Chương 226: Tiếc nuối của Nhị gia
Dù sao thì đám người này tế xong, liền hẹn nhau đi đến thôn Đại Dương uống rượu, cũng không ai quan tâm đến nó.
Nhưng Nhị gia lại nhân lúc người ta không để ý, lại lặng lẽ đến, cột dây đỏ trên người của cây liễu. Lần trước buộc chỉ là một sợi dây màu đỏ, nhưng lần này lại là dày như ngón tay.
Đây là sợ mẹ Liễu Nhi bị dọa cho phát sợ, lặng lẽ chạy trốn.
Nàng cũng không thể chạy trốn. Lần này chỉ là mở đầu mà thôi. Sau này đám tiểu tử có tiền đồ, đường đường chính chính tế rừng, tế Thái Tuế, thậm chí tế Lão Âm Sơn, thì nàng đều phải ở đó...
Trong đêm, bên trong thôn lại bày lên tiệc cơ động, chiêu đãi hàng xóm láng giềng là Mãng thôn.
Đối với nhà cùng khổ trong thôn, đây thật là quá xa xỉ. Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có mấy bữa tiệc như vậy, vào dịp ăn tết hoặc có việc cưới tang gả cưới. Nhưng năm nay, yến hội liên tục diễn ra, ngay cả con dâu tộc trưởng cũng đau lòng.
Những thứ đang ăn uống này, năm sau nàng muốn để con trai cùng bọn họ mang vào thành đi bán kiếm tiền, bù đắp lại những lỗ thủng này.
“Nữ tử thôn Mãng các ngươi gả tới, vậy là không phóng khoáng."
Lão tộc trưởng thấy con dâu xụ mặt, liền cười ha hả răn dạy: "Thu không đủ chi, vậy đúng là không tốt."
"Nhưng cũng phải nhìn xem năm nay có gì phát tài chứ."
"Ngươi biết gì chứ, ăn đi, nhìn đi, không đến một năm sẽ trở lại..."
"..."
"..."
"Trong hộp đá lưu lại đồ vật, là có ý gì?"
Hồ Ma cũng có chút nghĩ đến chuyện này trên bàn tiệc.
Bây giờ, hắn đang ứng phó với trận náo nhiệt này, nhưng trong lòng lại nghĩ đến gốc cây cổ thụ ở đầu thôn và lời của y nói.
Bà bà xưng đoạn gốc cây kia là "Người quen", mà lần đầu tiên gặp mặt, nó lại muốn quy củ hành lễ. Nó cố ý tìm đến mình, nói vài câu thuận lời, rốt cuộc có ý gì?
Mình là cháu trai của bà bà, nhưng lại không được tính là hậu nhân của Hồ gia...
Chẳng lẽ, cái gọi là hậu nhân của Hồ gia nhìn chính là bản sự, mà không phải là huyết mạch?
Hồ Ma cảm thấy, sự việc mà bà bà đối mặt phức tạp hơn nhiều so với hắn nghĩ, và sự bố trí của bà cũng nhiều hơn so với hắn tưởng tượng.
Tựa như việc ở Tuyệt Hậu thôn này, ở các thôn làng xung quanh xem ra, bà bà là đột nhiên qua đời, nên lưu lại những chuyện như vậy, không kịp giải quyết, trong lòng họ cũng liền sợ hãi.
Nhưng Hồ Ma vừa mới nghe nói, liền ý thức được không đơn giản như vậy.
Bởi vì bà bà căn bản không phải là đột nhiên qua đời, bà chỉ là về tổ từ, thời gian vẫn là do bà nắm giữ. Lấy tính cách thiện tâm của bà, nếu như Tuyệt Hậu thôn này thật sự có tai hoạ ngầm lớn như vậy, bà nhất định sẽ sớm giải quyết, tối thiểu cũng sẽ lưu lại phương pháp.
Vốn không nên lưu lại, lại hết lần này tới lần khác lưu lại, chỉ có thể nói là, lưu lại cho mình.
