Chương 306: Dán bùa
Gã quơ thanh đao gãy trong tay lung tung không theo một quy luật nào, nhưng mỗi một đao vung ra, đều tạo nên tầng tầng khí tức âm lãnh , cùng triền đấu với đoàn ác quỷ.
Bên cạnh gã hình thành một vòng xoáy khổng lồ, hút tất cả âm uế xung quanh vào, tạo ra khe hở cho những người khác.
Hồ Ma và những người khác thấy vậy, nhanh chóng tiến lên phía trước.
Lợi dụng lúc vô số ác quỷ bị hán tử chất phác này ngăn chặn, họ liều mạng xông vào đại môn từ đường mà không quay đầu lại.
Đây là một cái tiểu viện, thấp thoáng giữa những cây tùng bách, bên ngoài có tường rào bằng đá cao ngang eo, bên trong là sân cỏ mọc hoang.
Từ đường là một căn phòng lớn bằng đá, có cánh cửa gỗ mục nát khép hờ, mái cong phủ đầy mạng nhện, cho thấy đã lâu không ai đặt chân đến.
"Cuối cùng cũng vào được..."
Lư gia đại thiếu vừa bước vào sân từ đường liền lập tức xoay người, nằm ngang trước cửa tiểu viện.
Bên ngoài, hán tử chất phác hung hãn đang bị tổ tiên Mã gia quấn lấy, khó mà thoát ra. Nhìn kỹ lại, âm uế trong từ đường Mã gia vẫn chiếm ưu thế, dù sao số lượng cũng áp đảo. Nhưng hôm nay, y hoàn toàn không có ý định giúp hán tử kia, trực tiếp bỏ mặc gã bên ngoài sinh tử, đóng cửa lại.
... Chỉ là cánh cửa gỗ mục nát này miễn cưỡng mới có thể gọi là cửa.
"Nhanh lên!"
Y đứng trước cửa, nhanh chóng niệm chú, đồng thời khẽ gọi ra sau lưng.
Lão hầu tử lập tức đưa cho y hai con người giấy. Y đặt hai con người giấy ở hai bên cửa, rồi nhanh chóng móc bút ra vẽ mắt cho chúng.
Ngay khi vẽ xong mắt, hai con người giấy cứng đơ từ từ xoay nửa vòng, đồng thời nhìn về phía bên ngoài sân, như đang canh gác cửa.
Lúc này, lão hầu tử cũng đưa tới chiếc đèn lồng màu trắng.
Chiếc đèn lồng này vẫn sáng, bên trong có bảy tám con thiêu thân đã bị tiêu hao sau khi gọi hồn trên đường, nhưng vẫn còn lại hơn mười con đang bay lượn bên trong.
Lão đặt chiếc đèn lồng màu trắng sau lưng hai con người giấy, dùng tay đâm một lỗ trên đèn lồng, những con thiêu thân bên trong lập tức bay ra.
Nhưng những con thiêu thân không bay đi mà chỉ quấn quanh chiếc đèn lồng, bay lượn từ trên xuống dưới.
Mọi người xung quanh nhìn lão hành động, không ai dám quấy rầy.
Cho đến khi lão treo đèn lồng xong, mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại nhìn về phía cánh cửa gỗ khép hờ của từ đường.
Trên mặt lão nở một nụ cười âm trầm: "Cuối cùng cũng đến lúc xem kết quả."
"Mấy vị gia đài, sư muội ta chỉ là một hồn phách, không có khả năng chiến đấu như người bình thường, kém xa các vị. Ta bỏ ra số tiền lớn để mời các vị vào thay ta trói buộc nàng, để tránh có người quấy rầy ta đoạt bảo."
". . ."
"Cái này. . ."
Bất kể là tên phi đao hay những người giang hồ khác đều lộ vẻ khó xử.
Họ đều được vị đại gia này thuê bằng số tiền lớn, nhưng từ khi lên núi đến giờ, họ thực sự không có chỗ nào thể hiện bản lĩnh. Lúc đầu, tên phi đao có muốn thể hiện nhưng bản lĩnh của hắn không đủ, không những không giúp được gì mà còn làm mất mặt.
