Chương 152: Huyết thực bị trộm
Vừa nói, Nhị Oa Đầu lão huynh liền hỏi Hồ Ma về tiến độ tu luyện, đồng thời muốn mượn bản mệnh tượng thần của hắn để soi sáng xem pháp môn này thật giả thế nào.
Hồ Ma lúc này mới hiểu ra, việc bản mệnh tượng thần mang đến kinh hỉ cho mình vốn là hiện tượng bình thường đối với những người chuyển sinh khác, ai cũng vô thức làm như vậy.
Hắn kể chi tiết cho Nhị Oa Đầu nghe, cũng là để tránh những chuyện nghi ngờ trong tương lai.
"Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, muốn thực sự học được bản sự của Thủ Tuế Nhân, e rằng ngươi phải trải qua nhiều khổ cực."
Nhị Oa Đầu cười nói: "Bất quá, rốt cục cũng đợi đến ngày này, hai huynh đệ chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu một khoản buôn bán."
Hồ Ma có chút bất ngờ: "Mua bán?"
"Làm chút huyết thực để ăn!"
Nhị Oa Đầu cười nói: "Tu luyện loại pháp môn này của chúng ta, làm sao có thể thiếu huyết thực?"
"Nhất là Thủ tuế nhân các ngươi, đương nhiên phải sống nhờ vào huyết thực."
...
Tên gọi Thủ tuế nhân này cũng không giống như có ý bảo vệ Thái Tuế lão gia...
Trong lòng của Hồ Ma suy nghĩ, nhưng cũng không để ý tới chuyện này, hắn vội hỏi: "Ngươi tựa hồ đã sớm có suy tính?"
"Đương nhiên."
Nhị Oa Đầu lão huynh nói: "Từ khi ta biết rõ ngươi đi Thanh Thạch Trấn thì liền có ý nghĩ này."
"Huynh đệ, ngươi chẳng lẽ đã quên, ta đã nói với ngươi, sự tình đã phát sinh trong thôn trang vào năm ngoái?"
...
"Xảy ra chuyện gì?"
Hồ Ma đột nhiên phản ứng lại, trong lòng không khỏi hơi động.
Bình thường đệ tử thanh hương, tiến vào Hồng Đăng nương nương hội, nếu là thực sự chịu làm, được người coi trọng, liền có cơ hội học được bản sự của Thủ tuế nhân chân chính.
Nhưng cái này, không thể nghi ngờ là một quá trình gian nan, dài dằng dặc, tốt số, sợ cũng phải mất mười mấy năm thời gian.
Bản thân mình có thể có cơ hội trong thời gian ngắn học được pháp môn Thủ Tuế, nguyên nhân không phải là bởi vì chuyện đã xảy ra ở thôn trang này lúc trước hay sao?
Ngô chưởng quỹ trước kia bị nương nương phái đến nơi này, cũng mang một vài thân tín cùng với hỏa kế đến đây, nhưng kết quả là vào năm ngoái, không biết là tại sao, bị tà ma quấy nhiễu, dẫn đến người ở bên cạnh lão chết thì chết, đi thì đi, cũng chỉ còn thừa lại lão, người lão bộc kia cùng gã sai vặt.
Chuyện này hiện nay vẫn còn có chỗ kỳ lạ?
"Cũng chỉ là suy đoán mà thôi."
Nhị Oa Đầu lão huynh cười nhẹ một tiếng, nói: "Sự tình phát sinh vào năm ngoái, Hồng Đăng nương nương hội chúng ta có vận khí tốt, tìm được một mỏ huyết thực mới, đào được ngàn cân Thanh Thái Tuế, thậm chí còn có không ít Huyết Thái Tuế."
"Đây chính là một số tiền vô cùng lớn, nóng lòng chở về trong thành, nhưng kết quả là, tại thời điểm đám huyết thực kia được vận chuyển đến chi nhánh của Ngô chưỡng quỹ để dừng chân nghỉ tạm, thì lại bị tà ma tới quậy phá, gây ra hỗn loạn lớn!"
