Chương 355: Chuyển lời cho Sơn quân
Tin tức bất ngờ xuất hiện khiến Hồ Ma có chút tâm trí bất an.
Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng hắn không thể khẳng định người nhà họ Mạnh tìm kiếm có phải là mình hay không. Ngay cả khi họ tìm đến, hắn cũng không biết ác quỷ Thanh Y kia sẽ dùng cách nào để tìm ra hắn, và hắn phải làm gì để đề phòng.
Cố gắng suy nghĩ cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến lòng hắn càng thêm rối bời.
Hồ Ma nhớ lại lời bà bà, bà nói rất quả quyết rằng khi bà trở về sẽ có thể tạm thời giải quyết vấn đề cho hắn.
Chính vì sự quả quyết của bà bà mà hắn không nghĩ đến việc mai danh ẩn tích.
Tuy nhiên, trong thế giới này, nếu đối thủ nắm được thông tin về hắn, thì việc mai danh ẩn tích cũng chẳng có tác dụng gì.
Dù hắn nhận bà bà, nhưng hắn vẫn biết quá ít về những chuyện kia.
Bây giờ lo nghĩ cũng chẳng ích gì.
Có lẽ Bạch Bồ Đào Tửu nói đúng, việc cấp bách nhất lúc này là nên yên lặng theo dõi biến động.
Bất quá, Hồ Ma cũng không nghĩ tới, mình cũng chỉ là ưu sầu một ngày, đến ngày thứ hai tới giờ cơm tối, Lý Oa tử mang đồ ăn lên cho mình, sau khi đặt xuống, y quay người ra cửa, đột nhiên lại quay trở về.
Y bước vào, dựa người vào khung cửa, cười hắc hắc, mị nhãn như tơ nhìn hắn.
"Đây là mắc bệnh gì rồi?"
Hồ Ma nhìn bộ dáng mị nhãn như tơ của Lý Oa tử, trong lòng có chút kỳ quái, còn có chút ớn lạnh.
Sau đó hắn mới đột nhiên kịp phản ứng: Không phải phát bệnh, là hàng xóm tốt đến chơi.
... Cái gia đình này thật là cuồng nhiệt!
Trước kia quy định là không được phép ở trong vòng mười dặm quanh trang tử, nhưng hiện tại thì ngược lại, bọn họ không chỉ đi dạo quanh đây mỗi ngày, mà bây giờ còn muốn vào trang tử bất cứ lúc nào mà bọn họ muốn.
Nhưng hắn vẫn cười nhìn Lý Oa tử và nói: "Ngươi đến đây là có chuyện gì? Trước đây các người thiếu đường đỏ và trứng, ta đều cho rồi."
Lý Oa tử cười hắc hắc và nói: "Ta là lão Thất..."
Hồ Ma cười nói: "À chào Thất gia ."
Lý Oa tử lập tức trợn mắt nhìn Hồ Ma: "Ta là Thất cô nãi nãi"
"À..."
Hồ Ma bất đắc dĩ cười cười, chỉ đành chắp tay lại và nói: "Thất cô nãi nãi có dặn dò gì?"
"Không phải dặn dò, ta đến đây để truyền lời."
Lý Oa tử uốn éo thân hình nói: "Hôm nay tiểu tam nhà ta đi tuần tra Lão Âm Sơn và gặp một vị tiên sinh."
"Hắn bảo chúng ta đến trang tử để truyền lời cho ngươi. Ta sợ tiểu tam nói không rõ ràng nên tự mình đến."
"Vị tiên sinh đó nói rằng, biết Minh Châu phủ gần đây xảy ra một số chuyện, ngươi không cần phải sợ hãi, đừng nghi thần nghi quỷ, hãy an tâm học tập bản lãnh của mình."
"Nếu gặp chuyện gì, hãy tiến vào Lão Âm Sơn, đốt ba nén hương, hô ba tiếng mời sơn quân giáng lâm, hắn sẽ đến."
"..."
Bên trong Lão Âm Sơn? Mời sơn quân giáng lâm?
Lời truyền này không đầu không đuôi khiến Hồ Ma ngẩn người, hắn lập tức nhớ tới một người, nhưng vẫn không quá xác định.
Hắn vội vàng muốn hỏi, nhưng lại thấy Thất cô nãi nãi này cũng có vẻ hững hờ, chỉ là con mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gà trên mâm.
Hồ Ma vội nói: "Thất cô nãi nãi ngồi xuống ăn một miếng không?"
Lý Oa tử nói: "Vậy cũng không tốt cho lắm?"
Nói xong thì nhăn nhó ngồi xuống.
Hồ Ma vội vàng nhấc lên bầu rượu và nói: "Uống một chung không?"
Rượu trong ấm này là huyết tửu mà Hồng Đăng Nương Nương thưởng, bình thường hắn uống vào đều cảm thấy thư gân linh hoạt, có trợ giúp trong tu hành.
Lý Oa Tử càng ngượng ngùng, nói: "Ta lại không tham ăn... Chỉ uống một chung nhỏ thôi?"
Thẳng đến khi rót thêm rượu, Lý Oa Tử mới uống một hơi cạn sạch, đầu lưỡi đều đưa ra ngoài, mới nói: "Thật cay, may mắn không phải ta tự mình uống..."
Lại ăn một miếng thịt gà, Lý Oa tử dường như cảm thấy không ngon bằng mình ăn, liền buông đũa xuống.
Lúc này mới quan tâm đến chính sự, nói: "Chuyện khác ta cũng không biết, tiểu tam cũng không biết..."
"Tiểu tam nhà ta đang đi trong núi thì đột nhiên lạc đường, chạy vòng quanh một đoạn gốc cây già nửa ngày, nghe thấy lời giao phó xong thì mới chạy ra."
"..."
"Gốc cây già? Quả nhiên là ông ta!"
Hồ Ma nghe vậy, trong lòng khẽ giật mình, đột nhiên nhớ tới gốc cây già thường xuất hiện quanh thôn Đại Dương.
Gốc cây già này dường như là người biết nhiều nhất về bà bà và có mối quan hệ sâu sắc nhất với bà bà.
Hơn nữa, gốc cây già này dường như là một người tốt bụng, thích tham gia vào mọi chuyện náo nhiệt.
Trước đây ở thôn Tuyệt Hậu, chính gốc cây già này đã đến giúp hắn, và bây giờ lại xuất hiện tại thời điểm thông âm Mạnh gia chạy đến đây, tìm kiếm nhà hoàng tiên này đưa lời cho hắn.
Chẳng lẽ gốc cây già đã sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra ở đây?
Hồ Ma có rất nhiều nghi ngờ trong lòng, nhưng hỏi thất cô nãi nãi cũng không biết thêm gì nhiều.
Hơn nữa, vị tiền bối kia nói rằng nếu gặp chuyện gì thì hãy đến Lão Âm Sơn mời hắn, nhưng bây giờ chuyện còn chưa xảy ra, nên cũng không tốt đi tìm ngay bây giờ...
"Đa tạ thất cô nãi nãi đã đưa lời..."
Hồ Ma suy nghĩ trong lòng, đứng dậy vái chào khách khí, thấy ánh mắt của Lý Oa tử vẫn đang nhìn chằm chằm vào con gà, liền cười nói: "Hay là mang về cho người nhà nếm thử?"
"Ngươi khách khí như vậy nữa, ta lần sau cũng không đến đâu..."