Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 214 - Chương 214. Vui Vẻ

Chương 214. Vui vẻ Chương 214. Vui vẻ

Chương 214: Vui vẻ

Nhị gia vốn là một hán tử cẩu thả, nay vừa cảm động, lại bị tộc trưởng nói khiến cho tay chân luống cuống, hoảng hốt không lựa lời:

"Đều là người nhà mình, việc này không nên? Khách khí với đại gia ta làm gì?"

"..."

Tộc trưởng nghe vậy, sắc mặt tối sầm: "Ta là đại gia, không phải ngươi là đại gia?"

Mọi người trong thôn nhất thời cười vang.

Bình thường ai dám chê cười Nhị gia và tộc trưởng, nhưng hôm nay, không ai kiêng kị.

Từ lão tộc trưởng dẫn đầu, cho đến Nhị gia, đều mời rượu Hồ Ma rất nhiều, ngay cả Hồ Ma và những người mới trở về cũng bị ép uống mấy bát.

Nhị gia càng uống càng say, khuôn mặt đen nhẻm lộ ra vẻ hồng quang, cảm khái nhìn những thứ Hồ Ma mang về hiếu kính mình, thở dài: "Sớm biết tiểu tử ngươi có tâm, có tiền đồ khẳng định sẽ hiếu thuận ta, ngược lại ta không nghĩ tới ngươi tiến bộ như thế, năm nay liền để cho ta thấy."

Hồ Ma cười nói: "Chỉ là vừa bắt đầu, sau này mỗi năm đều hiếu kính, sao có thể thiếu phần của người?"

“Đừng chỉ cố lấy về khoe khoang.”

Nhị gia lấy thân phận trưởng bối răn dạy Hồ Ma: “Kiếm ăn ở bên ngoài nào có dễ dàng?”

“Ở bên kia phải tăng cường làm việc, nhưng cũng đừng để bị thiếu thốn trong chi tiêu.”

“…”

Răn dạy xong, Nhị gia lại nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng mà, năm nay ngươi trở về cũng đúng lúc.”

“Bà bà ngươi năm nay vừa nhập Lão Hỏa Đường Tử, đầu năm không có vãn bối hoá vàng mã, nói thế nào cũng là chuyện không hay.”

“Nếu lần này ngươi không trở về, mọi người sẽ nghĩ rằng ngươi mải học hành ở bên ngoài, cũng coi như có lý do. Bà bà nhà ngươi có lẽ không trách tội, nhưng những người trong thôn sẽ cảm thấy thiếu ý tứ. Ngươi trở về, ta cũng yên lòng…”

“…”

Hồ Ma gật đầu: “Ta hiểu.”

Kỳ thật Nhị gia không biết tình trạng thực sự của bà bà, chỉ nghĩ bà bà đã qua đời. Lão rất coi trọng việc hương hỏa.

Nếu Hồ Ma không trở về, lão sẽ không trách móc, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy thiếu sót.

Về phần những người trong thôn, họ lại càng không biết sẽ có những lời đàm tiếu gì. Một người già đầu năm qua đời mà không có vãn bối hoá vàng mã, ắt hẳn sẽ bị người ta chê cười.

Uống rượu suốt đêm, mãi đến khi màn đêm đen kịt mới tàn, mọi người trong thôn ai về nhà nấy. Hồ Ma trở về căn phòng nhỏ của mình.

Mới đi mấy tháng, căn phòng nhỏ đã có vẻ hơi quạnh quẽ, bụi bặm cũng bám đầy. Hồ Ma quét dọn sạch sẽ, sau đó màn đêm buông xuống, hắn nằm ngủ trong căn phòng nhỏ.

Lơ mơ trong cơn mơ màng, hắn lại cảm thấy như bà bà vẫn ở gian ngoài, đang niệm chú canh gác cho mình.

Tính ra hắn đã đến thế giới này được một thời gian không ngắn, cũng trải qua nhiều chuyện, vậy mà vẫn như mơ một giấc chiêm bao.

Nhưng dù thế nào đi nữa, con đường hắn đã chọn, đã bắt đầu, thì phải tiếp tục đi cho tốt.