"Nghe nói làm ầm ĩ cả một đêm, người chết rất nhiều, tổn thương rất nhiều, đám huyết thực cũng không thấy bóng dáng."
"Đương nhiên, chiếu theo lời của Ngô chưởng quỹ, là bị tà ma thừa dịp loạn đã cướp đi, trốn vào bên trong Lão Âm Sơn, đương nhiên hương chủ cùng một đám quản sự của Hồng Đăng Nương Nương, cũng không có bản sự chạy đến tám trăm dặm Lão Âm Sơn xác minh lời nói của lão."
"Lại thêm, lần đó người chết xác thực không ít, hỏa kế tâm phúc của lão, thậm chí con gái ruột, cũng đều bị thương, những người khác ngược lại không còn đi hoài nghi lão."
Nhưng nghi ngờ này vẫn luôn tồn tại.
...
"Con gái?"
Hồ Ma nghe vậy, giật mình. Chẳng lẽ ánh mắt nhìn trộm hắn là từ trong viện kia?
Lắng nghe tiếp lời của Nhị Oa Đầu lão huynh, Hồ Ma bình tĩnh lại: "Cái nghi ngờ này, đầu tiên là về việc vận chuyển huyết thực."
"Ngươi cũng chỉ nghe nói thôi đúng không?"
"Hồng Đăng Hội chúng ta tuy hiểu biết nhiều phương pháp vận chuyển, nhưng riêng về huyết thực, nhất là số lượng lớn, rất khó sử dụng pháp thuật vận chuyển. Do đó, chúng ta chỉ có thể thành thật vận chuyển bằng người."
"Còn về lũ tà ma, cũng tương tự như vậy. Chúng nó náo loạn, xông vào kho, ăn một ít, làm rơi vãi một ít, thậm chí mang đi một phần, chúng ta cũng có thể lý giải được."
Nhưng một lượng huyết thực khổng lồ như vậy lại biến mất không dấu vết, khiến ai cũng nghi ngờ.
Cho dù là do yêu nhân quấy phá và mang đi, thì trên đường vận chuyển cũng phải để lại dấu vết chứ? Vậy mà không hề có.
Vì vậy...
...
Hồ Ma nghe đến đây đã hiểu ra: "Vậy chỉ có thể là lão chưởng quỹ biển thủ?"
Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người.
Nhị Oa Đầu cười cười, nói: "Chuyện như vậy trước đây cũng xảy ra không ít."
Hồ Ma hỏi: "Chẳng lẽ không có người tra hay sao?"
Đã điều tra rồi, các đệ tử Hồng Đăng và quản sự đều đã tham gia.
Nhị Oa Đầu lão huynh nói: "Tuy nhiên, đúng là không tìm được chứng cứ gì. Hơn nữa, Ngô chưởng quỹ ở đây cũng tổn thất không nhỏ trong sự kiện này. Nếu ép buộc lão quá mức, e rằng những chưởng quỹ khác sẽ chán nản, không ai giúp Hồng Đăng Nương Nương Hội chúng ta nữa."
Sau đó, Ngô chưởng quỹ khắp nơi tìm người nói giúp, quả thực là không chịu nghỉ hưu dưỡng lão, nhất định phải ở lại nơi đó trọng chấn chỗ sản nghiệp này.
Cơ hội học pháp môn Thủ tuế nhân của ngươi cũng chính là như thế mà có.
...
Hồ Ma nghe đến đó mới hiểu được ngọn ngành, hơi trầm ngâm, nói: "Ý của ngươi là..."
Giống như những người khác.
Nhị Oa Đầu nở nụ cười một tiếng, nói: "Ta nghi ngờ, đám huyết thực kia, chính là rơi vào trong tay của Ngô chưởng quỹ."
"Ngươi bây giờ đúng lúc có cơ hội. Nếu có thể tìm ra, chúng ta xử lý lão, chia đồng ăn đủ, há chẳng phải là phát tài hay sao?"