Chương 190: Quét mộ
Lại qua một hồi lâu, trong bóng đen dần hiện ra một bóng hình cao lớn, tròn trịa. Tiếng bước chân nặng nề vang lên từng tiếng, chậm rãi tiến đến.
Khi đến gần, họ mới nhận ra đó cũng là một người, đang vác trên lưng một cái bình.
Cái bình kia to lớn như một cái vạc.
Cả hai người ôm lấy bình, dùng dây thừng thô và gậy gỗ làm giá đỡ, cố định chắc chắn trên vai.
"Đại cô cô..."
Hai người chào hỏi "Cửu gia gia"
Hai người thấy người cõng bình lớn, đều khom mình hành lễ.
Nhưng khi hành lễ, họ lại hướng về phía cái bình trên lưng người kia, hay nói cách khác là hướng về cái vạc chào hỏi, sau đó mới hướng về phía nam nhân đang cõng cái bình: "Cửu gia gia..."
"Họ Ngô kia còn ở trong điền trang không?"
Người cõng vạc chậm rãi đứng vững, thở dốc mấy hơi, mới nở một nụ cười lạnh hỏi.
"Đèn lồng vẫn chưa tắt."
Một trong hai người áo đen thấp giọng nói: "Chúng ta vẫn đang cố gắng, chỉ là chưa đến canh giờ mời cô cô động thủ, trước tiên muốn gặp họ Ngô, chào hỏi một chút."
"Ha ha, đã vậy, ta liền mở kho đi!"
Cửu gia gia cõng vạc lớn cười lạnh hai tiếng, không nói gì thêm, lại chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Gã cõng vật nặng nề, bước đi chậm chạp. Không ai dám thúc giục, chỉ im lặng đi theo sau. Nửa canh giờ sau, họ mới đến một gò đất nhỏ không đáng chú ý trong khu đất hoang.
Gò đất mọc đầy cỏ, không có bia mộ, cũng không có dấu vết của vàng mã hay cờ phướn. Nó chỉ đơn giản là một gò đất nhỏ bé, bình thường.
Đến trước mộ, Cửu gia gia dừng lại và đưa tay ra.
Một người áo đen vội vàng đưa cho gã một cây chổi, người kia nhanh chóng thắp hương bên cạnh.
Cửu gia gia cầm cây chổi, chậm rãi quét dọn đất trên mộ.
Vừa quét, gã vừa lẩm bẩm:
"Quét qua thần minh nhìn không thấy, Hai quét oan gia đóng mắt. Ba quét bên tai bên trong đều thanh tĩnh, Bốn quét chủ nhân đến trước cửa..."
Gò đất bình thường này, chẳng khác gì bao nhiêu gò đất khác trong làng. Nó không có gì đặc biệt và cũng chưa từng thu hút sự chú ý của ai.
Cửu gia gia quét mộ rất nhẹ nhàng, chỉ như đang phủi bụi trên bề mặt.
Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra. Theo từng động tác quét của gã, từng câu niệm chú, một trận âm phong bỗng nổi lên từ gò đất. Bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh mịch đến rợn người. Ngay cả vầng trăng khuyết lơ lửng trên bầu trời cũng bị che khuất bởi một đám mây đen dày đặc.
Bóng tối bao trùm, che phủ mọi thứ. Đất trước mộ phần càng được quét càng mỏng, dần dần lộ ra hai cánh cửa gỗ mục nát.
Hai cánh cửa nghiêng nghiêng nằm trên mặt đất, rỉ sét bám đầy hai chiếc bản lề.
Cửu gia gia nhìn thấy cửa đã xuất hiện, liền dừng cây chổi lại, bộ dáng của gã rất đắc ý. Gã nhìn quanh hai bên sau đó mới thấp giọng nói: "Mở kho đi”
Hai người áo đen hân hoan tiến đến, mỗi người nắm lấy một chiếc bản lề, kéo cánh cửa ra.
Bên dưới là một hầm lò tối đen như mực.
"Nhanh lên!" Cửu gia gia thúc giục.
Nhìn thấy lò gạch, hai người áo đen đều có chút kích động. Một người trong số họ lùi lại, lấy ra một chiếc linh đang từ trong ngực và lắc lắc. Âm thanh thanh mảnh, khẽ khàng vang lên.
Mấy nam nhân khuân vác có vạm vỡ đi theo sau, như bừng tỉnh, chậm rãi tiến vào lò gạch. Chỉ một lát sau, họ đã mang ra bảy tám cái túi từ bên trong.
Bề ngoài những chiếc túi này có màu vàng óng, không rõ làm bằng chất liệu gì.
Điều kỳ lạ là khi được mang ra, những vật gì đó bên trong túi vải ngọ nguậy, như muốn chui ra ngoài.
Cửu gia gia và hai người áo đen đều mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Cửu gia gia khoát tay ra hiệu cho những nam nhân khuân vác vạm vỡ kia: "Xếp lên, rồi đi!"
"Mất cả năm trời, cuối cùng huyết thực cũng đến tay chúng ta rồi..."
….
Những nam nhân vạm vỡ đã sẵn sàng, họ gánh những chiếc túi lên vai, xếp thành một hàng và chuẩn bị rời đi cùng tiếng leng keng của linh đang.
Nhưng bất chợt, trong màn đêm tĩnh mịch vang lên tiếng ho khan, ngay phía sau họ.
Tất cả đều hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy trong bóng tối mịt mù, hai bóng người xuất hiện trên con đường họ vừa đi qua. Một người là lão già đang chắp hai tay sau lưng, người kia miệng gầm gừ khe khẽ, chính là một con chó đen to lớn.
Lão già với khuôn mặt không rõ ràng cất tiếng trầm thấp: "Đêm khuya quét mộ, gọi cửa xin ăn. Kỹ năng của Đàn Nhi Giáo ngày càng cao siêu."
"Là ai?" Hai người mặc thải y hoảng sợ ôm bình vào lòng.
Nhưng Cửu gia gia cõng vạc lớn vẫn bình tĩnh, cười lạnh nói: "Ngô chưởng quỹ, ông học thông minh rồi nhỉ?"
"Ném một đám hỏa kế làm bia đỡ đạn, còn mình thì trốn ở bên ngoài?"
"Là do các ngươi quá cẩu thả."
Ngô chưởng quỹ tiến lên, khuôn mặt dần hiện rõ trong ánh sáng. Nụ cười trên môi lão đã tắt, thay vào đó là một nụ cười lạnh: "Nếu không phải ta giúp đỡ che giấu, các ngươi tưởng rằng Hồng Đăng Hội đều là kẻ ngu, không phát hiện ra trò xiếc của các ngươi?"