Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 263 - Chương 263. Tôn Ngưu Tử

Chương 263. Tôn Ngưu Tử Chương 263. Tôn Ngưu Tử

Chương 263: Tôn Ngưu Tử

“A?”

Vừa nghe đến phần thưởng này, mọi người trong điền trang đều xôn xao, như đang mơ.

Vải tơ, Thanh Thái Tuế đã là những thứ tốt, huyết tửu lại được Hồng Đăng Nương Nương dùng máu của Thái Tuế luyện chế. Uống vào có thể tăng cường sức mạnh, khí huyết tràn đầy, miễn nhiễm thương tích thông thường. Nếu bị thương, bôi lên vết thương cũng có hiệu quả giảm đau kỳ diệu.

Giá bán ra ở trong thành không dưới mười lượng bạc một vò.

Quan trọng nhất chính là huyết thực hoàn... Dùng Huyết Thái Tuế luyện chế thành đan hoàn?

Thứ này còn đắt hơn cả vàng a...

Trước đây, họ thấy Hồ Ma nửa đêm đi ra ngoài, mang Dương Cung và những người khác trở về, cũng biết đây là chuyện quan trọng, nhưng Hồ Ma sau đó không nói gì, họ cũng không biết trong bình kia là gì.

Bây giờ đột nhiên nghe đến phần thưởng này, mọi người mới lập tức kinh ngạc. Nhìn từ góc độ nào, thì phần thưởng này cũng không giống như dành cho quản sự, mà giống như dành cho chưởng quỹ...

“Dương Cung kia đã thăng thành tam hương rồi?”

Hồ Ma thầm nghĩ trong lòng. Các đệ tử Hồng Hương vừa nhập hội sẽ đốt một nén hương đỏ.

Lập công sẽ được thăng nhị hương. Trước đây Dương Cung chỉ là nhất hương, lập công lần này, vậy là thăng liền hai cấp?

Đệ tử tam hương đã có thể coi là người bên cạnh Hồng Đăng Nương Nương...

“Tạ nương nương ban thưởng.”

Trong lòng Hồ Ma tuy không vui mừng vì chỉ được ba viên huyết thực hoàn, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra vô cùng hài lòng, thậm chí còn phải tạ ơn nương nương.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì những món đồ này cũng không tệ.

“Ha ha, đây chỉ là chuyện nhỏ.”

Người ngồi trên ngựa cười nói: “Ta đến đây là vì một chuyện khác.”

“Các ngươi hẳn đã biết, Ngô chưởng quỹ của điền trang các ngươi đã bàn giao và từ giã không lâu trước đây. Lão đi rồi, điền trang không thể không có người trông coi. Trước khi đi, lão đã tiến cử ngươi thay thế lão làm chưởng quỹ. Ngươi có biết không?”

“…”

Mặc dù đã sớm có dự đoán, nhưng khi chính tai nghe sứ giả nói ra, các tiểu nhị vẫn không khỏi kinh ngạc và vui mừng.

Chu Đại Đồng vui mừng đến mức suýt nhảy dựng lên, đấm vào Lý Oa Tử một quyền.

Hồ Ma nghe đến đây, hơi chần chờ, trầm giọng nói: “Chưởng quỹ đã đề cập qua, nhưng ta mới nhập môn, tư lịch còn cạn…”

“Ha ha, không sao.”

Sứ giả mỉm cười nói: "Ngươi là đệ tử của môn đạo Thủ Tuế Nhân à?"

Hồ Ma đáp: "Thủ Tuế Nhân sư phụ truyền lại cho đệ tử, đây cũng là quy củ cũ."

Sứ giả nói: "Ngô Hồng lão chưởng quỹ được Hồng Đăng Nương Nương ta từ bên ngoài mời đến làm chưởng quỹ. Nhiều năm qua, lão dùng tiền và huyết thực của Nương Nương Hội cung cấp nuôi dưỡng lão, lão vốn là phạm sai lầm nhưng ta cũng không truy cứu lão, vì việc này vốn có đạo lý."

