Chương 177: Tìm người trợ giúp
"Huynh đệ, vội vã tìm ta như vậy, có phải có tin tức tốt rồi?"
Hồ Ma chăm chú nhìn vào lư hương. Theo lời kêu gọi của hắn, hương trong lư hương bỗng cháy bùng, một sợi hương khí như du như rắn bay vào màn sương đỏ sậm, nhanh chóng xoay tròn như đang tìm kiếm điều gì đó.
Sau một lát, sợi hương khí đột nhiên dừng lại, đồng thời tiếng của Nhị Oa Đầu vang lên. Cùng lúc đó, tốc độ cháy của hương cũng dần chậm lại.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn chính thức gọi người khác, nhưng Hồ Ma đã biết cách sử dụng mệnh hương từ trước.
Nếu là mệnh hương cắm ở bên trong lư hương, mình liền tùy thời có thể nghe được người khác kêu gọi, nếu là lúc trước đã từng kết nối, vậy càng là có thể trực tiếp gọi mình, đương nhiên, cái này cần mình cũng ở trong giấc mộng, mới có thể lập tức bị kéo vào linh miếu.
Nếu tỉnh táo, có lẽ sẽ có chút cảm ứng, nhưng Hồ Ma chưa thử qua.
Nhị Oa Đầu trước đó chỉ hẹn hắn trò chuyện vào ngày rằm, nhưng chỉ cần hắn trong giấc mơ, không phải ngày rằm cũng có thể gọi y.
Tuy nhiên, việc quấy rầy đột ngột như vậy, nếu không phải chuyện gấp thì có phần thiếu lễ phép.
Nghe tiếng Nhị Oa Đầu, Hồ Ma biết mình đã gọi thành công. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Chưa hẳn là xác thực, nhưng ta có nắm được một ít thông tin."
"Tuy nhiên, ta cũng muốn hỏi ngươi một chút. Nếu chúng ta muốn lấy được nhóm huyết thực kia, trước khi động thủ, cần chuẩn bị những gì và làm thế nào để hợp tác suôn sẻ, an toàn và hiệu quả nhất?"
Hắn giờ đây gần như có thể xác định được nhóm huyết thực kia đang ở gần trang trại này.
Nhưng những thông tin này không cần nói ngay từ đầu, hỏi dò trước sẽ tốt hơn.
Hồ Ma làm việc cẩn thận, Nhị Oa Đầu lão huynh cũng là người hiểu chuyện, không nói vòng vo mà chỉ nói: "Đơn giản, đầu tiên là phải thăm dò rõ tình hình, định ra kế hoạch hành động, sau cùng là phải đảm bảo sau khi lấy được, dọn dẹp sạch sẽ, an tâm hưởng dụng."
"Thăm dò địa hình, hành động, và thủ tiêu tang vật?"
Hồ Ma thầm nghĩ, vội vàng nói: "Bỏ qua những thứ khác, chỉ riêng việc hành động cũng phải cẩn thận."
"Lão huynh, không phải ta nghi ngờ, nhưng ta muốn hỏi một chút, Đàn Nhi Giáo dễ đối phó không?"
Nhị Oa Đầu nhíu mày, hỏi lại: "Cái nhóm hạ lưu này sao? Thật sự từ Lão Âm Sơn chạy đến đây?"
"Tám chín phần mười là vậy."
Hồ Ma giải thích: "Hiện tại tin tức còn chưa rõ ràng, nhưng ta có thể xác định một điểm, nếu muốn an toàn lấy được nhóm huyết thực này, chúng ta buộc phải đối đầu với bọn họ."
Giọng Nhị Oa Đầu trở nên trầm ổn hơn: "Bao nhiêu người?"
Hồ Ma lắc đầu, nói: "Ta không rõ ràng, nhưng tối thiểu cũng phải chuẩn bị đối phó với toàn bộ Đàn Nhi Giáo."
Nhị Oa Đầu nghe vậy, chìm vào im lặng. Suy ngẫm một hồi, y mới lên tiếng: "Việc này cần phải mưu tính kỹ càng. Đàn Nhi Giáo tuy phần lớn là dân dã, nhưng năm đó có thể ngang nhiên làm loạn ở châu phủ, bản lĩnh của bọn họ không thể xem thường."
"Còn vị chưởng quỹ của các ngươi, rốt cuộc có ý đồ gì? Tuy lão có chút tài năng, nhưng làm sao đấu lại được những người này?"
Hồ Ma nghe vậy, trong lòng cũng cười khổ: "Cái này ta cũng không biết..."
Mình có thể nhận ra sự bất thường, thì sao Nhị Oa Đầu lão huynh lại không thấy vậy.
Việc lão chưởng quỹ không báo cáo sự tình, dù mình đã giải thích, nhưng nghe vào vẫn vô cùng kỳ quái.
Dù nói thế nào đi nữa, đây là một việc quan trọng, chưởng quỹ lại có lòng tin như vậy, có thể một thân một mình đối phó được toàn bộ Đàn Nhi Giáo?
Hoặc là, chỉ cần thêm mình là đủ?
"Bất kể như thế nào, việc liên quan đến Đàn Nhi Giáo, còn có vị lão chưởng quỹ tâm tư khó đoán, lại còn muốn giấu diếm Hồng Đăng Hội, chỉ dựa vào hai chúng ta, e là không an toàn..."
Nhị Oa Đầu trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói: "Có lẽ, chúng ta nên tìm người trợ giúp."
"Giúp đỡ?"
Hồ Ma có chút ngoài ý muốn: "Tìm ai?"
"Đương nhiên là vị Bạch Bồ Đào Tửu tiểu tỷ tỷ..."
Nhị Oa Đầu lão huynh cười nói: "Nàng ta cũng có bản lĩnh không nhỏ, theo ta được biết, nàng vốn không phải người Minh Châu phủ, nhưng có chuyện tới đây xử lý, hiện tại hẳn là vẫn còn ở đây."
"Bất quá, nàng không thích nói chuyện phiếm. Ta đã gọi nàng mấy lần, có lẽ nàng nghe thấy nhưng không muốn trả lời."
"Chủ động tìm người ta nói chuyện phiếm?"
Hồ Ma có chút bất ngờ: "Vậy tại sao ta mỗi lần đều phải chờ đến ngày rằm mới có thể tìm ngươi?"
Nhị Oa Đầu trầm mặc một chút, lúng túng nói: "Cùng ngươi nói chuyện đều là chính sự..."
"Nhưng bình thường ai thích nói chuyện với nam nhân chứ? Ta thỉnh thoảng vào đây, đương nhiên là muốn tìm Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư nũng nịu, chứ không phải làm ra vẻ đại ca trước mặt ngươi!"
"Cái gì đây..."
Hồ Ma nghe vậy, im lặng một lúc, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ta còn cần tiếp tục tìm hiểu thêm thông tin, hiện tại còn quá nhiều chuyện chưa rõ ràng."
"Tuy nhiên, nếu đến lúc đó thật sự muốn động thủ, thì nên tìm giúp đỡ sớm. Ta xem chừng Đàn Nhi Giáo cũng sắp tới, đại khái là trong khoảng thời gian gần đây."
Nhị Oa Đầu lão huynh nghe vậy nở nụ cười, nói: "Ngươi yên tâm đi."
"Ta đã hẹn Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư đi uống trà và dạo cửa hàng son phấn. Mặc dù nàng không để ý đến ta, nhưng khi ta nói về nhóm huyết thực này, nàng chắc chắn sẽ động tâm."
"…"
Giao phó thêm vài câu, Hồ Ma liền rời khỏi linh miếu.