Chương 147: Trộm đồ ăn của heo
“Không phải chứ, các người vội vàng vội vã chạy đến chỗ lão chưởng quỹ chỉ để mấy người chúng ta phải đi một chuyến?
Chỉ vì có người ăn trộm đồ ăn cho heo thôi sao?”
Hồ Ma nghĩ đến việc này, vừa tức vừa buồn cười.
“Đúng vậy đấy, nhưng mà dọa người lắm.”
Vị trưởng bối trong làng kia mặt đầy lo lắng, kéo Hồ Ma sang một bên, thần thần bí bí nói: “Đổng gia này giỏi chăn heo nhất, trước đây nuôi mấy con, nhà khác không con nào béo bằng nhà hắn, nhưng giờ đều bán đi rồi, chỉ còn lại một con lai giống này.”
“Nguyên nhân chính là vì con heo này, cứ đến ban đêm là có người đến ăn vụng, dọa cho Đổng gia chày gỗ này phát bệnh rồi.”
“Cái này…”
Nghe kỹ xong, Hồ Ma mới hiểu ra chuyện gì xảy ra.
Gia đình họ Đổng này cũng là một hộ khá giả trong thôn, hàng năm có thể cung cấp cho thành phố mấy con heo mập.
Gia chủ họ Đổng này vì tính tình ngay thẳng nên được mọi người gọi là Đổng gia chày gỗ.
Chuyện xảy ra cách đây mười ngày, Đổng gia chày gỗ này thấy heo không lớn, sắp đến cuối năm mà vẫn gầy, nên lo lắng, liền cho heo ăn no rồi về nhà canh chừng.
Nhưng không ngờ, khi nhìn vào, thì y thấy một bà lão da đen sì đang ở bên cạnh chuồng tranh ăn đồ ăn ở trong máng cùng với heo. Y nhìn thấy cảnh tượng này thì suýt ngất xỉu, ngày hôm sau gọi người trong thôn đến xem, ai cũng đều sợ hãi.
Thực sự không còn cách nào khác, họ mới đến chi nhánh của Hồng Đăng Nương Nương gần đây, mời lão chưởng quỹ đến xem.
“Nghe như vậy, cũng có chút tà môn…
Hồ Ma trầm ngâm, nói: “Các ngươi nhìn rõ ràng là cái gì hay chưa?”
“Có lẽ là con chó hoang bên ngoài làng vào tranh ăn mà thôi.”
“…”
“Thiên chân vạn xác, chính là lão thái thái!”
Vị trưởng bối nghiêm túc nói, còn có mấy thanh niên trai tráng đi theo gật đầu: “Trong đêm tối như bưng, mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng có thể xác định là lão thái thái, bò tới trong chuồng cùng heo tranh ăn với heo, bò nhanh lắm, bốn năm con heo đều đoạt không lại bà ta.”
Cũng có người nhỏ giọng nói: “Ta thế nào lại thấy, có chút giống như dáng vẻ của Lý đại nương ở đầu làng?”
“Cút mẹ ngươi đi, mẹ ngươi mới cùng heo tranh ăn…
Nhưng một câu nói đó lại chọc giận một người nam tử khác, khiến hắn ta lao vào đánh người.
Mọi người xung quanh vội vàng can ngăn, Hồ Ma cũng không muốn dây dưa, hỏi một lão đầu chống gậy ở bên cạnh, đang kích động muốn xông lên đánh nhau, chuyện gì xảy ra với bà Lý, sau đó hắn mới hiểu được:
Bà Lý là bà lão nhà họ Lý ở đầu làng, đã mất hơn mấy tháng, được chôn cất tử tế ở nghĩa địa ngoài làng. Bị người ta nói mẫu thân của mình chui ra khỏi mộ, chạy về làng tranh ăn với heo, ai mà không tức giận?
Huống hồ mọi người cũng đã đi qua đó xem, thì mộ phần vẫn còn nguyên vẹn.
Hồ Ma hiểu rõ sự tình, nhìn quanh một lượt, thực ra không phát hiện ra gì.
Nhìn về phía bức tường, Tiểu Hồng Đường trừng mắt, cũng nhìn vào trong sân, cũng ngây thơ.
"Vậy chỉ còn cách ở lại xem."
Nghĩ đến việc này xảy ra vào ban đêm, đại khái chỉ có ban đêm mới có thể nhìn thấy, chỉ là tốn công sức canh chừng.
Đang nói chuyện, thì thấy một hán tử có sắc mặt tái nhợt từ trong nhà họ Đổng đi ra, cầm một mâm thuốc sợi mời Hồ Ma và những trưởng lão trong làng vào nhà nghỉ ngơi. Chủ nhà bị dọa bệnh vẫn cố gắng tiếp khách.
Hồ Ma theo sự sắp xếp của vị trưởng lão trong làng, uống trà và hỏi thêm một số chi tiết.
Đến tối, vị trưởng lão này bảo họ Đổng sửa soạn thức ăn, lại cầm rượu ra chiêu đãi Hồ Ma và mọi người.
Đây là quy củ trong làng, khi mời người đến trừ tà, phải tiếp đãi chu đáo.
Ăn cơm xong, Hồ Ma bảo vị trưởng bối tuổi cao đuổi những người không liên quan đến xem náo nhiệt ra ngoài.
Mục đích của hắn là xem chuyện gì xảy ra, nếu thực sự có tà ma thì phải trừ khử. Có nhiều người chen chúc trong căn phòng nhỏ như vậy, e rằng tà ma cũng không dám đến. Nếu vậy thì coi như là canh giữ một đêm phí công, rồi sau đó lại còn phải ở đây trì hoãn thêm một ngày nữa.
Bóng đêm dần tối đen, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu.
Ánh sáng u ám không chiếu ra khỏi cửa phòng, mọi người im lặng ngồi trong phòng, không ai dám nói chuyện.
Sân nhà hoàn toàn tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức dường như thời gian đã ngưng đọng.
"Có phải nên cho heo ăn rồi không?"
Chờ mãi không có động tĩnh gì, Hồ Ma bỗng lên tiếng: "Bên trong cái máng không có thức ăn, muốn đến đây tranh giành cũng không được?"
"Đúng... đúng... đúng..."
Giọng Đổng gia nương tử run rẩy vang lên: "Trong đêm là phải cho heo ăn, nhưng ta không dám..."
Hồ Ma nghe vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười.
Đổng gia này chăn heo nuôi tốt, chính là vì cho heo ăn no, đến ban đêm còn phải đến chuồng heo. Bất quá từ khi có chuyện kia, Đổng gia chày gỗ bị dọa cho ngã bệnh, Đổng gia nương tử cũng sợ hãi, không dám cho heo ăn nữa, lo lắng mấy con heo kia cũng bị sụt cân, cho nên mới tranh thủ thời gian bán đi.
Hai mặt nhìn nhau vài lần, Chu Đại Đồng xung phong nhận việc: "Ta đi!"