Chương 238: Thứ đáng tiền
“Vậy… Vậy ngươi mời ai?”
Đệ tử áo đỏ bị thương trên cánh tay có chút tuyệt vọng nói: “Chúng ta chịu không được nữa rồi…”
“Chúng ta đều bị thương, lại không có gì ăn uống, chỉ cần mất tập trung một chút, bọn chúng sẽ xông vào…”
“...”
“Cố gắng chống đỡ thêm một chút…”
Dương Cung nghiến răng, giọng trầm thấp: “Ta nhờ tiểu quỷ đi tìm, là một huynh đệ của ta…”
“Hắn có phải là người đáng tin cậy không, hẳn là… sẽ đến chứ?”
“...”
“Huynh đệ…”
Đệ tử áo đỏ bị thương trên cánh tay vội vàng hỏi: “Hắn là thân phận gì, dựa vào đâu… đáng tin cậy?”
Câu hỏi này khiến Dương Cung nghẹn lời.
Y vô thức cảm thấy Hồ Ma là người có thể kết giao, cũng cùng hắn thương lượng việc lấy huyết thực xong sẽ chuyển đến trang trại của hắn, nếu xảy ra chuyện cũng sẽ tìm cách cầu viện binh.
Tuy nhiên, cho đến hôm nay, mới nhận ra, mình cùng vị Hồ quản sự kia, cũng chỉ là gặp qua hai lần mà thôi.
Huống hồ, bọn họ là đệ tử hương đỏ, đều biết mình học mới là bản lĩnh thật sự, còn những người đốt thanh hương kia, bất quá là hỏa kế làm chân chạy vặt, có thể giúp ích gì vào lúc này?
"Vị nào là Dương Cung ca ca..."
Cũng đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng giòn tan vang lên.
Dương Cung cùng một hỏa kế khác giật mình, quay người, trong tay đều cầm vũ khí lên.
Nhưng nhìn kỹ lại, lại phát hiện ra chính là cô bé cột hai bím tóc như sừng dê, mặc một thân váy hồng, trên cánh tay còn đeo một cái giỏ.
Nàng như ẩn như hiện, toàn thân tỏa ra âm khí quỷ dị, rõ ràng không phải người sống, nhưng lại không có vẻ gì là địch ý.
"Hồ Ma ca ca nhờ ta mang đồ ăn đến cho ngươi..."
Tiểu Hồng Đường xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Dương Cung, sau đó vén mở tấm vải đen che rổ nhỏ của mình.
Dương Cung và một hỏa kế áo đỏ khác nhìn thấy, đều khẽ giật mình, sau đó mừng rỡ.
Trong giỏ có đặt mấy khối thịt khô lớn nhỏ bằng nắm tay, rõ ràng là Thanh Thái Tuế, cộng lại có thể hơn một cân.
Làm quỷ, việc mang hộ lời nhắn và tặng đồ rất thuận tiện, nhưng chỉ có huyết thực là không dễ làm. Dù sao, bản thân quỷ cũng là tà ma, khi đụng đến huyết thực sẽ phát điên, càng mang nhiều huyết thực càng cuồng bạo. Dương Cung rất xác định, con quỷ què của mình đừng nói đưa một cân Thanh Thái Tuế, mà chỉ đưa nửa cân thôi, nó cũng có thể ăn luôn.
Nhưng hôm nay, con quỷ nhỏ áo đỏ này lại mang đến một cân Thanh Thái Tuế?
Hai người bọn họ bị vây ở đây, điều sợ nhất chính là đói khát, sợ bản thân không chịu được. Có được một cân Thanh Thái Tuế này, đơn giản là vật cứu mạng.
Nếu muốn sống sót, mỗi ngày chỉ cần ăn một miếng Thanh Thái Tuế cũng có thể khiến tinh thần con người sảng khoái cả ngày.
"Ngươi là Sử Quỷ của của Hồ quản sự sao?"
Dương Cung nhìn qua Thanh Thái Tuế, không hề nghi ngờ, nhận lấy Thanh Thái Tuế trong giỏ, lại hỏi: "Ngươi làm sao vào được?"
"Hồ Ma ca ca đưa ta vào, hắn đang ở bên ngoài."
Tiểu Hồng Đường nói với giọng giòn tan, thấy họ lấy ra Thanh Thái Tuế, liền lấy lại cái rổ.
