Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1238 - Chương 1238: Địch Quốc Chỉ Thuật (1)

Chương 1238: Địch quốc chỉ thuật (1) Chương 1238: Địch quốc chỉ thuật (1)Chương 1238: Địch quốc chỉ thuật (1)

Chương 1238: Dich quốc chỉ thuật (1)

"Chư vị, các vị khỏe chứ..."

Không biết là ai đã lên tiếng chào hỏi trước, nhưng câu nói ấy đã khiến bầu không khí trong Linh Miếu Bản Mệnh trở nên khác lạ.

Hồ Ma cũng cảm thấy trong lòng dâng lên một chút xúc động, như thể sợi dây liên kết với kiếp trước đang quấn chặt lấy trái tim.

Những người khác dường như cũng có cảm giác tương tự, im lặng một hồi lâu, mới có người cười chua chát: "Ở thế giới này, liệu có được sống yên ổn hay không?"

"Nếu đã tốt đẹp, tại sao lại cứ mãi mong nhớ về kiếp trước?"

"Chư vị, hai mươi năm trôi qua, con người ta đã thay đổi quá nhiều, dường như kiếp trước chỉ là một giấc mơ”"

"Chỉ có lần này đến Qua Châu, đeo mặt nạ, gặp gỡ những người phóng túng như các vị, ta mới tìm lại được một chút cảm giác tự do tự tại."

"Chỉ cần được gặp mặt, lần này đến đây cũng không uổng phí!"

"Đúng vậy...

Bên cạnh, có người thở dài: "Sống dè dặt, nơm nớp lo sợ, ta cưới mười bà vợ, nhưng không người nào có thể tâm sự, ban đêm cũng không dám cho các nàng ngủ bên cạnh, sợ lỡ miệng nói ra những chuyện không nên nói... Dù sao cũng là người có tình cảm, diệt khẩu rồi thì áp lực tâm lý rất lớn."

"Ghen tị với ngươi, có đến mười bà vợ."

Có người tiếp lời, cười khổ: "Ta biết trên đời này có những người giống mình, nhưng nếu không phải vì chuyện lần này, cũng không dám tùy tiện tìm kiếm."

"Một là sợ gặp phải người quen kiếp trước, gây phiền phức, rước họa vào thân."

"Hai là, gặp mặt rồi sẽ không nhịn được muốn nói chuyện kiếp trước, nói mãi cũng không rõ ràng, lại muốn tìm người hỏi cho ra lẽ tại sao chúng ta lại đến đây, nhưng lại sợ biết được đáp án..."

"Có lúc ta tự nhủ, cứ mơ mơ màng màng như vậy, hưởng thụ cuộc sống an nhàn, chết ở thế giới này cũng tốt."

"Nhưng cho dù là vậy, ta vẫn sợ..."

Một người khác cười nói: "So rằng ở thế giới này, cho dù chết đi, cũng không phải là kết thúc, đúng không?”

"Đúng, đúng!"

Câu nói này lập tức khiến mọi người trong Linh Miếu Bản Mệnh cười ồ lên, nhao nhao đồng tình: "Quả nhiên, chỉ có thể chia sẻ những cảm xúc khó chịu và phức tạp này với các vị."

"Người chuyển sinh chính là người chuyển sinh, dù có sống ở đây bao lâu, cũng không thể thực sự hòa nhập.”

"Thật kỳ lạ, kiếp trước chẳng làm nên trò trống gì, sống lay lắt qua ngày, đâu oai phong, đắc ý như ở thế giới này, nhưng dấu ấn ấy lại chẳng thể nào xóa nhòa."

Mọi người thi nhau bày tỏ cảm xúc, lời nói đầy sự đồng cảm. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Nói đủ chưa?”

"Hả?"

Mọi người đang chìm đắm trong cảm xúc, bỗng nhiên như bị dội một gáo nước lạnh, ngay cả Hồ Ma cũng giật mình, dòng suy nghĩ bị cắt đứt.

Tất cả đều hướng sự chú ý vào người vừa lên tiếng, chính là Hầu Nhi Tửu đến từ Cổn Châu.

"Chúng ta tập trung ở đây, không phải để ôn chuyện."

Hầu Nhi Tửu dường như không hề có chút xúc động, chỉ thản nhiên nói: "Đã nhiều năm không liên lạc, mỗi người đều có cuộc sống riêng, chứng tỏ chúng ta không nhất thiết phải dựa vào nhau mới có thể sống sót. Ta biết mọi người khó khăn lắm mới có dịp gặp mặt, cần chút thời gian để ôn lại chuyện xưa, ta cũng đã nhẫn nhịn trong giới hạn cho phép."

"Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở các vị, cuộc họp lần này có một tiền đề, chúng ta không phải tự nguyện đến đây, mà là bị ép buộc."

"Cộng đồng người chuyển sinh đang phải đối mặt với nguy cơ rất lớn, đồng thời cũng xuất hiện một số mục tiêu rất thú vị."

"Chúng ta tụ họp ở đây, là để tìm hiểu rõ nguy cơ đó, và cùng nhau thảo luận cách vượt qua nó."

Lời nói của y đã kéo mọi người trở về thực tại, khiến cho những tiếng thở dài bất lực vang lên.

Một lát sau, có người lên tiếng, chính là Rượu Gạo đến từ Đông Châu. Người trước đây luôn ồn ào nhất, giờ đây lại vô cùng lý trí, trâm giọng nói:

"Không cần nhắc nhở, chúng ta đến đây là vì coi trọng chuyện này, chỉ là thông tin hiện tại quá mơ hồ."

"Bây giờ chúng ta chỉ có vài câu nói được những người chuyển sinh đời trước để lại, nói là muốn tranh đoạt thiên mệnh, muốn tìm Thiết Quan Âm, còn có một tin tức mơ hồ về quê nhà bị đánh cắp."

"Tất nhiên, ta không có ý phàn nàn. Ta cũng biết chuyện thông tin bị đứt đoạn. Trong tình huống thông tin thiếu thốn như vậy, chúng ta có thể làm được rất ít điều."

Những người khác nghe vậy, đều gật đầu đồng tình.

Hồ Ma đã chia sẻ những thông tin nhận được từ Đại Hồng Bào cho mọi người, những người đến tham dự cuộc họp đều biết.

Trong lòng ai nấy đều mang một tâng bóng đen, một áp lực mơ hồ, nhưng chính sự mơ hồ của thông tin lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Lý do khiến chúng ta cảm thấy thông tin mơ hồ, là bởi vì chúng ta hiểu biết quá ít về thế giới này."

Lúc này, Hầu Nhi Tửu lại thản nhiên lên tiếng: "Không Thượng Kiều, sẽ không thể nhìn thấy phong cảnh bên kia bờ, cũng không thể nhìn thấu thế giới này."

"Không tham gia tranh đoạt thiên mệnh, sẽ không biết thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu bí ẩn. Không gặp gỡ những người chuyển sinh đời trước, sẽ không biết bọn họ đã trải qua những gì."
Bình Luận (0)
Comment