Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 172 - Chương 172. Triệu Quả Phụ

Chương 172. Triệu quả phụ Chương 172. Triệu quả phụ

Chương 172: Triệu quả phụ

"Tại sao lại là quả phụ?"

Hồ Ma nghe vậy thì cảm thấy kỳ lạ, hắn biết Đại Đồng thích quả phụ, nhưng bây giờ đây là chuyện chính sự...

"Ta nói thật đây này..."

Chu Đại Đồng lén lút nói: "Ngươi bảo ta chú ý những kẻ khả nghi, ta đúng là không thấy gì, nhưng khuya ngày hôm trước, nhà của Triệu quả phụ bán đậu hũ có một tên nam nhân che mặt trèo tường vào... Việc này có bình thường không?"

"Có gì không bình thường?"

Hồ Ma nhìn Chu Đại Đồng với ánh mắt kỳ quái: "Ngươi không được phép dùng, còn không cho người khác dùng à?"

"Không phải..."

Chu Đại Đồng vội vàng nói: "Mấu chốt là hắn ta đi vào mà không ra..."

"Hơn nữa, Triệu quả phụ không mở cửa vào ngày hôm sau, chỉ nói là bị bệnh. Người kia hơn phân nửa vẫn đang trốn trong nhà nàng!"

"..."

"Ừm?"

Kiểu nói này quả thực kỳ quái. Đàn ông vào nhà quả phụ mà hừng đông không ra, việc này quá không chuyên nghiệp, không giống với hành vi của người trong thôn.

Hơn nữa, trước cửa nhà góa phụ có rất nhiều thị phi, không phải chuyện có thể tùy tiện bàn luận, nữ nhân sống một mình rất dễ bị ma quỷ và tà linh nhắm tới..

Hồ Ma nhanh chóng suy nghĩ, rồi đột nhiên kịp phản ứng, hỏi Chu Đại Đồng: "Làm sao ngươi biết chi tiết như vậy?"

"Lão thái thái ở đầu thôn nói cho ta biết..."

Chu Đại Đồng nói: "Ta mỗi ngày cùng với các bà ấy nói chuyện phiếm, chuyện gì trong mười dặm tám thôn mà ta không biết?"

"... Không tầm thường!"

Hồ Ma nhất thời không biết nói gì với y. Chu Đại Đồng tuy không trung thực, chỉ toàn làm những việc xảo trá ngoài dự liệu, nhưng bản lĩnh này quả thực rất hữu dụng.

Họ đi vào nội viện, cùng lão chưởng quỹ vừa nói chuyện. Lão chưởng quỹ vốn biếng nhác, nhưng nghe vậy cũng nghiêm túc lên, mặc quần áo cùng Hồ Ma đi ra ngoài.

Chưởng quỹ nóng lòng, muốn dắt ngựa cưỡi đi. Hồ Ma lại nghĩ, nếu họ đi rầm rộ như vậy, đối phương có thể sẽ đề phòng, phát giác không đúng thì sẽ bỏ trốn vào Lão Âm Sơn, lúc đó không ai có thể làm gì được.

Họ liền cho người kéo một chiếc xe lớn, chất lên đó mấy bao lương thực, hai thớt vải. Trên xe giấu bổng côn và xiên phân của Triệu Trụ. Họ lấy danh nghĩa đổi dê mà đi đến thôn Dốc Đá.

Bên trong điền trang bọn họ, cứ mỗi cách một đoạn thời gian, liền sẽ có lương thực đưa tới, còn có đưa thêm một ít huyết thực, dùng để cung cấp nuôi dưỡng bọn họ.

Họ cũng đổi hầu hết những thứ khác từ các làng xung quanh, điều này cũng khá phổ biến.

Vì Hồ Ma "què chân", nên hắn ngồi trên xe, Chu Đại Đồng kéo xe, Chu Lương và Triệu Trụ đẩy xe ở hai bên, lão chưởng quỹ cũng đi bên cạnh.

Đãi ngộ cũng tốt.

Họ ra khỏi cửa lúc giờ Thân, đi khoảng nửa canh giờ, trời sắp tối thì đến thôn Dốc Đá. Hồ Ma hỏi kỹ Chu Đại Đồng địa điểm, rồi để y mang lương thực đi đổi dê, còn mình thì cùng lão chưởng quỹ ẩn vào bóng tối.

