Chương 260: Dò hỏi
Lúc đầu tưởng hắn chỉ là pháo hôi nhanh chết, không ngờ lại như diều gặp gió, lập được đại công, lọt vào mắt nương nương. Bây giờ ngươi giao hảo với hắn cũng tốt, biết đâu sau này có thể nhờ vả được hắn.
…
Hồ Ma nghe vậy, vô cùng tán thành.
Dương Cung là điển hình của loại người này, cũng là trường hợp đặc biệt. Không chỉ Nhị Oa Đầu, ngay cả bản thân hắn trước đây cũng không coi trọng y.
Nhưng hết lần này tới lần khác, kẻ không được coi trọng, bị cho là có nhiều khuyết điểm, đôi khi lại có thể dùng cái đầu óc đơn giản và một hơi làm nên chuyện kinh người, dĩ nhiên cũng có khả năng ngày mai sẽ chết.
Lòng Hồ Ma cảm khái, bỗng dưng hiếu kỳ một chuyện, hỏi: "Bọn họ, những đệ tử hồng hương này, là gì vậy?"
Nhị Oa Đầu cười nói: "So với đệ tử thanh hương, bọn họ trải qua nhiều hiểm nguy hơn.
Những đệ tử đốt hương đỏ này, khi nhập môn, việc đầu tiên là hưởng phúc, được cung cấp huyết thực thượng hạng, ăn ngon mặc đẹp.
Bởi vì phần lớn bọn họ xuất thân cùng khổ, tiên thiên không đủ, cần bồi bổ thân thể, nếu không ngay cả Hồng Đăng Nương Nương cũng không nhìn trúng, sẽ bị một cỗ âm khí thổi mất hồn.
Nuôi dưỡng tốt chính là bước đầu tiên gọi là 'Bái Hồng Đăng'."
Trong đêm khuya, tay cầm ba nén hương, quỳ gối trước đèn lồng đỏ, bị ánh đèn chiếu rọi suốt đêm. Nếu không chịu đựng được, sẽ chết.
Ngay cả khi không chết, bị âm khí xâm nhập cơ thể, cũng sẽ bệnh nặng một trận.
Còn nếu có thể chống đỡ được, sẽ trở thành âm thể. Lúc này, bọn họ chỉ cần học được pháp môn chú thuật, là có thể triệu thỉnh pháp lực của Hồng Đăng Nương Nương trong lúc gặp nguy hiểm…
Ngươi có thể hiểu bọn họ là những cái lồng đèn đỏ có thể di chuyển.
Đương nhiên, như vậy vẫn chưa đủ. Học xong cách triệu thỉnh pháp lực của Hồng Đăng Nương Nương chỉ có nghĩa là bọn họ có thể làm việc. Ngoài ra còn có một loạt tình huống đặc biệt, như cách tế bái, cách điều dưỡng cơ thể, cách bí mật thực hiện những công việc bẩn thỉu, v.v.
Nếu học tốt và chịu làm việc, được Hồng Đăng Nương Nương nhìn trúng, có khả năng được điều đến hầu hạ trước đèn lồng của Hồng Đăng Nương Nương, trực tiếp nghe theo ý chỉ của nương nương, thi hành ý chí của Hồng Đăng Nương Nương…
Kỳ thật, loại đệ tử này, nếu vượt qua ba cửa ải, cũng thuộc về một môn đạo, gọi là Phụ Linh nhân.
Hiện nay trong giang hồ, loại người này xuất hiện nhiều nhất, đi vào nơi nguy hiểm nhất, cũng tranh giành vinh hoa phú quý lớn nhất.
Cho nên, Dương Cung này nếu không sống nổi thì thôi, nếu sống sót, không thể coi thường.
…
Hồ Ma nghe vậy, cũng hơi xúc động, thấp giọng nói: "Thủ Tuế, Tẩu Quỷ, Phụ Linh…
Thế gian này đến tột cùng có bao nhiêu môn đạo?"
…
Nhị Oa Đầu cười nói: "Nói đến vấn đề này rất rộng lớn. Đời trước của ngươi, có thể hiểu rõ thế gian có bao nhiêu ngành học?"
Y hỏi ngược một câu, rồi mới nói tiếp: "Nói tóm lại, những môn đạo lớn thường thấy nhất trên giang hồ chính là Thủ Tuế, Tẩu Quỷ, Phụ Linh, Hình Hồn, hại thủ Tư Mệnh, thông âm đạo tai, tạp kỹ, v.v."
"Nhưng trí tưởng tượng của con người là vô hạn, ngay cả trong những môn đạo này cũng vậy."
