Chương 137: Làm tốt lắm
"Cởi xuống đi!"
Lão chưởng quỹ lạnh lùng nhìn, phất tay áo.
Có chưởng quỹ bên cạnh, đám hỏa kế cũng lấy lại dũng khí, dựng thang leo lên cởi hỏa kế xuống.
Hồ Ma đứng bên cạnh quan sát, trong lòng nghi ngờ.
Hắn tưởng chưởng quỹ sẽ ra tay trừ tà ma, giúp người báo thù.
Nhưng không ngờ, chưởng quỹ chỉ cho người cởi hỏa kế mang về rồi xoay người rời đi, không thèm quan tâm.
"Đều là mệnh."
Như hiểu được tâm tư của Hồ Ma, chưởng quỹ nhàn nhạt giải thích: "Vật kia đã không còn, hắn làm thế thân, muốn thủ tại đây. Ta diệt trừ tà ma nơi này cũng chỉ là diệt trừ hắn."
"Về sau bọn tiểu nhị đi ngang qua đây, phải cẩn thận chút. Hắn sẽ không còn nhớ tình cũ."
Hồ Ma hiểu ra, lòng chùng xuống.
Tìm thế thân?
Nơi này đúng là có vật kia, nhưng tối hôm qua sau khi hại chết hỏa kế, nó đã tự do rời đi.
Còn hỏa kế này, từ nay về sau sẽ thay thế nó thủ tại đây...
Thật là tra tấn.
Người đã chết, nhưng tra tấn mới chỉ bắt đầu.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên hắn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, như có người đang oán độc nhìn mình từ phía sau. Hắn quay đầu đột ngột, nhưng chỉ thấy sau lưng trống rỗng, không có gì cả.
Hai người chia nhau, một người nhấc hỏa kế về trang tử, những người khác tiếp tục tìm kiếm. Hai canh giờ sau, họ nghe thấy tiếng gọi phía trước.
Mọi người vội vàng chạy đến. Gần chân núi Lão Âm Sơn, trên một thửa ruộng bậc thang tại lưng chừng sườn núi, họ nhìn thấy Hứa Tích nằm bất động trong đống cỏ.
Nhìn qua trang phục, họ nhận ra y, nhưng bộ dạng thảm hại khiến người ta không đành lòng nhìn.
Y co ro trong bụi gai khô héo, không biết chui vào bằng cách nào. Thân thể đầy những vết gặm nhấm, tro bụi vương vãi xung quanh, khuôn mặt méo mó, đầy vẻ sợ hãi.
Cảnh tượng này khiến không chỉ bọn tiểu nhị rùng mình, mà cả Ngô chưởng quỹ cũng nhíu mày.
Lâu sau, lão thở dài nói: "Sớm biết như vậy, lúc trước cần gì phải ác như vậy?"
Hồ Ma không hiểu cảm giác này.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người Hứa Tích, thì dáng vẻ của lão lại có vẻ hơi nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn khẽ động: "Thực ra lão vẫn lo lắng là ta sẽ hại chết Hứa Tích?"
Thật quá đáng... Nếu ta tự tay giết, ngươi chắc chắn sẽ không tìm thấy thi thể.
Trước đây Hồ Ma đã hiểu rõ, nếu muốn bảo đảm chắc chắn mình được chọn thì cách tốt nhất không phải là chiến thắng trong trận chiến này, mà là để lão chưởng quỹ chỉ có một lựa chọn.
Nếu có cơ hội, có lẽ hắn cũng sẽ động thủ.
Nhưng không ngờ Hứa Tích kết thù không ít, lại bị đám cừu gia bắt trước.
Mà tên hoàng tiên kia quả nhiên có chút giảo hoạt, giết người xong lại ném xác đến chân núi Lão Âm Sơn, như muốn thị uy.
Ta chơi chết đám hỏa kế của ngươi, tiến vào Lão Âm Sơn đi, ngươi có bản lĩnh thì tới tìm ta?