Sứ giả tiếp tục: "Lão có việc chào từ giã, ta không làm khó dễ lão. Tuy nhiên, lúc đầu lão cũng có một cái nghĩa vụ, đó chính là thay Hồng Đăng Nương Nương ta dạy dỗ ra đệ tử tới."

Bọn tiểu nhị nghe vậy, kinh ngạc đến mức không khép được miệng.

Hồ Ma nghe cũng có chút ngoài ý muốn. Nếu không phải có Nhị Oa Đầu nhắc nhở, e rằng hắn cũng sẽ vui mừng nhảy cẫng.

Nhưng bây giờ...

Hắn đang suy nghĩ trong lòng, thì lại nghe sứ giả nói: "Tuy nhiên, chưởng quỷ của một trang tử không thể coi thường. Trịnh hương chủ cũng nói, ngươi dù sao tuổi tác còn quá nhỏ, vào hội thời gian cũng ngắn, sợ là còn chưa học được nhiều quy củ."

Sứ giả nói tiếp: "Lường trước việc để ngươi một mình chiếu khán một trang tử, sợ rằng cũng là lực bất tòng tâm. Cho nên, ta sẽ trước tiên phân phối một người qua đây giúp ngươi. Chờ ngươi học tốt, ta sẽ buông tay cho ngươi. Như thế nào?"

Bỗng dưng một câu nói khiến đám tiểu nhị đang chuyện trò sững sờ, như sét đánh ngang tai.

Nhất thời không kịp phản ứng, lúc định thần lại, mọi người đều ngỡ ngàng.

Lời sứ giả nói mập mờ khó hiểu, lúc thì bảo mặt rỗ ca là chưởng quỹ là hợp tình hợp lý, lúc lại nói hắn không đủ tư cách, cần người khác hỗ trợ...

Vậy rốt cuộc, chưởng quỹ còn là chưởng quỹ hay không?

Đi theo sứ giả còn có một nhóm người không nhỏ, trên mặt ai cũng nở nụ cười bí ẩn.

Có vẻ như họ đã nghe ngóng từ lâu, chỉ chờ đợi câu nói cuối cùng này. Biểu cảm trên mặt họ đầy ẩn ý.

"Trịnh hương chủ?"

Hu Ma nghe những lời này, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.

Hóa ra bản thân vô hình trung đã đắc tội với người khác.

Đúng là Dương Cung đã phất lên, nhưng trước khi phất lên, y luôn bị một tên cấp trên áp bức. Giờ đây y lập được đại công, tên cấp trên kia cũng không dám vào lúc này trêu chọc vào y.

Thật không nghĩ đến, tên cấp trên kia lại đưa ánh mắt nhìn về phía mình, dưới tình huống mình không biết, cũng đã đem sự tình mình trở thành chưởng quỹ quấy rối. . .

Mình muốn làm chưởng quỹ, là vì tiêu dao tự tại, thuận tiện làm việc.

Kết quả hắn lại phái người tới, vậy cùng trước đó lão chưởng quỹ vẫn còn ở đây thì có gì khác biệt?

Có lẽ, còn tệ hơn!

Lão chưởng quỹ trước đây ít nhất cũng giao hết mọi việc cho mình, không bao giờ ra lệnh, bây giờ người này, e rằng sẽ không dễ đối phó như chưởng quỹ lão.

Nghĩ lại những điều này, ngược lại nhất thời cảm thấy Hồng Đăng Nương Nương này, cũng chỉ là một Huyết Thực Bang bái tà ma, nhưng bên trong mờ ám lại không hề ít, nhất thời chợt nghĩ tới chuyện Nhị Oa Đầu nói với mình, trong lòng không khỏi mỉm cười.

"Tôn Ngưu Tử, ngươi ra đây!"

Ngay lúc Hồ Ma đang suy nghĩ, vị sứ giả kia đã cười gọi một cái tên.

Từ trong đám người phía sau, có một người nhấc cương ngựa, chậm rãi tiến lên mấy bước, lại là một nam nhân vóc người mập lùn.

Bình Luận (0)
Comment