"Mỗi một đại môn đạo trong quá trình phát triển và giao thoa, lại xuất hiện bao nhiêu tiểu môn đạo, bao nhiêu thiên môn, đó là điều chúng ta không thể tưởng tượng."
"…"
"Hiểu biết của ta về thế giới này chỉ là một góc của tảng băng trôi…"
Hồ Ma suy nghĩ thầm trong lòng: "Bây giờ ta đi theo môn đạo Thủ Tuế, nhưng lại muốn học bản lĩnh của Trấn Tuế Thư. Vậy nội dung trên Trấn Tuế Thư thuộc môn đạo nào, Tẩu Quỷ, hay là một loại khác mà ta không biết?"
Vì không tiện trực tiếp hỏi Nhị Oa Đầu về Trấn Tuế Thư, Hồ Ma chỉ khẽ động lòng, nói: "Lần này cùng Dương Cung đi làm việc, ta gặp phải Tẩu Quỷ Nhân của Thanh Y Bang. Lão huynh, ngươi có hiểu biết gì về môn đạo Tẩu Quỷ Nhân này không?"
"Tẩu Quỷ Nhân?"
Nhị Oa Đầu nghe vậy khẽ giật mình, sau đó cười nói: "Đây là môn đạo dễ nhập môn nhất, trên giang hồ rất nhiều."
"Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, đại bộ phận Tẩu Quỷ Nhân vẫn là rất dễ dàng đối phó. Bởi vì môn đạo Tẩu Quỷ Nhân này, người bình thường không thể học được tinh túy…"
"… Đốt tiền!"
"…"
Nhị Oa Đầu liền cùng Hồ Ma trò chuyện về Tẩu Quỷ Nhân, giải thích rõ ràng đạo lý, khiến Hồ Ma mở rộng tầm mắt.
Hai người trò chuyện tận hứng. Nhị Oa Đầu mới lưu luyến không rời, rời khỏi kết nối, còn có chút bất đắc dĩ cảm khái: "… Ai, nếu mỗi lần cùng Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư nói chuyện phiếm đều có chủ đề giống như ngươi như thế này thì tốt biết bao."
"…"
Hồ Ma nghe xong thì im lặng, sao còn không hiểu mình bị ghét bỏ?
Chỉ là sau khi rời khỏi linh miếu bản mệnh, trong lòng hắn lại bất đắc dĩ nghĩ đến: Kỳ nhân dị sĩ, các loại môn đạo...
Thế giới này thực sự là thâm sâu quỷ dị lại phức tạp...
Mình và Nhị Oa Đầu, Bạch Bồ Đào Tửu, một loại người chuyển sinh, lại đến tột cùng là vì cái gì mới đi đến thế giới này?
Chỉ là vì ở cái thế giới này sống sót thôi sao?
Cho dù học được một chút bản lĩnh, đứng vững bước chân, cuối cùng đợi chờ mình, lại là cái gì?
Cho dù học được chút bản lĩnh, đứng vững bước chân, thì cuối cùng điều gì đang chờ đợi mình?
Hồ Ma trước đây chưa từng có thời gian suy nghĩ về vấn đề bản chất nhất này. Bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy đau đầu và mê mang.
Cuối cùng, hắn chỉ biết thở dài, chôn vùi nghi vấn ban đầu vào nơi sâu nhất trong mộng cảnh.
Cho đến khi trời chưa sáng, nghe tiếng động ở cửa sân, hắn mới bò dậy từ trên giường. Vừa ra ngoài đã thấy lão bộc của Ngô chưởng quỹ đang dắt một chiếc xe ngựa vào trong, dừng ở bên cạnh nội viện, đang chuyển đồ đạc lên xe.
Hồ Ma tiến lên giúp đỡ, cất giữ đồ đạc, không kinh động bọn tiểu nhị. Khi trời tờ mờ sáng, hắn đưa hai người bọn họ đi ra khỏi trang tử.
Lờ mờ nhìn xe ngựa đi xa, trong sương mù, Ngô Hòa muội tử còn vén mở rèm nhìn lại.
Nhưng mình ngoài phất tay tạm biệt với nàng, còn có thể làm gì khác?
Trong lòng hắn lại trở nên sáng suốt: Giang hồ đường xa, vận mệnh gợn sóng, vô luận là người chuyển sinh hay dân bản địa của thế giới này, đều chỉ là gian nan cầu sinh mà thôi.
Làm gì nghĩ xa xôi, trước tiên hãy sống sót, rồi hãy nghĩ đến việc sống minh bạch...