Bây giờ đến thời điểm then chốt, mọi người đương nhiên phải cố gắng làm việc cho đến nơi đến chốn để tránh việc nhận bạc mà không làm được việc.
Nhưng một đường tới chỗ này, thấy nhiều môn đạo của hình hồn như vậy, trong lòng họ cũng hoảng sợ, lấy đâu ra lực lượng?
"Vẫn là cẩn thận chút."
Lão hầu tử nói: "Đông gia, đừng keo kiệt, đến lúc then chốt, hãy bảo đảm cho chúng ta vài lá bùa hộ mệnh."
Lư đại thiếu nhíu mày, móc ra từ trong ngực vài lá bùa vẽ những đường vân kỳ quái, giọng trầm thấp nói: "Đến đây, nàng ta tối đa chỉ có thể gọi hồn. Bùa vàng này sẽ khiến nàng không làm gì được."
Y chia từng lá bùa cho mọi người.
Lão hầu tử không do dự, liếm một chút nước bọt rồi dán bùa lên mặt.
Mỗi lá bùa vàng to cỡ bàn tay, có thể dán lên mặt một người trưởng thành.
Hai tên hán tử sắc mặt vàng vọt cũng làm theo, dán bùa lên mặt. Thấy vậy, tên phi đao và những người giang hồ khác cũng do dự một chút. Tuy nhiên, do quá sợ hãi những gì xảy ra trên đường đi, họ cũng không suy nghĩ nhiều mà dán bùa lên mặt.
Đến lượt Hồ Ma, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng nên cũng nhận lấy bùa. Tuy nhiên, khi nhìn vào lá bùa vàng, lòng hắn lại dấy lên một cảm giác bất an.
"Giấy vàng dán mặt..."
Hắn đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ mà mình tiếp nhận khi ra ngoài lần này, đó là muốn tra ra nguyên nhân cái chết của một nhà phú thương Thẩm thị có quan hệ làm ăn với Hồng Đăng Nương Nương .
Cả một nhà kia trong vòng một đêm, tất cả đều chết thảm, trên mặt của người chết , đều dán một tờ giấy vàng, lại cùng giấy vàng này dị thường giống nhau. . .
"Đồng dạng cũng là tại bên trong phạm vi hoạt động của Thanh Y Bang , vị Lữ đại thiếu gia này tựa hồ cũng cùng Thanh Y Bang có liên quan. . ."
"Chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy..."
Lúc Hồ Ma đang cầm bùa vàng, mặt lộ vẻ chần chừ, Lư đại thiếu gia nhìn lại và nói: "Chu huynh do dự điều gì?"
"Ngươi không tin ta?"
...
Tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Hồ Ma.
Hồ Ma ngẩn ra một chút, rồi cười nói: "Không có gì, đến lúc này rồi, còn muốn rút lui sao?"
Nói rồi, hắn cũng áp lá bùa vàng lên mặt. Do mặt hơi ra mồ hôi nên không cần dùng nước bọt, bùa vàng dính chặt ngay lập tức.
Lão hầu tử bên cạnh đã dán bùa vàng lên mặt, liếc mắt trao đổi với Lư đại thiếu. Đáy mắt họ đều lộ ra nụ cười thản nhiên.
Mọi người thấy Hồ Ma cũng dán bùa vàng mới chuyển ánh mắt đi.
Cùng nhau làm việc, ai cũng dán bùa, chỉ có một mình không dán thì quả thực bất thường.
Hơn nữa, họ đã trải qua nhiều nguy hiểm mới đến đây, đây là lúc phải xem hư thực. Ai cũng không dám chủ quan, họ rút vũ khí ra, áp sát vào cánh cửa gỗ khép hờ và từng bước tiến lại cẩn thận.
Càng đến gần cánh cửa gỗ, họ càng cảm nhận được âm khí âm u bên trong, như có gió thổi ra. Tuy nhiên, khi thổi sát vào lá bùa vàng trên mặt, thì âm khí này lại bị cản lại.
Lá bùa vàng này quả nhiên hữu dụng!