Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 272 - Chương 272. Quỷ Đào Góc Tường

Chương 272. Quỷ đào góc tường Chương 272. Quỷ đào góc tường

Chương 272: Quỷ đào góc tường

Chẳng mấy chốc, họ thấy xa xa trong làng có mấy ngọn đèn lồng được treo lên, bay tới. Khi đến gần, họ nhận ra đó là một vị nam tử trung niên phúc hậu, dẫn theo mấy thanh niên trai tráng, tiến đến trước mặt của Hồ Ma, chắp tay chào:

"Không đón tiếp từ xa, thật là thất lễ. Xin hỏi đại sư phó xưng hô thế nào?"

"Hừm..."

Hồ Ma hắng giọng một cái, cố gắng làm cho giọng mình trở nên thô ráp hơn, nói: "Ta họ Chu, tên là Chu Đại Tráng."

Bên cạnh, Chu Đại Đồng ngẩn người, y nhìn Hồ Ma, thầm nghĩ: "Sao lại báo tên của cha ta?"

"Chu sư phó hữu lễ."

Triệu lão gia vội vàng lại hướng Hồ Ma hành lễ, đến gần con ngựa của Hồ Ma, nhỏ giọng nói: "Sư phó nhìn ra nơi đây có yêu khí?"

"Chỉ sợ không chỉ là yêu khí?"

Hồ Ma giả giọng trầm, cười một tiếng, nói: "Nhìn từ xa, nơi đây yêu khí trùng thiên. Ta đoán rằng nơi đây có lẽ đã gần một năm không thấy mưa?"

"Đúng vậy, và còn chết qua mấy người?"

"Đúng vậy..."

Triệu lão gia thở dài, vội vàng ra lệnh cho những người sau lưng: "Mau đưa sư phó vào trong."

Một đoàn người dắt ngựa cùng Triệu lão gia hướng về trong thôn đi. Tuy nhiên, trong lòng Hồ Ma lại nghĩ rằng, mặc dù Triệu lão gia tỏ ra khách khí, nhưng rõ ràng là một người khôn khéo, không nhất định đã tin tưởng họ.

Giao tiếp với người trong thôn cần phải cẩn thận. Muốn hoàn thành nhiệm vụ này, có lẽ phải thể hiện tài năng của mình.

Nghĩ ngợi trong lòng, họ cũng đã đến trước trạch viện rộng rãi của Triệu lão gia. Hồ Ma cảm thấy có chút không thoải mái, nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy gì, lòng hơi chần chừ.

Tiểu Hồng Đường ngồi trên lưng ngựa sau Hồ Ma như phát hiện ra điều gì, nó leo lên vai hắn, hai bàn tay nhỏ bé lạnh như băng che mắt hắn. Hồ Ma lập tức chìm vào bóng tối, sau đó lại nhìn thấy gì đó.

Bên cạnh tường viện nhà Triệu lão gia, một bóng đen đang cúi mình đào tường. Tuy nhiên, những người xung quanh đi lại tấp nập lại không ai nhìn thấy nó.

Thấy Hồ Ma dừng lại và nhìn chằm chằm vào góc tường, những người khác cũng tò mò, không biết hắn đang làm gì.

"Tiểu Hồng Đường thật sự lợi hại a..."

Hồ Ma thầm khen ngợi, thu hồi ánh mắt, cười nói: "Triệu lão gia, đừng trách ta nhiều lời, tòa nhà này của ngài e rằng không được sạch sẽ cho lắm..."

"Có lẽ trong phủ đã từng tổ chức tang lễ cách đây không lâu?"

"..."

Triệu lão gia nghe vậy kinh hãi, trong lòng nhất thời nghi ngờ: "Lại là kẻ lừa đảo đến đây vòi tiền?"

Nơi đây đang gặp hạn hán, ông muốn mời người trừ Hạn Bạt, không ngờ lại gặp phải mấy đợt lừa đảo. Lũ lừa đảo thường dọa nạt người dân, nhưng thực tế chẳng làm được gì.

"Việc tang lễ..."

Triệu lão gia miễn cưỡng nở nụ cười, biểu lộ nghi hoặc: "Không có ..."

"Có lẽ không phải nhà ngài."