Ngày thứ hai, thôn vẫn náo nhiệt như thường.

Có vẻ như những người từ thành phố trở về đã mang đến một luồng sinh khí mới cho thôn.

Tất nhiên, Hồ Ma và những người khác thực ra không phải từ thành phố trở về, họ chỉ ở một thị trấn nhỏ, nhưng những người trong thôn không quan tâm đến điều đó. Hồng Đăng Nương Nương là người trong thành, vậy những người từ nhà Nương Nương trở về cũng đều được xem là người trong thành.

Bây giờ đã là cuối năm, việc nhà nông nhàn rỗi, đây là khoảng thời gian thanh nhàn nhất trong năm của người dân trong thôn.

Uống rượu, đánh bài, tiếng cười nói vang khắp nơi.

Chỉ tiếc là lão Tam không còn nữa, nên ván bài chín người lại thiếu một.

Tuy nhiên, vì những người trẻ tuổi như bọn tiểu nhị trở về, nên số người tụ tập la cà nói chuyện phiếm lại tăng lên rất nhiều. Cánh cửa nhà Chu Đại Đồng, Chu Lương, Triệu Trụ, Lý Oa tử suýt bị giẫm nát.

Đám hài tử trong nhà, cả nam lẫn nữ, đều đến nghe ngóng chuyện trong thành thế nào, học được những gì, mong muốn sau này cũng có thể giống như những người có tiền đồ này, được đi làm công cho Nương Nương.

Hồ Ma lại không được hưởng đãi ngộ này, bởi vì mấy ngày nay hắn liên tục được người khác mời đi mời lại.

Lúc đầu nghe tin Hồ Ma thế mà lăn lộn lên làm quản sự, người trong thôn đều khó tin. Nhưng sau khi Chu Đại Đồng, Chu Lương và Triệu Trụ kể lại chuyện ở điền trang, bọn họ cũng tin, hóa ra tên tiểu tử nhà họ Hồ này không chỉ có tiền đồ mà bản lĩnh còn lớn như vậy.

Nghĩ đến con mình sau này sẽ dựa vào hắn nhiều, thậm chí cả thôn cũng có thể dựa vào hắn, nên người người đều tranh nhau mời hắn uống rượu.

Đây là cảnh tượng hiếm thấy trong thôn. Vào những năm trước, gần cuối năm, chỉ có nhà của những người giàu có trong thôn mới náo nhiệt.

Nhưng năm nay nhìn lại, nhà náo nhiệt nhất chính là nhà họ Hồ.

Hồ Ma tuy hiểu rõ ý nghĩ của người trong thôn, nhưng cũng không quá thích ứng với việc mỗi ngày cứ như vậy.

Chỉ có thể trách kiếp trước hắn chưa lên tới chức đội trưởng bảo an, nên chưa học được cách giao tiếp với những người có chức sắc này.

May mắn là có Nhị gia. Thấy mọi người mời rượu quá nhiều, Nhị gia liền lên tiếng giáo huấn: "Các người cũng đừng khách khí quá. Tiểu Hồ Ma tuy là quản sự được Nương Nương Hồng Đăng tin tưởng, nhưng cũng chỉ là con nít, lông mọc chưa đầy đủ. Các người mỗi ngày mời hắn uống rượu làm gì?"

"Mời nữa, chẳng phải muốn mời đến trên gường của quả phụ sao?"

Nghe Nhị gia nói vậy, mọi người trong thôn mới bớt phóng túng đi một chút.

Bây giờ Nhị gia cũng không phải là người bình thường. Hồ Ma là quản sự được Nương Nương Hồng Đăng tin tưởng, vậy Nhị gia chính là người dạy dỗ quản sự cho Nương Nương Hồng Đăng.

Cũng bởi vì hiểu được điều này, Hồ Ma mới dọn dẹp lại phòng ốc trong ngoài, cùng Nhị gia học cách tế Lão Hỏa Đường Tử.

Đây là việc quan trọng nhất mà hắn muốn làm sau khi trở về thôn.

Bình Luận (0)
Comment