Chương 230: Triệu gia thần bí
"Thần thủ Triệu gia?"
Hồ Ma trong lòng hơi chùng xuống, chậm rãi lắc đầu.
"Ai..."
Lão chưởng quỹ cũng không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói: "Nói với bọn tiểu nhị, có cơ hội thì giúp ta lưu ý một chút."
"Khoảng thời gian này ngươi tâm tư linh hoạt chút, ta sợ là dạy không được ngươi bao lâu."
"..."
Hồ Ma nhìn lão với ánh mắt nghi hoặc.
Năm trước, lão chưởng quỹ đã từng ám chỉ muốn tiến cử mình làm chưởng quỹ kế tiếp, còn nói lão đã gây nên nghi ngờ cho người bề trên, sợ tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
Hiện tại nghe thấy những lời này của lão thì chuyện lão muốn rời khỏi là thật. Không chỉ vì Hồng Đăng Hội không lưu người, mà là lão muốn đi tìm Thần thủ Triệu gia kia, cầu chữa bệnh cho Ngô Hòa muội tử. Chỉ là bây giờ còn chưa có dò nghe được tin tức gì.
Nhưng mấu chốt là, mình kỳ thật cũng không biết.
Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư cũng có nói việc này, nhưng lại không có lộ ra tin tức khác. Thứ nhất, một ít tin tức là đặc biệt, mình coi như biết cũng không thể nói lung tung, bởi vì những chuyện này không thuộc về chuyện mà mình nên biết. Thứ hai, Bạch Bồ Đào Tửu cũng không biết Thần thủ Triệu gia đang ở đâu.
Nàng biết có Triệu gia, cũng biết bọn hắn có thể chữa trị cho Ngô Hòa muội tử, nhưng người của Triệu gia quá thần bí, ở chỗ nào thì ai cũng không biết.
Mang chiếc rương mây tre trở về, mở ra xem, quả nhiên bên trong là tràn đầy ngọn đèn.
Kiểm tra lại, tổng cộng có mười ngọn đèn.
Xem ra lão chưởng quỹ thực sự truyền cho mình pháp môn Thủ Tuế Nhân.
Thông thường, người tu luyện pháp môn Thủ Tuế Nhân không thể thiếu những ngọn đèn này. Bốn chi, ngũ tạng, tai, mắt, mũi, lưỡi đều có những ngọn đèn đặc biệt tương ứng.
Nói cho cùng, đây đều là những loại độc dược có thể định hướng chính xác, giết chết một bộ phận nào đó trên cơ thể. Tuy nhiên, đây lại là loại độc dược mà Thủ Tuế Nhân cần nhất, không biết chứa đựng bao nhiêu tâm huyết của người trước. Dù bản thân không cần, nhưng cũng biết giá trị của nó.
Tuy nhiên, theo ghi chép, bộ pháp môn này vốn có mười bảy ngọn đèn.
Lão chưởng quỹ truyền cho mình một bộ này, đã coi như là rất tốt rồi, chỉ thiếu hai ngọn quan trọng nhất là đầu óc và bí khiếu.
Đây không phải lão chưởng quỹ giấu diếm, mà là do bản thân lão cũng không được truyền lại.
Mặt khác, yêu pháp của Đàn Nhi Giáo tuy nhiều, nhưng pháp môn củaThủ Tuế Nhân cũng có rất nhiều bản sự. Bất kể tay chân, tạng phủ, tai mắt mũi lưỡi, đều có thể tu luyện ra những bản sự đặc biệt riêng.
Tuy nhiên, mỗi một bản sự đều cần phải tốn rất nhiều công sức để suy nghĩ. Lão chưởng quỹ tuy chỉ là chưởng quỹ nhàn tản của Hồng Đăng Nương Nương, nhưng cũng có tuyệt chiêu không tệ.
"Chỉ mong Ngô Hòa muội tử có số may mắn, có thể thuận lợi tìm được Thần thủ Triệu gia..."
