnh muội thật tốt."
"Thật không dám giấu diếm, nhi tử của ta, đang mắc bệnh nặng, đang chờ người cứu mạng đây!"
Nói xong, liền vội vàng sai người bế tiểu thiếu gia ra. Nghe nói có người tài đến phủ, cả hậu viện đều trở nên hỗn loạn, một đám nha hoàn vú nuôi, vội vàng bé một đứa trẻ được quấn trong chăn ra. Nhìn dáng người, khoảng tám chín tuổi, nhưng cả người đều được quấn trong chăn lụa, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng con người, lại hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi.
Ô Nha đảo mắt nhìn một vòng, nói: "Mở ra cho ta xem thử."
Nghe nàng nói vậy, vị lão gia kia do dự một chút, tự mình quay mặt đi trước, bất lực xua tay.
Nha hoàn bên cạnh, cũng run rẩy, lấy hết can đảm, vén chăn che mặt đứa trẻ ra Ô Nha cùng Hồ Ma, Lão Toán Bàn, Chu Đại Đồng nhìn qua, đều không khỏi giật mình, chỉ thấy đó là một tiểu công tử, nhìn ngũ quan, vốn dĩ phải là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, nhưng hiện tại trên mặt lại đầy những nót mụn chỉ chít, giống như con cóc vậy.
Ô Nha vừa nhìn tháy, liền có chút lo lắng, kéo tay cậu bé từ trong chăn ra, cũng đầy những nót mụn
Có những nốt đã vỡ ra, mủ máu dịch nhày, dính thành một mảng.
Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này, ngay cả vị lão gia kia cũng không nỡ nhìn, chỉ đành lấy tay áo che mặt, đau buôn nói: "Con ta mắc bệnh cóc, tính theo ngày tháng, e là chỉ còn sống được ba bốn ngày, nếu không, cũng không nỡ đề ô ué mắt của các vị khách quý..."
Hồ Ma nghe vậy, khẽ giật mình, nói "Bệnh cóc?"
Tên quản gia dẫn bọn họ vào, thấy lão gia đau buôn, bèn thay ông ta giải thích: "Máy vị khách quý, có lẽ không biết, ở Qua Châu chúng ta, trẻ con từ bảy đến mười tuổi, thường có người mắc phải căn bệnh kỳ quái này, trên người mọc đầy mụn nhọt, không nói không rằng, cũng không ăn uống gì, từ khi phát bệnh đến lúc tắt thở, thường thường chỉ trong vòng một tháng là xong đời. Chỉ là căn bệnh này, lại không lây sang người lớn."
Hồ Ma nghe xong, nhíu mày nói: "Căn bệnh này kỳ quái thật, đã đến tiệm thuốc tìm lang trung xem chưa?"
"Đã đi rồi."
Vị lão gia kia thở dài nói: "Tìm thầy tìm thuốc, phương pháp nào mà chưa thử qua chứ?"
"Nhưng tiệm thuốc không chữa được, chỉ nói đây không phải bệnh, mà là do oan nghiệt kiếp trước, bảo ta đến miếu Thành Hoàng thắp nhang, cầu xin phù hô."
"Thế là máy hôm trước, cả nhà lớn bé chúng ta đã đến miếu Thành Hoàng thắp nhang, nhưng Thành Hoàng gia gia lại không nhận hương hỏa của nhà ta, nén hương ta vừa thắp lên, nháy mắt đã tắt ngúm."
Nghe vậy, Hồ Ma cảm thấy kỳ quái, nói: "Tìm thầy không được, cầu thần cũng không xong, chẳng lẽ chỉ có thể chờ chết sao?"
Vị lão gia kia thở dài, nói: "Nói đến biện pháp, thì còn một cách, ở ven hồ Lục Thủy của Qua Châu phủ thành chúng ta, có một ngôi miếu Xà Tiên, đó là do Nghiêm lão gia bỏ tiền xây dựng, vô cùng linh nghiệm. Trước kia cũng có nhà, con cái mắc phải bệnh cóc này, nếu tìm thầy tìm thuốc đều vô dụng, thì sẽ đưa đến miếu Xà Tiên, dâng hương lễ vật, để đứa trẻ ở trong miếu một ngày một đêm, người lớn không được phép vào, đợi đến một ngày một đêm sau, đứa trẻ có lẽ sẽ khỏi, nhưng mà, cũng có rất nhiều đứa, cứ thé mà tắt thở..."