Chẳng bao lâu, họ đi một trước một sau đến trước một căn nhà ngói ở đầu thôn.

Bây giờ mới vào đêm, trong thôn vẫn còn khá nhiều người, nhà nhà đều thắp đèn, bắt đầu thêu thùa chuẩn bị cho mùa đông. Tuy nhiên, nhà của Triệu quả phụ bán đậu hũ lại im ắng lạ thường. Đứng bên ngoài nhìn vào, bên trong tối đen như mực, không một tia sáng.

Liếc nhìn chưởng quỹ, Hồ Ma thấy lão đang cúi đầu trầm ngâm, sau đó lắc tay áo để Hồ Ma lui lại.

Chưởng quỹ tự mình tiến lên, khẽ gõ cửa vài lần và nói: "Có ai ở nhà không? Xin cho chén nước uống."

Hồ Ma nghe vậy không biết nói gì.

Mùa đông khắc nghiệt, ít ai ra ngoài, huống hồ là đêm hôm khuya khoắt đến xin nước? Người bình thường nào cũng không dám mở cửa.

Nhưng sau khi chưởng quỹ gọi cửa, lão chưởng quỹ liền chắp tay đứng trước cửa, im lặng chờ đợi.

Chẳng bao lâu, từ bên trong nhà vang lên một giọng nữ yếu ớt: "Nhà ta không có nam nhân, ta lại đang bị bệnh, không tiện mở cửa."

"Xin khách nhân đi nhà khác xin nước!"

". . ."

Hồ Ma từng gặp qua Triệu quả phụ bán đậu hũ này ở thôn Dốc Đá, giọng nói của bà ta quả thực rất giống.

Tuy nhiên, lão chưởng quỹ nghe vậy lại bỗng nhiên cười lạnh: "Bệnh rồi?"

"Tốt vậy, ta là thầy thuốc, vào xem cho ngươi một chút!"

". . ."

Trong sân im lặng hồi lâu, không có ai trả lời. Hồ Ma nhận ra có điều không ổn, chống gậy chuẩn bị tiến lên đạp cửa.

Nhưng không ngờ, vừa mới chuẩn bị ra chân, cánh cửa đã đột nhiên mở ra.

Trong bóng tối của sân, một người phụ nữ có vẻ yếu ớt đứng trong khung cửa, tay bưng một bát nước. Khi nhìn thấy hai người nam tử đứng trước cổng, bà ta có vẻ sợ hãi, chậm rãi đặt bát nước xuống cạnh cửa và định đóng cửa lại:

"Đêm hôm khuya khoắt không tiện mời khách vào nhà, quý khách uống nước xong thì đi thôi. . ."

". . ."

Lần này, Hồ Ma lại cảm thấy bất ngờ.

Nhưng không ngờ, khi Triệu quả phụ định đóng cửa, chưởng quỹ bỗng nhiên đưa tay chặn lại cánh cửa, bình tĩnh nhìn bà ta.

Quả phụ giật mình, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, kinh hoảng nói: "Các người. . . Các người làm sao. . ."

Hồ Ma đang nghi ngờ, nghĩ đến việc nếu quả phụ này kêu lên, người trong thôn sẽ chạy đến, chuyện này sẽ rất khó xử.

Ban đêm xông vào nhà quả phụ là điều tối kỵ trong thôn, người đứng đắn đều là leo tường...

Nhưng chưởng quỹ bất chấp, không nói thêm lời nào, đột nhiên thổi một hơi về phía trước.

Điều khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi là người phụ nữ Triệu gia đứng ở cách đó bốn năm bước, một người sống sờ sờ vậy mà trực tiếp bị một hơi này thổi tới, thân thể bà ta như không có trọng lượng, lảo đảo, bay thẳng ra hai ba trượng, mới nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Ngay sau đó, lão chưởng quỹ sải bước xông vào sân, đi thẳng về phía nhà chính.

Hồ Ma theo sát phía sau, vào sân, đến trước người quả phụ xem xét, thì thấy không có người sống nào ở đây, chỉ có một tấm da người mỏng manh được chống đỡ bởi những thanh tre và dây mây.

Nghĩ đến việc vừa mới trò chuyện với "nàng", hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Bình Luận (0)
Comment