Đây là đồ bà bà cho, nàng không nỡ vứt đi.
"Hắn bảo ta vào hỏi xem người bên ngoài là ai, thương lượng cách đưa các ngươi ra ngoài."
"…"
"Quá tốt…"
Nghe Tiểu Hồng Đường nói, Dương Cung nhất thời hốc mắt đỏ hoe.
Y quay đầu nhìn một đệ tử áo đỏ khác, thấy hắn đang cắn thanh ăn nhưng vẫn cảnh giác đề phòng, liền có chút kiêu ngạo nói: "Nghe thấy rồi chứ?"
"Vị Hồ quản sự này chính là huynh đệ tốt mà ta nói, lần đầu tiên gặp hắn, ta đã biết hắn là người đáng tin cậy."
"Được ta tin tưởng, trong đêm liền chạy đến giúp đỡ, ngươi nói đây không phải là huynh đệ tốt?"
Đệ tử áo đỏ kia cũng liên tục gật đầu: "Nghĩa khí như vậy, đương nhiên là huynh đệ tốt..."
"... Hắn mang đến bao nhiêu người?"
"…"
Tiểu Hồng Đường nói: "Một mình Hồ Ma ca ca đến."
"A?"
Hai người này nghe vậy, lại khẽ giật mình: "Một mình tới đây thì có ích lợi gì?"
"Có lẽ hắn suy nghĩ chu toàn."
Dương Cung cũng ngẩn ngơ một chút, thấp giọng nói: "Trang trại của bọn họ ít hỏa kế, mang đến cũng vô dụng."
"Huống hồ bây giờ trong tay chúng ta có Thanh Thái Tuế, cũng có thể chống đỡ thêm một chút thời gian..."
"Ha ha, nếu không phải lo lắng cái bình này bị đánh vỡ, mùi vị huyết thực bên trong kinh động con quái vật trong sông, chúng ta có thể cùng bọn chúng hao tổn từng chút một..."
Nói giọng trầm ngâm, Dương Cung dặn dò vài lời với Tiểu Hồng Đường để nàng trở về chuyển cáo cho Hồ Ma.
Nghĩ đến con quỷ nhỏ này ngoan ngoãn, y lục lọi trong ngực, móc ra một miếng thịt khô đưa cho Tiểu Hồng Đường.
Đây là Bạch Thái Tuế, vốn là khẩu phần lương thực cuối cùng của hắn, cả đêm y cũng không dám ăn.
Theo lẽ thường, y muốn thưởng cho con quỷ nhỏ này.
Nhưng Tiểu Hồng Đường nhìn miếng thịt khô trên tay y, lắc đầu, không tiếp nhận, cầm lấy cái rổ nhỏ và xoay người rời đi.
“?”
Dương Cung ngơ ngẩn: "Hồ quản sự dạy dỗ con quỷ này thế nào? Con quỷ nhỏ này thế mà không muốn thưởng?".
…
…
Khi đến bên bờ, Hồ Ma đã lộ ra một gương mặt trắng bệch, gần như trong suốt, vô cùng suy yếu, hoàn toàn khác biệt so với bình thường.
Cái này so với bất kỳ kỹ thuật cải trang nào cũng đơn giản và tiện lợi hơn. Khi nhìn thấy hắn suy yếu như vậy, những người trên bờ cũng không nghi ngờ gì.
Họ chỉ quát hỏi hắn vài câu về lai lịch và đi đâu, rồi để hắn giữ thuyền lại và nhanh chóng rời đi.
Hồ Ma không tranh cãi, trả lời vài câu rồi đến bên một tảng đá lớn phía sau, định buộc thuyền lại, lặng lẽ cầm lấy cây kiếm gỗ lim trôi theo dòng nước.
"Cái gì vậy?"
Đi ra được vài bước, hắn vừa đi vừa nghe Tiểu Hồng Đường nói, suýt chút nữa thì thất thố: "Huyết Thái Tuế?".
"Cái bình đó to cỡ nào?"
"..."
Tiểu Hồng Đường vung tay ra hiệu, khiến tim Hồ Ma đập thình thịch, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chết tiệt, Dương Cung làm gì mà tìm thấy thứ đáng tiền như vậy chứ?