Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1205 - Chương 1205: Nghiêm Gia Hung Uy (2)

Chương 1205: Nghiêm gia hung uy (2) Chương 1205: Nghiêm gia hung uy (2)Chương 1205: Nghiêm gia hung uy (2)

"Hỏng bét, hỏng bét rồi..."

Mà trong Nghiêm phủ, lão gia Nghiêm gia đã không còn vẻ kiêu ngạo như ban đầu, ngược lại sắc mặt trắng bệch. Ông ta nghĩ mãi không ra:

“Tại sao chuyện lại bị lộ ra ngoài nhanh như vậy?"

"Chuyện của lão tổ tông, ngay cả trong Qua Châu thành này cũng không có mấy người biết. Gia tộc chúng ta nuôi nhốt con Xà quỷ kia cũng là vì nó đang luyện đan cho lão tổ tông, không thể để người ngoài biết được."

"Thậm chí để đề phòng Tẩu Quỷ Đại Đường Quan, lão tổ tông đã nửa tháng nay không dùng đan dược."

"Cẩn thận như vậy, sao vẫn bị lộ ra ngoài?"

"Chẳng lẽ là do đám người trên giang hồ kia? Thủ đoạn hạ lưu của bọn chúng quả nhiên khó lòng phòng bị?”

Giữa lúc đang hoảng loạn, nghe thấy tiếng ôn ào bên ngoài ngày càng gần, ông ta biết bây giờ không phải lúc trách móc nữa.

Tuy không phải người trong môn đạo, nhưng ông ta không thiếu dũng khí và tàn nhẫn, nếu không sẽ không được lão tổ tông chọn trúng, giao cho trọng trách làm gia chủ của Nghiêm gia.

Ông ta biết rõ hậu quả của việc chuyện này bị lộ ra ngoài, nhưng không chút do dự, bỗng nhiên đứng bật dậy, sắc mặt đầy vẻ hung ác, quát lớn:

"Đóng cửa! Đóng cửal"

"Kẻ nào dám vu khống Nghiêm gia ta? Kẻ nào dám hủy hoại danh tiếng của Nghiêm gia ta?"

"Giữ lại hết cho ta, không được tha cho tên nào..."

Âm!

Đã có người chờ sẵn lệnh của lão gia Nghiêm gia.

Nghiêm phủ rộng lớn và sâu thẳm, sự hỗn loạn chỉ mới diễn ra ở sân trước, còn ở sâu bên trong hậu viện, cho dù là những thứ vừa mới bị đánh thức hay là những đôi mắt ẩn giấu trong bóng tối, thì từ lúc Tiểu Chấp Đao bước vào Nghiêm phủ, họ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mà lão gia Nghiêm gia đang bị bao vây bởi đám Tiểu Đường Quan ở sân trước vừa dứt lời, liền nhắm mắt lại.

Ông ta biết quyết định này tàn nhẫn đến mức nào, cũng biết rằng sau khi ra lệnh, bản thân sẽ bị đám người phẫn nộ kia xé xác. Nhưng là gia chủ Nghiêm gia, lúc này phải ra lệnh này, sau đó bình tĩnh đón nhận cái chết.

Âm!

Ngay khi ông ta vừa dứt lời, cánh cổng sắt đen kia như bị gió lốc cuốn qua, đóng sập lại với một tiếng nổ lớn, khiến tất cả mọi người trong viện đều giật mình.

Chỉ là đóng cánh cửa mà thôi, nhưng mọi người đều cảm thấy Nghiêm phủ như bị cô lập với bên ngoài.

Không chỉ người bên ngoài không thể vào, mà ngay cả những kẻ định leo tường cũng bị ngăn cản, không thể vượt qua.

Bức tường kia như trở nên cao vút không thể với tới.

Cùng lúc đó, ở bốn góc của Nghiêm phủ, bốn gian đình vốn được xây dựng để ngắm cảnh, lúc này lại phát ra âm thanh kỳ quái. Những người đứng trong đình đều cầm thiết chùy, bước đến trước những cây cột, dồn hết sức lực đập xuống.

Dưới chân cột, máu tươi bắn ra, văng tung toé, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Từ sâu trong Nghiêm phủ, tiếng gầm giận dữ vang lên đầy u ám và tà ác, như một làn sương độc, bao trùm lấy mọi thứ.

Ngoài Nghiêm phủ, trong Qua Châu thành, đột nhiên có một làn gió thơm thoảng qua. Không biết bao nhiêu người đang phẫn nộ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh một vị Phủ Quân uy nghi xuất hiện, khắp nơi đều có người thắp hương, đọc sắc lệnh.

Giọng nói vang lên đầy uy lực: "Phủ Quân Qua Châu ra lệnh, quỷ thần hãy trở về chỗ, âm dương phân minh, không được làm càn!"

Uy thế của Phủ Quân thật lớn, những âm hồn đang kêu oán đều im bặt, quỳ rạp xuống đất.

Cạch, cạch, cạch...

Bốn phía Qua Châu thành, các cửa thành bỗng nhiên mở toang. Binh mã dưới trướng của Thiết Hạm Vương mặc áo giáp, giơ cao thương, sát khí sâm nhiên, từng toán từng toán binh mã được điều từ bên ngoài tiến vào thành, nhanh chóng bao vây Nghiêm gia.

Lợi dụng lúc cổng sắt chưa đóng kín, một số người vội vàng chạy thoát thân.

Họ quay đầu nhìn lại Nghiêm phủ đã bị đóng chặt, vẫn còn chút sợ hãi: "Thiết Môn Nghiêm gia, Thiết Môn Nghiêm gia, làm sao có thể dễ dàng bị bắt nạt như vậy?"

"Lần này e rằng sẽ máu chảy thành sông, xương chất thành núi mất..."

"Tất cả đều sắp chết, tất cả đều sắp chết"

Nghiêm lão gia biết rõ hậu quả của mệnh lệnh vừa rồi, sẽ phát sinh ra chuyện gì biết rõ mạng sống của mình sắp kết thúc.

Nhưng ông ta chẳng hề sợ hãi, chỉ khàn giọng cười lớn. Các ngươi náo loạn thì đã sao?

Phủ quân Qua Châu là do Nghiêm gia ta nuôi dưỡng, Thiết Hạm Vương cũng chỉ là gia nô của Nghiêm gia, huống chỉ còn có lão tổ tông đang nổi giận?

Bọn yêu nhân trên giang hồ các ngươi, dù có giỏi đến đâu, đến Qua Châu này cũng chỉ có một con đường chết...

Nghĩ đến đây, ông ta như con quỷ dữ mở mắt, muốn nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng của đám người kia khi chứng kiến sức mạnh thực sự của Nghiêm gia.

Nhưng trái với dự đoán của ông ta, sau khi cổng sắt đóng lại, dù đám người kia bị giam cầm trong Nghiêm phủ, chắc chắn phải chết, nhưng không một ai vội vàng xông lên giết ông ta để trút giận, cũng không nhìn thấy bóng dáng sợ hãi trong mắt họ.

Ngược lại, ông ta cảm thấy rất nhiêu đôi mắt đang sáng lên hào hứng, bàn tán xôn xao: "Bắt đầu rồi sao?"

"Cuối cùng cũng chịu lộ bộ mặt thật rồi à?"

"Nghiêm gia này ẩn giấu thật sâu..."

"Nghiêm gia nào? Đây là của chúng tai"
Bình Luận (0)
Comment