Lại nghĩ tới lúc bà bà về tổ từ, nói muốn đi giúp mình ngăn cản Mạnh gia, nhưng chính bà cũng không biết có thể ngăn cản được bao lâu, chỉ mong có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho mình, chờ mình học thành một thân bản sự...
... Mình bây giờ, vẫn còn quá chậm.
Trong lòng hắn đang lặng yên suy nghĩ, áp lực lại càng lớn lên. Nhưng tóm lại, việc nơi này, mình cũng nên sớm một chút trở về điền trang.
Lấy trước đám huyết thực kia rồi lại nói, dù sao đó làq là căn bản của mình.
Yến hội xong, không ít người trong thôn Mãng đến thôn Đại Dương có thân thích đều tự đi tìm thân thích ở. Những người không có thân thích thì tìm mấy gian phòng trống để ngủ. Hồ Ma cũng đỡ Nhị gia say khướt về nhà mình, pha trà cho lão uống.
Bà bà lưu lại đồ vật, có chút rất sâu xa, mình không phát hiện được.
Nhưng may mắn có Nhị gia ở bên người, lão tuy không biết bà bà lưu lại những gì, nhưng sẽ chỉ điểm cho mình hướng đi chính xác.
Hồ Ma đối với Nhị gia một mực đầy lòng cảm kích, và biết tâm bệnh của lão là gì.
"Ôi..."
Thế nhưng, khi nghe đến Hồ Ma nhắc đến "Thủ Tuế Nhân", Nhị gia bỗng tỉnh rượu.
Lão hoảng vội nhìn chằm chằm Hồ Ma, nghiêm khắc nói: "Hồ tiểu tử, ngươi chớ nói lung tung! Nhị gia ta cái gì cũng không nghe thấy... Không phải, tiểu tử ngươi tỉnh táo lấy chút đi. Ta biết ngươi học bản sự, nhưng vì sao ta vẫn luôn không hỏi?"
"Sư phụ truyền nghệ là ân tình. Nếu không được sư phụ cho phép mà truyền ra ngoài, chính là muốn mệnh."
"Ngươi há miệng liền nói, không muốn sống nữa hay sao?"
"..."
"Không có việc gì."
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Nhị gia, Hồ Ma cười nói: "Kỹ năng trên người chúng ta, chính là của chúng ta."
"Sư phụ nơi đó, ta đã từng gặp qua, không nợ ai."
"..."
Nhị gia thấy hắn nói chắc chắn, lại có chút do dự. Biết Hồ Ma trải qua nhiều chuyện, nên nghĩ rằng hắn biết nhiều hơn bọn họ.
Huống hồ, cái bản lĩnh của Thủ Tuế Nhân này, đúng là tâm bệnh cả đời của lão.
"Nhị gia, nói trắng ra chỉ là một chữ 'quan khiếu'."
Hồ Ma cười, tiến đến bên tai Nhị gia, thấp giọng nói một câu. Nhị gia liền trợn tròn mắt.
Chỉ một câu nói như vậy, đối với Nhị gia, như sét đánh ngang tai.
Trên mặt lão hiện lên vẻ bàng hoàng, nghi hoặc, rồi dần dần sáng tỏ. Cuối cùng, đôi mắt già nua ươn ướt.
Lão quay lưng đi, không để Hồ Ma nhìn thấy mình khóc, nhưng giọng nói nghẹn ngào: "Suy nghĩ cả một đời, ròng rã cả một đời..."
"Nhưng chẳng ai ngờ rằng, đúng là con đường này..."
"..."
Hồ Ma nhìn thấy Nhị gia như vậy, trong lòng cũng cảm khái, liền muốn truyền thụ pháp môn cho lão. Nhưng Nhị gia lại khoát tay áo.
"Trễ rồi..."
"Hồ tiểu tử, ngươi nghĩ nhiều. Sớm hai mươi năm trước, ta còn có thể luyện. Hiện tại, thân thể này đã không thể gánh nổi..."