"Đi thôi!"
Lão chưởng quỹ cũng tiếc nuối nhìn thi thể Hứa Tích, lắc đầu, khẽ thở dài: "Cũng không phải là để ngươi chết mà không báo thù, nhưng những kẻ kia sợ là đã sớm chạy trốn, ta muốn báo thù cho ngươi cũng không tìm ra bọn chúng. Đến chỗ phụ thân ngươi, thì ta cũng chỉ có thể nói vậy mà thôi!"
Nói rồi, lão phất tay áo, ra lệnh cho bọn tiểu nhị mang Hứa Tích về trang tử, mua quan tài để bỏ thi thể của y vào.
Đến trong trang tử, đám thiếu niên đều ủ rũ, im lặng.
Nhìn những ngón tay chỉ còn lại xương cốt của mình bị gặm nhấm, bọn họ vẫn khó tin rằng Hứa Tích đã chết.
Nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng. Nghĩ đến việc mình sẽ trở thành hỏa kế phục vụ Hồng Đăng Nương Nương, các thiếu niên đều rùng mình. Cả đời phải gắn bó với tà ma yêu dị này, không biết kết cục sẽ ra sao?
"Đi tìm Lưu thợ mộc, bảo hắn nhanh đến đo kích thước."
Về đến trang tử, Ngô chưởng quỹ đi vào nội viện. Hồ Ma trực tiếp gánh vác việc thu dọn hậu quả.
Hắn sai Chu Đại Đồng lấy thuốc mỡ mà Nhị gia lưu lại trước đây, chia cho những hỏa kế bị gặm nát ngón tay.
Tuy là thuốc trị ngoại thương tốt nhất, nhưng liệu những ngón tay đã mất đi cơ bắp có thể mọc lại hay không, thì không ai biết được.
Sau đó, đến lượt Lý Oa Tử, nhưng Hồ Ma cũng bó tay.
Lúc này, một gã sai vặt từ nội viện mang ra một viên dược hoàn đưa cho Hồ Ma.
Hắn biết đây là ý của chưởng quỹ, bèn lấy nước hòa tan thuốc rồi cho Lý Oa Tử uống. Lý Oa tử tỉnh lại, nhưng ngơ ngác như người mất hồn.
Hồ Ma đích thân giám sát Lưu thợ mộc đo kích thước của Hứa Tích và hỏa kế kia, thúc giục y nhanh chóng chế tạo quan tài. Còn hai thi thể thì hắn tạm thời đặt vào trong kho hàng.
Sắp xếp ổn thỏa việc cho đám hỏa kế chưa định tâm thần, Hồ Ma mới trở về phòng mình, rửa mặt, mang theo thanh kiếm gỗ lim, đi đến trước cửa nội viện, nhẹ nhàng gõ vang, báo cáo những việc đã an bài.
"Ngươi làm tốt lắm, cứ vậy mà làm."
Lão chưởng quỹ mặt không biểu cảm, thản nhiên nói: "Đốt hỏa kế kia, lấy tro đặt vào, sang năm đầu xuân mang về cho người nhà bọn họ trên trấn. Hứa Tích không cần chúng ta lo, chờ người nhà của hắn đến đón."
"... Nếu như còn có người đến đón."
"..."
"Vâng."
Hồ Ma đáp lời, đưa thanh kiếm gỗ lim bằng hai tay lên, nói: "Đây là đồ vật của Hứa Tích. Đêm qua tà ma hoành hành, trong lòng ta cũng sợ hãi, nên nhặt về dùng tạm. Nếu người nhà của hắn đến đón, thanh kiếm này cũng nên do chưởng quỹ bảo quản."
"Ngươi cứ giữ lấy đi!"
Chưởng quỹ lại khoát tay áo, nói: "Nếu người nhà của hắn muốn thì cho họ, nếu không lấy, coi như là phần thưởng cho ngươi."
"Vật bé nhỏ này cũng có thể làm người ta động lòng sao?"