Hồ Ma trong lòng than thở, mơ hồ cảm thấy hai chữ ân tình thật phức tạp.
Kỳ thật, theo suy nghĩ trước đây của hắn, Bạch Bồ Đào Tửu chỉ điểm Ngô Hòa muội tử một phương hướng, coi như đã trả xong ân tình việc nàng đã để lại lời nhắc nhắc nhở mình bảo toàn tính mạng lúc trước. Nhưng cuối cùng, vì không đành lòng nhìn nàng chịu khổ, nên đã giúp nàng cầu đến một vò thanh ngọc cao. Không ngờ việc này lại mang lại lợi ích cho bản thân.
Lão chưởng quỹ hiện tại đối với mình còn tốt hơn cả đối với đồ đệ.
Nhưng giữa hai người đã sinh ra hiềm khích, rốt cuộc không thể trở lại sự thành thật với nhau như trước.
Hắn thu tất cả ngọn đèn vào, nhưng cũng quấn vải lên tay phải. Dù sao lão chưởng quỹ vẫn còn ở trong điền trang, nên hắn cần phải đề phòng một chút. Nhưng tứ chi của hắn đã thành, bước tiếp theo nên cân nhắc luyện pháp ngũ tạng.
Quyển sổ của lão chưởng quỹ có ghi chép liên quan đến việc luyện tập ngũ tạng, mình đã ghi nhớ trong đầu. Tuy nhiên, đó chỉ là ghi chép đơn thuần, không bằng được trực tiếp hướng dẫn. Hơn nữa, việc luyện tập này cần phải cẩn thận.
Mình không thể lại đi cầu cạnh lão chưởng quỹ như trước đây. Thứ nhất, mình có tượng thần bản mệnh chiếu rõ, không lo đi lầm đường. Thứ hai, lão chưởng quỹ cũng sắp rời đi.
Vấn đề hiện tại là mình cần xác định bắt đầu luyện tập ngũ tạng từ đâu.
...
Ban đêm Hồ Ma suy nghĩ về việc tu luyện, ban ngày lại bận rộn với công việc. Bây giờ đã đến thời điểm thu hoạch, những người từ trong thành trước đây đã quay lại, họ khảo sát đường sá, xem xét gia súc có khỏe mạnh hay không, nhà kho tu sửa thế nào, khoản thanh toán có rõ ràng hay không.
Hiện tại, bảy mỏ huyết thực thuộc về Hồng Đăng Nương Nương đều đã bái Thái Tuế. Nhân lực trong thành cũng đã được phái xuống các mỏ.
Chắc hẳn nhóm huyết thực đầu tiên sẽ đến rất nhanh, các điền trang cũng phải bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng.
Mỗi khi những người này đến, chưởng quỹ đều ra tiếp đón, nhưng không biết dùng biện pháp gì, nhìn thấy tinh thần của lão vô cùng uể oải, ủ rũ.
Lão chỉ tiếp khách, còn lại hầu hết mọi việc đều để Hồ Ma tham dự, chủ trì. Vừa trở về, lão liền bước nhanh về nội viện, tựa hồ mỗi lần cố gắng duy trì trạng thái bình thường như thế một hồi đã khiến lão cảm thấy phi thường phí sức.
Nhưng theo thời gian, Hồ Ma càng ngày càng thuần thục trong việc xử lý những sự vụ này và giao tiếp với những người liên quan.
Đặc biệt là một lần Từ quản sự từ trong thành xuống, đem đồ vật của Nhị gia tặng cho lão. Đối mặt với món đồ chơi không đáng giá này, lão lại mừng rỡ không thôi.
Từ đó về sau, Từ quản sự và Hồ Ma bắt đầu có mối quan hệ cá nhân.
Ngay cả Hồ Ma cũng không nhịn được nghĩ: "Chẳng lẽ ta còn thực sự có thể trở thành chưởng quỹ?"