Chương 1210: Nghiêm gian bị hủy (1)
Chương 1210: Nghiêm gian bị hủy (1)Chương 1210: Nghiêm gian bị hủy (1)
Giết người rất dễ dàng, nhưng giết người là đại sự. Nhất là trong thế đạo này, lại gặp phải trường hợp như vậy, trước mắt tất cả đều là người, ngươi không biết mệnh số, phúc phận của họ, trên người có tuyệt chiêu gì hay không.
Càng không biết giết hắn rồi, có thể bị oan hồn báo thù hay không, có thể tại nơi sâu xa nào đó, liền bị ghi một bút nhân quả nghiệt trái hay không. Cho nên đối với người chuyển sinh mà nói, loại chuyện giết người này, có thể miễn thì miễn, cứ sống cho yên ổn đã...
Nhưng đây đều là chuyện trước khi đại hội người chuyển sinh khai mạc.
Trước kia, bọn họ không dám lộ diện, hai người gặp mặt hợp tác một chút cũng phải cẩn thận từng li từng tí, gặp mặt đều phải đưa ra ám hiệu trước. Nhưng bây giờ lại không cần như vậy, có nhiều người tụ tập tại nơi này, cũng không cần che giấu thân phận nữa, đều đeo mặt nạ, hòa vào dòng người náo nhiệt này.
Mà cái thói quen không dám giết người, bây giờ nhìn thấy thủ đoạn của Hồ Ma, cũng ẩn ẩn bị ảnh hưởng. Có lẽ, giết người cũng không đến nỗi nguy hiểm như vậy?
"Ngươi xem cái tên phát khởi hội nghị này, bản sự chẳng lớn, lại lăn lộn đến Trấn Túy phủ làm Đại Chấp Đao, cầm Quỷ Đầu Đao chém người như chém dưa thái rau, con mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái."
"Vậy chúng ta cẩn thận như vậy, có phải là quá phận rồi không?”
Thời gian dần trôi qua, mọi người cũng có chút không kiềm chế được, cái nhà họ Nghiêm này đúng là có không ít của cải, cũng không thể trơ mắt nhìn một mình hắn chiếm hết chứ? Huống chỉ còn hai viên Huyết Thực Hoàn đổi lấy tin tức manh mối từ hắn...
Thế là, mọi người cũng bắt đầu ra tay, trận náo loạn trong phủ Nghiêm gia càng lúc càng lớn, sắp không thể nào khống chế nổi nữa.
Phải nói Thiết Môn Nghiêm gia này, quả thực là một gia tộc hào môn nhất đẳng. Chỉ riêng trong phủ đệ, các gia đinh tư nô đều thân mang áo giáp, võ nghệ tinh thông, lại thêm trung thành tuyệt đối, hung hãn không sợ chết.
Mà trong các phòng ốc, lại nuôi dưỡng rất nhiều cao thủ trong giang hồ, bố trí các loại cơ quan, cất giấu đủ loại pháp bảo lợi hại chính tà, tinh quái yêu túy. Nhưng lúc này, tất cả đều trở thành trò cười.
Từng đợt gia tướng, vốn là che chở cho bốn vị thiếu gia trong nhà, nhưng một nhóm rồi lại một nhóm bị Tẩu Quỷ Đại Chấp Đao chém đầu, máu tươi văng khắp nơi. Đừng nói đến việc bắt giữ những người này, thậm chí ngay cả nhìn thấy mặt mũi bọn họ cũng khó.
Hắn cứ thế chém giết, đến nỗi thanh Quỷ Đầu Đại Đao trong tay Hồ Ma cũng hưng phấn lên, mỗi nhát chém đều mang theo tiếng cười cuồng vọng. Mà các loại cơ quan bố trí, đều đã bị những người tinh mắt thăm dò rõ ràng, còn chưa kịp khởi động, đã bị người ta châm lửa đốt sạch.
Đại quản gia của Nghiêm đại thấy tình thế không ổn, vừa hô lớn vừa chạy vào một căn phòng được dán đầy bùa chú trong Nghiêm trạch, định lấy bảo vật ra ngăn địch. Vừa vào đến, liên thấy có Tẩu Quỷ Tiểu Chấp Đao đang lục lọi bảo bối của mình.
Bên cạnh còn có ba tên Tiểu Chấp Đao khác đang giơ tay tranh giành, kêu lên: "Cho ta, cho tai"
Kẻ câm bảo vật vừa thưởng thức vừa né tránh, chỉ nói: 'Không cho, không cho, muốn à, vậy các ngươi phải nói cho ta rượu gạo có phải là..."
Nhị quản gia thì chạy vào sân viện của đại tiểu thư, vừa đẩy cửa ra liền dập đầu xuống đất. Trong sân viện của vị đại tiểu thư này có nuôi một con vẹt, là yêu quái tu luyện thành, có thể nói tiếng người. Nghe nói con vẹt này nguy hiểm lắm, chỉ cần nó nói muốn ai chết, người đó sẽ không hiểu tại sao mà mất mạng, cho nên phải cầu xin nó.
Có điều, vừa vào đến, liền thấy mấy tên Tiểu Chấp Đao đang vây quanh con vẹt kia, trong đó có một tên còn bóp cổ con vẹt hô to: "Gọi ba ba, gọi ba ba..."
Về phần những cao thủ kỳ nhân dị sĩ khác, đều bị giết hoặc bị thương. Còn có mấy người không may gặp phải lúc mấy vị lão gia phu nhân nhà họ Nghiêm bị ép bất đắc dĩ phải câu cứu tổ tiên, kết quả là từ đường đã bị đập nát bét.
Mấy vị tổ tiên mặc quan phục đang đối mặt với tường, vừa tự tát vào miệng mình vừa kêu gào: "Ta sai rồi, gia gia, ta sai rồi, gia gia..."
"... Đủ 300 lần chưa?"
"Sao, sao lại như vậy...'
Cả nhà họ Nghiêm từ trên xuống dưới đều bị trận hỗn loạn bất ngờ này dọa cho hoảng sợ, chỉ cảm thấy tam quan bị chấn động mạnh: "Thiết Môn Nghiêm gia, sao lại không chịu nổi một đòn như vậy?"
"Mười Họ kia, thật sự có bản lĩnh này sao? Không đúng, không đúng, cho dù là Mười Họ, cũng không nên coi Nghiêm gia như không có gì...
Nói về định vị của bản thân, Nghiêm gia luôn cảm thấy, coi như Nghiêm gia không bằng Mười Họ, nhưng cũng không chênh lệch quá xa. Nhất là Hồ gia trong Mười Họ, hai mươi năm trước bị diệt môn, chó cũng chẳng thèm để ý, lại bị Hải Thủ khắc chế, e rằng còn không bằng Nghiêm gia...
Nhưng hiện tại, người ta chỉ phái đến một tên Chấp Đao tới, vậy mà đã đánh tan Nghiêm gia đến mức này? Thực ra, cũng không trách Nghiêm gia lại hoảng sợ như vậy, vốn dĩ bọn họ không nghĩ tới chuyện này sẽ liên lụy đến mình.
Ban đầu bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt, xem Ký Thổ Xà Thần và Hồ gia phân thắng bại như thế nào, ai ngờ đâu, người ta lại chạy đến diệt môn nhà mình?
"Phật tổ phù hộ..."
Theo từng căn nhà sụp đổ, gia tướng bị giết đến người ngã ngựa đổ, máu chảy thành sông, các loại kỳ trân dị bảo trong nhà có thể bị người cướp đi, có thể bị rơi vỡ tan tành.