Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1279 - Chương 1279: Uổng Tử Thành Trung Thành (2)

Chương 1279: Uổng Tử thành trung thành (2) Chương 1279: Uổng Tử thành trung thành (2)Chương 1279: Uổng Tử thành trung thành (2)

Chương 1279: Uong Tử thành trung thành (2)

Trân A Bảo nói: "Không biết bọn họ nghĩ gì, đồ tốt như vậy lại giấu hết, bình thường cũng không mang xuống đây..."

"Là giấu kỹ rồi..."

Hồ Ma bất đắc dĩ thâm nghĩ: Giấu kỹ đến mức ngay cả Tau Quỷ bản gia cũng không biết...

"Nhị Oa Đầu quả nhiên lợi hại, lại có thể tìm ral

Đang nói chuyện câu được câu mất, Hồ Ma đã đi qua vô số con phố hư hư thực thực, mơ hồ nhìn thấy phía trước có một tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, từng viên ngói, từng viên gạch đều vô cùng chân thật.

Trông nó giống như một tòa thành trì nhỏ trong Uổng Tử thành, xung quanh có rất nhiều người mặc giáp, đầu đội hương, đi tuần tra, ánh mắt cảnh giác, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt.

"Người sống?"

Hồ Ma vốn dĩ là xuống đây bằng chính thân thể, giác quan nhạy bén, lập tức dừng bước, nheo mắt lại.

Giọng nói của Trân A Bảo cũng nhỏ đi vài phần: "Bình thường người sống của Mạnh gia không xuống đây, bây giờ lại đến nhiều như vậy, xem ra là muốn làm chuyện lớn, nói không chừng người của Quý Nhân Trương gia và tên tà ma kia đều ở trong đó."

"Làm sao vào được đây?”

Hồ Ma nhíu mày, tòa nhà kia quá lớn, giống như một tòa thành trì nhỏ, phòng thủ lại nghiêm ngặt như vậy, căn bản không vào được.

"Hắc hắc..."

Trần A Bảo cười lạnh một tiếng, nói: "Biết tại sao ta lại đi cùng ngươi không?"

"Trong môn đạo của Trần gia chúng ta, am hiểu nhất là giao tiếp với người chết, ta có thể hỏi thông tin từ trên thi thể."

"A2"

Hồ Ma ngạc nhiên, nói: "Nhưng bọn họ đều là người sống mà..."

Trân A Bảo nói: "Biến bọn họ thành người chết là được."

Hồ Ma nghe xong logic này, nhất thời á khẩu: "Cũng có lý..."

Hắn âm thầm đánh giá những Phụ Linh Nhân kia, bọn họ đi tuần tra theo nhóm hai người, vô cùng cảnh giác, quan sát kỹ một chút, mượn nhãn lực của Thủ Tuế Nhân, hắn nhận ra bản lĩnh của bọn họ chỉ ở mức Nhập Phủ.

Hắn muốn giải quyết bọn họ không phải chuyện khó, chỉ là một khi bị phát hiện, e rằng sẽ kinh động đến người bên ngoài, tốt nhất là không nên đánh rắn động cỏ...

"Người của Mạnh gia, điều khiến người ta đau đầu nhất là rất khó giết, hơn nữa còn truyền tin cực nhanh, nhưng ta đã nghĩ ra cách rồi."

Lúc này, Trần A Bảo lại thấp giọng nói: 'Ít nhất ta có thể khiến bọn họ không thể truyền tin được trong vòng một nén nhang, muốn mời thần cũng không được." "Một nén nhang đủ để ngươi giết bọn họ không?"

Hồ Ma lập tức gật đầu: "Đủ rồi!"

Phụ Linh Nhân không thể mời thần, chẳng khác nào Thủ Tuế Nhân không ngưng tụ được pháp tướng, vậy thì giết bọn họ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

"Vậy thì tốt, ngươi lấy bốn nén hương ra, đốt ở đây."

Trần A Bảo lập tức phân phó, Hồ Ma là người của Tẩu Quỷ Môn đạo, trên người lúc nào cũng mang theo hương, chỉ là phần lớn đều để trong giỏ của Tiểu Hồng Đường, hắn lấy bốn nén hương ra, cắm xuống đất, làn khói trắng lặng lẽ bốc lên, hòa vào màn oán khí dày đặc xung quanh.

Trân A Bảo tuy chỉ còn mỗi cái đầu, nhưng hành động lại rất linh hoạt, lăn từ trong tấm áo choàng đen ra, chu môi thổi phù một cái ve phía bốn nén hương.

Lập tức, làn khói trắng lượn lờ bỗng chốc trở nên âm u, cuồn cuộn trôi về phía trước, giống như màn sương mù dày đặc, mang theo sát khí và oán khí, bao phủ lấy hai tên Phụ Linh Nhân.

Hồ Ma thấy vậy lập tức lao tới, hắn dốc toàn lực, không dám chậm trễ một giây phút nào, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt hai tên Phụ Linh Nhân.

Hắn mím chặt môi, không nói một lời, tung một quyên khai sơn phá thạch.

"Không ổn..."

Hai tên Phụ Linh Nhân vừa nhìn thấy làn khói trắng kỳ dị bay tới đã cảm thấy không ổn, đến khi nhìn thấy bóng người lao ra từ trong làn khói, ra tay với mình, càng hoảng sợ tột độ, một tên lập tức nghênh chiến, tên còn lại vội vàng lùi lại, muốn mời thần báo tin.

Nhưng khi giậm chân xuống, hắn mới phát hiện nén hương trên đầu mình đã tắt từ lúc nào, căn bản không thể nào mời thần được nữa.

Còn tên Phụ Linh Nhân kia vừa lao lên nghênh chiến đã bị Hồ Ma một quyền đánh bay, cả người gãy nát, ngực lõm xuống một mảng lớn, ngũ tạng lục phủ đều vỡ nát, còn chưa kêu lên một tiếng đã ngã xuống đất.

Tên còn lại muốn mở miệng kêu cứu, nhưng vừa há miệng đã bị làn khói xung quanh tràn vào, không thể phát ra tiếng nào.

Hồ Ma nhân cơ hội xông lên, tóm lấy cổ họng hắn, bẻ gãy, sau đó kéo hai thi thể về phía Trân A Bảo, ân cần nói: "Bọn họ đã chết rồi, cô nương hỏi đi..."

"... Ta vừa mới nghĩ ra, có thể hỏi thi thể, tại sao lại không trực tiếp tra khảo người sống chứ?"

Trần A Bảo liếc hắn một cái: "Người sống gian xảo lắm, làm sao thật bằng thi thể?"

"Ngươi quay mặt đi!"

Hồ Ma tưởng nàng muốn thi triển bí thuật của Trần gia, không muốn cho hắn xem, liên ngoan ngoãn quay người lại.

Bên tai vang lên tiếng "uc ực', xen lẫn với tiếng "xào xạc", một lúc lâu sau, Hồ Ma nghe thấy tiếng "xong rồi" mới dám quay đầu lại, liền thấy Trần A Bảo đang liếm môi, gương mặt ửng hồng, giống như vừa uống rượu vậy. Nhìn hai thi thể kia, trên đầu đều bi khoét một lỗ, bên trong trống rỗng.

"Đi thôi...

Trân A Bảo hồi tưởng lại dư vị, một lúc lâu sau mới mở mắt, thấp giọng cười nói: "Tình hình nơi này, ta đã nắm rõ rồi."

"Mẹ kiếp..."
Bình Luận (0)
Comment