Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 265 - Chương 265. Tôn Chưởng Quỹ

Chương 265. Tôn chưởng quỹ Chương 265. Tôn chưởng quỹ

Chương 265: Tôn chưởng quỹ

Tôn Ngưu Tử tại trang trại làm mưa làm gió, khiến mọi người oán trách. Tuy nhiên, có một điều không thể phủ nhận, đó là đám hỏa kế trong trang trại chỉ chịu đựng, nén giận trong lòng, cũng không có ai tới nơi đó nịnh hót lấy lòng gã.

Ngay cả hai hỏa kế do Hứa Tích lưu lại cũng vậy, họ thường xuyên trốn tránh Tôn Ngưu Tử chứ không hề nghĩ đến việc nịnh nọt gã.

Lý do là vì trong một năm qua, Hồ Ma làm việc rất tốt, đối xử với mọi người ôn hòa, nên uy tín của hắn trong trang trại rất cao.

Mọi người đều nghĩ rằng Hồ Ma sẽ không chịu thua thiệt trước Tôn Ngưu Tử. Tên này quá mức tùy tiện, có lẽ vài ngày nữa sẽ bị Hồ chưởng quỹ đuổi về thành. Do đó, họ đều ôm tâm lý xem kịch hay.

Nhưng họ không ngờ rằng, Hồ Ma mặc dù nhìn thấy Tôn Ngưu Tử náo loạn nhưng vẫn giữ im lặng.

Hồ Ma mắt nhìn thấy Tôn Ngưu Tử náo loạn đến gà chó không yên, nhưng lại vẫn lặng lẽ nhìn.

Cứ như thể hắn vẫn là quản sự như trước đây, không hề có thay đổi gì.

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Hồ Ma trước đây làm quản sự đã kiêm nhiệm cả chức chưởng quỹ, bây giờ có cơ hội làm chưởng quỹ chính thức, nhưng lại muốn lui về làm quản sự?

Tuy nhiên, Hồ Ma không làm khó Tôn Ngưu Tử, nên bọn họ là hỏa kế lại càng không dám.

Cuối cùng, sau khoảng bảy tám ngày, vào một ngày đầu tháng sáu, Hồ Ma chủ động đến nội viện, nở nụ cười tươi tắn với Tôn Ngưu Tử đang cùng tùy tùng uống rượu trên bàn đá và nói: "Tôn chưởng quỹ, ta có chút chuyện muốn nói với ngài."

Tôn Ngưu Tử đang bưng chén rượu, đột nhiên khựng lại và hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?"

Hồ Ma cười nói: "Là chưởng quỹ!"

Tôn Ngưu Tử vội vàng buông chén rượu xuống, khoát tay áo và nói: "Đừng gọi như vậy, ta chỉ là quản sự thôi."

"Mấy vị đại nhân trong thành muốn cất nhắc người làm chưởng quỹ là ngươi."

"..."

Hồ Ma cười nói: "Ta mới gia nhập hội được vài ngày, hiểu biết gì được chứ. Chức chưởng quỹ này nên do người đáng tin cậy đảm nhiệm."

"Hôm nay ta đến đây là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Tôn chưởng quỹ. Việc thu thập huyết thực đầu xuân đã hoàn thành, lão chưởng quỹ đã xử lý sổ sách thỏa đáng, ta ở lại đây cũng không còn việc gì làm."

"Mỗi tháng ta đều nhận tiền công của Hồng Đăng Nương Nương, cho nên trong lòng cảm thấy không yên."

"Vì vậy, ta muốn cùng mấy huynh đệ ra ngoài một chuyến, xem có thể giúp Hồng Đăng Nương Nương làm gì hay không."

"Trước đây vì có trang trại ràng buộc nên ta muốn đi cũng không thể đi được. Bây giờ có Tôn chưởng quỹ ở đây, ta cũng yên tâm hơn."

...

"Ngươi muốn đi ra ngoài ư?"

Tôn Ngưu Tử nghe Hồ Ma gọi mình là chưởng quỹ, lòng vô cùng thoải mái. Gã thong thả ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, thậm chí còn không mời Hồ Ma ngồi xuống, bắt chước dáng vẻ của tỷ phu mình, nói: "Ngươi muốn ra ngoài giúp Hồng Đăng Nương Nương, điều đó là đúng."

"Chỉ là ta không biết, ngươi muốn làm gì?"

...

Hồ Ma cười nói: "Chính vì vậy ta mới đến đây hỏi người biết chuyện."

"Vậy ngươi đúng là tìm đúng người rồi. Ta vẫn luôn theo học việc ở chỗ Trịnh hương chủ, hiểu rõ nhất về việc này."

Tôn Ngưu Tử nhất thời hưng phấn, kéo Hồ Ma ngồi xuống, thao thao bất tuyệt kể cho hắn nghe về việc đệ tử Bạch Hương, Thanh Hương và Hồng Hương trong Hồng Đăng Hội đều làm những gì.

Hồ Ma nghiêm túc lắng nghe, chỉ nói mình muốn lập công lao để được đề cử. Tôn Ngưu Tử liền mượn cơ hội cười nói: "Công lao ngược lại có một việc, chỉ xem ngươi có muốn làm hay không."

Hồ Ma vội nói: "Xin hãy nói cho ta biết. Không lập công lao, ta không thể đứng vững gót chân, không có gì là không dám làm."

Tôn Ngưu Tử cười to, liền kể lại một sự kiện.

Cách nơi này hơn hai trăm dặm có một phú hộ, tuy không sống trong phạm vi châu phủ, nhưng lại là tín đồ của Hồng Đăng Nương Nương. Trước đây, huyết thực hoàn bí chế của Hồng Đăng Hội có một phần là do y cung cấp, thông qua cửa hàng của mình bán cho các nhà giàu có xung quanh.

Nhưng vào năm ngoái, cả nhà phú hộ này bị sát hại một cách bí ẩn, vụ việc vẫn chưa được giải quyết, khiến mọi người qua đường đều lo sợ.

Hồ Ma ở bên cạnh lắng nghe lại đột nhiên gật đầu, nói: "Ta nguyện ý thử một chút."

"Nếu thật sự có thể giải quyết việc này, nhưng đây chỉ là công lao nhỏ, e rằng không thể so với công lao của Dương Cung huynh đệ."

"Đương nhiên, phải viết rõ ràng trong thư hồi thành, có danh phận mới có thể đi làm việc."

...

Tôn Ngưu Tử nghe vậy vô cùng vui mừng: "Rất tốt, rất tốt."

Hồ Ma nhìn gã, cũng nở nụ cười thân thiết và chân thành.

Tuy nhiên, khi chuyện này lan truyền ra, mọi người trong trang trại đều không hiểu. Tại sao Hồ Ma lại nhận việc này? Sống bình an ngày tháng là đủ rồi, sao lại muốn đi ra ngoài tìm phiền toái?

Việc hắn nhượng bộ Tôn Ngưu Tử khiến mọi người đều không thể hiểu nổi.

Hắn không chỉ luôn nhún nhường trước những lời nói của Tôn Ngưu Tử, mà đến thời điểm quan trọng này, hắn lại cam nguyện nhường ra danh tiếng chưởng quỹ, thậm chí còn bị đối phương sắp xếp.

Tượng đất còn có ba phần lửa giận, nhưng nhìn xem Hồ Ma, hắn ngay cả tượng đất cũng không bằng...

Giữa lúc mọi người nghi hoặc, Chu Đại Đồng đột nhiên im bặt.

Hồ Ma không hề giải thích, chỉ lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn, muốn lập đại công.

Bình Luận (0)
Comment