Hồ Ma cười nói: "Nhưng chắc chắn có liên quan đến ngài. Có người không hài lòng với ngài nên đang đào góc tường nhà ngài!"

"Đào góc tường nhà ta?"

Triệu lão gia nghe vậy kinh hãi. Ông từng nghe qua chuyện cô hồn dã quỷ đào góc tường khiến người ta sinh bệnh hoặc gặp xui xẻo. Nghĩ đến việc gần đây mình hay ốm vặt, ông hoảng hốt hỏi: "Là thứ gì vậy?"

Hồ Ma nhìn bóng đen trong góc tường, nói: "Nhìn tuổi tác không lớn, nên không phải chết già. Thân hình còn tráng kiện, cũng không giống là chết bệnh."

"Ai nha..."

Triệu lão gia lúc này thực sự sợ hãi, suy nghĩ một chút, hoảng hốt nói: "Có lẽ là Triệu lão tam a?"

"Đoạn thời gian trước có người muốn đào mộ tổ tiên nhà ta, lão tam phúc hậu, thay ta trông coi, kết quả bị người trong thôn đánh một gậy vào trán..."

"Hắn... Hắn đây là không hài lòng với ta rồi?"

"..."

"Nghĩ đến cũng đúng."

Hồ Ma nói: "Người ta vì ngươi mà chết, ngươi phải chăm sóc họ, nếu không sẽ mất đi âm đức."

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn những người dân đang hoảng sợ xung quanh. Biết rằng đây là lúc thể hiện tài năng, hắn liền nói: "Ta đã tới đây, vậy trước tiên ta sẽ giúp ngài giải quyết phiền toái này. Sau này nếu muốn làm đại sự, để nó ở lại đây cũng không thích hợp."

Nói rồi, hắn im lặng niệm chú một lát, đột nhiên chỉ tay vào và quát: "Phi kiếm!"

"Xoạt!"

Dân làng xung quanh hoảng sợ lùi lại hơn mấy trượng, ai nấy đều mở to mắt nhìn.

Ngay cả Chu Đại Đồng và những người khác cũng sững sờ. Họ biết Hồ Ma có bản lĩnh, nhưng phi kiếm là gì?

Đang suy nghĩ, họ thấy Hồ Ma rút ra thanh kiếm gỗ lim bọc trong vỏ bọc màu đỏ sau lưng, tùy ý ném lên không trung. Tiểu Hồng Đường nhanh chóng phản ứng, nhảy lên và tiếp được phi kiếm.

Hồ Ma cùng Tiểu Hồng Đường vận dụng kiếm quyết, chỉ về phía trước. Tiểu Hồng Đường ôm lấy chuôi kiếm gỗ, lao thẳng về phía bóng đen đang cúi mình trong góc tường.

Mọi người không nhìn thấy Tiểu Hồng Đường, họ chỉ thấy Hồ Ma chỉ tay, thanh kiếm bay lên, cong cong hướng về góc tường.

Mọi người kinh hãi, mở to mắt nhìn.

Bóng đen trong góc tường chỉ là một con ma nhỏ yếu, vì trong lòng có oán khí nên mới đến đào góc tường nhà Triệu lão gia.

Hồ Ma nhìn ra được rằng nhà Triệu lão gia có tổ tiên phù hộ, chắc là trong nhà có cúng bái bài vị tổ tiên. Do đó, dù con ma đào bới mấy năm cũng chỉ khiến Triệu lão gia sinh bệnh nhẹ, mà bản thân nó có khả năng chọc giận tổ tiên nhà Triệu gia và bị đánh tan.

Bây giờ Tiểu Hồng Đường xông đến, con ma sợ hãi, lập tức hóa thành một luồng âm phong tan biến.

Mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy "phi kiếm" chỉ về phía đó, lập tức xuất hiện một luồng âm phong, cỏ khô rung rẩy, vô cùng kỳ dị. Họ sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

Hồ Ma thấy vậy, lại vạch tay một cái, thanh kiếm gỗ lim bay trở lại tay mình.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng này, không còn nghi ngờ gì nữa. Triệu lão gia lớn tiếng hô hào: "Giết gà, giết gà, chuẩn bị rượu, chuẩn bị rượu."

"Thật có người tài ba đến, làng của chúng ta có thể được cứu rồi..."

Bình Luận (0)
Comment