Chương 1333: Ngũ Khuy lão nhân (2)
Chương 1333: Ngũ Khuy lão nhân (2)Chương 1333: Ngũ Khuy lão nhân (2)
Chuong 1333: Ngu Khuy lao nhan (2)
Nhưng cũng bởi vì là tự nguyện, nên lão ta đã phải trả giá rất đắt. Ở Quý Nhân Trương gia, chủ sự chính là lão gia, nhưng người khiến cho đám người trong môn đạo không dám hó hé một lời chính là Nhị lão gia này.
Lão nhân không nói gì, chỉ châm chậm đưa tay về phía người cháu đích tôn.
Trương Hoán Giác vội vàng bước lên, viết chữ lên lòng bàn tay lão nhân.
Vừa viết xong mấy chữ, lão nhân bỗng nhiên cau mày, dường như không vui, chậm rãi lắc đầu.
Trương Hoán Giác vội vàng nói: "Vâng, phụ thân cũng đã nói, đây có thể là quỷ kế của đối phương."
"Dưới gầm trời này, kể cả cửu tộc, ngoài mặt đều kính nể Trương gia chúng ta, nhưng trong bóng tối ai cũng muốn biết long huyệt nằm ở đâu. Nếu không phải nơi này quá mức quan trọng, Nhị thúc cũng không cần phải chịu khổ như vậy..."
"Nhưng phụ thân cũng nói, cho dù là quỷ kế của đối phương, muốn dụ chúng ta tìm đến long huyệt, chúng ta cũng không thể không đến. Yểm pháp của hắn quá lợi hại, Trương gia chúng ta không thể mạo hiểm”"
"Hơn nữa, thiên mệnh sắp đến, cho dù bị người ta phát hiện cũng không còn quan trọng nữa, cùng lắm thì tìm người nằm vào long huyệt là được."
Lão nhân từ từ siết chặt bàn tay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu sau, đôi hốc mắt trống rỗng của lão ta bỗng nhiên chuyển động.
Nếu lão ta còn mắt, chắc chắn lúc này đang nhìn từng người một.
Trương Hoán Giác vội vàng viết thêm mấy chữ lên lòng bàn tay lão ta, sau đó nhanh chóng nói: "Không phải phụ thân không tin tưởng bản lĩnh của Nhị thúc, sợ người không bảo vệ được long huyệt, mà là vì chuyện này quá mức hệ trọng.
"Yểm pháp của hắn ta rất lợi hại, không chỉ hủy diệt cửa nẻo Trương gia, mà còn triệu hồi được oan hồn họ Đô dưới Trấn Mệnh Bia... Phụ thân nói, ông ấy đã đoán được thân phận của hắn, khác với những gì quốc sư nói lúc trước."
"Hắn chính là tà ma đã chặt đứt vận khí của tiền triều!"
Cơ thể khô héo của lão nhân bỗng chấn động, sau đó lão ta há miệng cười lớn.
Nửa lưỡi còn lại không ngừng run ray, có thể thấy được lão ta đang rất vui vẻ.
"Là...
Thấy lão nhân cười, Trương Hoán Giác cũng vui mừng, lớn tiếng nói: "Chúc mừng Nhị thúc, chúc mừng Nhị thúc!"
"Cuối cùng người cũng có cơ hội giao đấu với hắn rồi..."
Trong lúc bọn họ trò chuyện, đứa bé chăn dê đã mang vàng về đến nhà. Cha mẹ nó đang bàn bạc: "Vừa rồi thấy có quý nhân mặc gấm vóc lên núi, không biết có liên quan gì đến lão già kia không nữa." "Ngày mai chúng ta mang cơm lên cho lão ta phải chu đáo một chút, đừng để người ta nhìn thấy lại tưởng chúng ta ngược đãi lão."
Vừa dứt lời, đứa bé đã dâng bảo vật nhặt được - thỏi vàng lên. Hai vợ chồng lập tức sáng mắt ra, cầm lấy thỏi vàng cọ xát, cắn thử, vui mừng nói: "Quả nhiên quý nhân đều lương thiện, còn thưởng cho chúng ta vàng nữa, xem ra phải tẩm bổ cho lão già kia một bữa ra trò."
"Nhanh lên, nhanh lên, bắt gà, mổ heo, làm thịt dê, ngày mai phải làm một bữa thật thịnh soạn, toàn thịt mỡt"
Người vợ tuy vui mừng, nhưng lại có chút tiếc rẻ: "Heo còn chưa lớn, mổ bây giờ uổng lắm, đến cuối năm bán được nhiều tiền hơn."
Người chồng nghe vậy liền nói: "Vậy thì mổ dê đi!"
Người vợ càng không vui: "Dê còn đang mang thai, sắp đẻ rồi."
Người chồng vội vàng nhìn ra ngoài, cau mày nói: "Vậy thì bắt gà vậy, bắt gà là được rồi."
Người vợ ban đầu cũng gật đầu, nhưng sau đó lại do dự: "Gà còn đang đẻ trứng, nhờ nó mà nhà mình mới có muối ăn."
"Hơn nữa, quý nhân sao có thể ăn thịt gà do chúng ta nuôi được? Chẳng phải là tự mình hại mình sao?"
Người chồng nghe vậy cũng thấy có lý, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì luộc hai quả trứng vịt muối, xào thêm đĩa măng chua là được."
"Thêm nữa, ra sông bắt thêm cá chạch, tôm tép, quý nhân ăn sơn hào hải vị nhiều rồi, chắc chắn sẽ thích mấy món dân dã này..."
Hai vợ chồng vừa nói vừa vui vẻ cất thỏi vàng đi, sau đó ôm lấy con trai hỏi han cặn ke xem trên núi có gặp ai không, ai là người cho vàng, còn nữa không, có dặn dò gì không...
Họ không hề hay biết, từ khi thỏi vàng kia vào nhà, bát hương thờ cúng tổ tiên bỗng nhiên đen ngòm, ngay cả chữ viết bên trên cũng không nhìn rõ.
Bầu trời bên ngoài dường như tối sâm lại. Gà trong chuồng, dê trong sân, heo trong chuồng, tất cả đều ngã lăn ra đất, chết không kêu một tiếng. Ngay cả ổ trứng gà cũng bỗng nhiên vang lên tiếng động lạ, chảy ra nước đen.
Đến khi trời đất tối sam lại, hai vợ chồng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bồn chồn, khó thở, hai mắt cũng trở nên đờ đẫn.
Người chồng đột nhiên buông con trai ra, đứng bật dậy, lao thẳng ra ngoài, nhảy xuống giếng tự tử. Người vợ thì hai mắt trợn trừng, túm lấy con trai ném vào nồi, sau đó đổ thêm nước vào.
Ngọn lửa trong bếp bùng lên, đứa bé không hề giấy giụa, cũng không khóc lóc, trong mắt chỉ tràn đây vẻ sợ hãi.
Không chỉ có gia đình này, mà khi cơn gió kia thổi qua nhà bọn họ, những người khác trong thôn cũng bắt đầu phát điên.
Cơn gió tiếp tục thổi sang những ngôi làng khác, những thôn dân đang làm việc hoặc nghỉ ngơi cũng lần lượt im bặt. Ánh mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất, nhưng những ngôi làng bên cạnh ngọn núi kia lại chìm trong bóng tối âm u lạnh lẽo.