Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 174 - Chương 174. Số Mệnh

Chương 174. Số mệnh Chương 174. Số mệnh

Chương 174: Số mệnh

"..."

Lời nói này không chỉ khiến tên hán tử kia kinh hãi, mà Hồ Ma cũng lập tức xác nhận phỏng đoán trước đây của mình.

Đám huyết thực kia quả nhiên vẫn còn ở lại thị trấn này?

Nhị Oa Đầu lão huynh trước đây đoán không sai, đám huyết thực kia lúc trước mặc dù dẫn tới tà ma, nhưng căn bản không có bị chở đi.

Chỉ bất quá, không phải lão chưởng quỹ giấu đi, mà là Đàn Nhi Giáo.

Việc này hiển nhiên cũng là giấu diếm lão chưởng quỹ. Bọn hắn giả vờ như đã chở đám huyết thực kia đi, mục đích là để đợi phong thanh đi qua, rồi sẽ quay lại vụng trộm chở đi. Tuy nhiên, lão chưởng quỹ đã sớm khám phá ra, và cũng đoán được rằng bọn hắn sẽ còn trở lại.

Chỉ bất quá, chưởng quỹ đã đoán được, vậy tại sao lại không nói cho người phía trên biết?

"Ha ha, ha ha..."

Bỗng nhiên bị chưởng quỹ nói toạc bí mật trong lòng, tên hán tử kia giật mình không thôi. Cuối cùng, gã cũng không biết nghĩ đến cái gì, bèn đột nhiên cười ha hả: "Cũng giống như khuê nữ của ngươi, ngươi cũng quả thực là một kẻ thông minh."

"Đáng tiếc, ngươi cũng đừng hòng moi được từ miệng ta thông tin về đám huyết thực kia. Nói cho ngươi biết, đừng hòng mơ tưởng, bởi vì cửu gia gia căn bản là không nói cho ta..."

"Ta chỉ là phụng mệnh tới xem một chút Hoa Tiếu Tử sống hay chết, và chuẩn bị hai chiếc xe lớn mà thôi."

"Chuyện khác ta không biết gì cả, ngươi coi như có đánh chết ta, muốn tra xét linh hồn, thì căn bản cũng không hỏi ra được gì..."

"..."

Lão chưởng quỹ gắt gao nhìn gã, hán tử kia trong lòng hoảng hốt, nhưng cố ý ưỡn ngực, nhìn thẳng vào lão chưởng quỹ.

Ánh mắt không né tránh, tựa hồ chứng thực mình thực sự nói thật.

Lão chưởng quỹ trầm mặc một lúc, rồi thở dài, hướng Hồ Ma nói: "Chuẩn bị cho ta ba nhánh hương, một cặp ngọn nến, lấy thêm cái bồn tới để hứng máu."

"Ngươi... Ngươi..."

Hán tử kia rốt cục không kềm được, lộ vẻ kinh hoàng: "Ta nói, ta thật không biết..."

"Vâng."

Lão chưởng quỹ nói: "Nhưng ta vẫn muốn hỏi một chút, không chỉ để hỏi ra đám huyết thực kia, mà chủ yếu là để cho ngươi chịu tội!"

Hán tử kia nghe vậy, mặt cắt không còn giọt máu, một cỗ hàn khí ập đến, khiến tâm hồn hắn run rẩy.

Hồ Ma không dám chậm chạp, vội vàng vào nhà lục tìm, quả nhiên tìm được hương và nến mà chưởng quỹ cần.

Điều kỳ lạ là những thứ này lại được lấy ra từ một chiếc túi đen, mà chiếc túi này rõ ràng không phải của Triệu gia làm đậu hũ, mà giống như của tên Đàn Nhi Giáo kia mang theo.

Khi hắn đưa cho chưởng quỹ, chưởng quỹ liền lôi tên kia đi nhanh vào phòng trong.

Hồ Ma không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ biết chưởng quỹ đã dùng cách nào đó bịt miệng mũi tên kia để tránh cho gã kêu thảm, kinh động hàng xóm.

Nhưng Hồ Ma có thể cảm nhận được từng đợt hàn ý xâm nhập cơ thể, khiến da gà nổi lên, như có thứ gì đó không phải người đang tiến vào nhà. Hắn phải vận dụng công lực mới miễn cưỡng chống đỡ.

"Cái nhà chính này..."

Hắn quay đầu nhìn nhà chính, nhưng lại nhanh chóng dời mắt đi.

Hắn không biết bên trong nhà chính đang diễn ra hình phạt tàn khốc nào, nhưng Hồ Ma hiểu rằng, nó nhất định rất đặc sắc.

Hết một nén hương, chưởng quỹ mới đi ra.

Hồ Ma nhìn lão từ đầu đến chân, toàn thân dính đầy máu tươi, gương mặt âm trầm, như từ địa ngục trở về.

Hồ Ma im lặng giật lấy tấm vải đang phơi khô, đưa cho lão chưởng quỹ.

Lau tay xong, lão mới thong thả ngồi xuống cối xay, nhàn nhã châm thuốc hút.

"Ngươi không hiếu kỳ sao?"

Lão bỗng nhiên hỏi Hồ Ma sau một lúc im lặng.

"Không hiếu kỳ."

Hồ Ma đáp: "Đây không phải là một đệ tử thanh hương như ta có thể nghĩ đến. Ta chỉ đến đây để báo đáp ơn truyền pháp của chưởng quỹ. Chuyện khác, ta không muốn nghe."

"..."

Chưởng quỹ nhìn hắn, thấy vẻ mặt không giống giả vờ, mới thấp giọng thở dài: "Ngươi là người thông minh."

"Kỳ thật ta cũng không quan tâm đến chuyện mất trộm huyết thực. Oan ức ta đã gánh chịu, giờ đây ta chỉ muốn chờ đám tạp toái Đàn Nhi Giáo quay lại, giết chúng không còn một mống."

...

Sự im lặng bao trùm lấy sân.

Hồ Ma bỗng lên tiếng: "Nhưng có một vấn đề ta vẫn quan tâm..."

"Hòa muội tử, còn có thể chữa trị không? Có thể những tên thủ hạ kia có giải dược... hoặc là giải pháp nào khác?"

...

Trong bóng đêm, ngọn đèn dầu lay động, nhưng vẫn có thể nhận ra ánh mắt chưởng quỹ như sụp đổ.

Lâu sau, lão mới cất tiếng, giọng trầm buồn: "Khó, quá khó..."

"Thuật Tạo Súc đó, dùng dầu nóng làm bỏng nát da thịt của con bé, rồi lột sống con ác khuyển, luyện chế bằng bí pháp rồi dán lên người con bé, khiến nó sinh trưởng thành một khối, không thể tách rời..."

"... Đó là số mệnh của con bé!"

"Nhưng ta là phụ thân của con bé, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, ta phải thử mọi cách để cứu con bé."

...

Hồ Ma không hỏi thêm, chỉ thấp giọng nói: "Chúng ta nên trở về, chưởng quỹ, bên kia hẳn là đã đổi đồ xong rồi."

Bình Luận (0)
Comment