Chương 372: Bất ngờ
Khi tìm người trong các trang tử, họ rất ít khi chiếu những người chưởng quỹ, bởi vì đa số chưởng quỹ đều đã qua độ tuổi này. Tuy nhiên, nơi đây không giống vậy, ông ta vốn định để Hồ Ma chiếu một cái, không ngờ Hồ Ma lại chủ động đề xuất bản thân mà không cần ông ta phải nói nhiều.
Ông ta hơi trầm ngâm, rồi nở nụ cười, quay người hướng về phía những đồng tử thanh y mang khí chất quỷ dị kia vái chào thi lễ: “Các sư huynh, xin mời!”
“Dễ nói, dễ nói!”
Những thanh y các đồng tử cười hì hì trả lời, thanh âm sắc nhọn, như là trẻ nhỏ.
Những người này tương đương với đệ tử hồng hương, hoặc là nói, bọn họ rất gần với ác quỷ Thanh Y, là nhóm người phụ linh trung thành nhất, hẳn là có thể so với người thắp hương.
Từng người nhiễm quá nhiều tà khí, đã lộ ra giống quỷ hơn là người.
Thấy Hồ Ma đứng dậy, hai ngườitrong đó liền nhảy nhảy nhót nhót tiến lên, phân biệt nắm lấy hai bên của một tấm kính tròn kỳ quái, hướng về phía Hồ Ma, trực tiếp chiếu qua.
“Ừm?”
Trên mặt của Hồ Ma bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng kỳ thật cũng hồi hộp.
Tiền bối gốc cây già cho mình đám đất kia, nói là có thể tránh thoát đối phương nhìn trộm, nhưng cũng chỉ nói là "Hẳn là có thể".
Vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn, phiền phức cũng rất lớn...
Nhưng có một số chuyện là không tránh khỏi, chỉ có thể kiên trì, ưỡn ngực, nhìn về phía mặt kính kia.
Khi nhìn tới mặt kính kia, lại cảm thấy bỗng nhiên có một cỗ quỷ khí âm trầm ở phía đối diện lao đến, dường như đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, bị một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân.
Hắn có loại cảm giác bị một tồn tại lợi hại nào đó nhìn từ đầu tới đuôi một lượt, nhưng hắn cũng gắt gao nhìn chằm chằm tấm gương kia, thấy mặt kính phảng phất nổi lê gợn sóng màu đen, mơ hồ trong đó có đồ vật gì, từ mặt kính chợt lóe lên, chợt biến mất không thấy gì nữa.
Phía dưới mặt kính , một sợi dây đỏ như ẩn như hiện, dâng lên cao vài ngón tay, liền đã bất động.
“Không phải hắn, không phải hắn.”
Đám đồng tử thanh y nhìn qua mặt kính, liền luôn miệng nói: “Kém xa, kém xa.”
Trịnh đại hương chủ nheo mắt lại, chậm rãi lắc đầu, rồi bật cười nói: "Mời các sư huynh chiếu qua người bên ngoài đi."
"Cửa này đã qua rồi?"
Hồ Ma thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đứng sang một bên.
Vừa nãy nói không khẩn trương là giả, gốc cây già cũng nói không chắc chắn, vạn nhất thật sự lúc chiếu lên trên người mình xảy ra vấn đề gì, ở trước mặt đám ác quỷ Thanh Y này, mình thật sự không biết có thể phản kháng hay không .
Bất kể tiền bối Lão Âm Sơn kia đã đồng ý giúp đỡ, hắn cũng phải vào được Lão Âm Sơn mới nói.
Tuy nhiên, hiện tại xem ra, pháp lực của gốc cây già vẫn cao thâm. Mặc dù miệng nói không chắc chắn, nhưng đất mà ông ta đưa cho mình vẫn có thể phá giải pháp thuật của đối phương.
Cây kiếm treo lơ lửng trong lòng suốt hơn nửa tháng nay đã dễ dàng bị phá giải.
Liếc nhìn Trịnh đại hương chủ, hắn thấy người này cũng cúi mắt xuống, dường như không có phản ứng gì khi hắn có thể vượt qua cửa ải này.
Nghĩ đến hẳn là có quan hệ với vị quý nhân kia, cho nên như thế nào đi nữa, ông ta cũng là không dám làm càn.
Chỉ là, khi cảm thấy hơi nhẹ nhõm, lòng hiếu kỳ cũng nảy sinh.
Đám người này rốt cuộc đang chiếu cái gì?
Trên gương kia hiện ra một sợi dây đỏ, như vết khắc lên khung kính, đây là đánh giá cái gì?
Khi hắn đang suy nghĩ, những người khác cũng lần lượt lên chiếu, tốc độ khá nhanh. Mỗi người chỉ cần đứng trước gương ba hơi là đã hoàn tất.
Mà Hồ Ma nhìn xem, mỗi người bị soi sáng ra đến vạch đỏ dài ngắn cũng không giống nhau, có cao ba ngón tay, có một thước, hoặc là thước rưỡi.
Đối với những người này, đám người đổng tử thanh y, thậm chí ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn, chỉ là hơi chiếu một cái, liền đuổi qua một bên.
Hiển nhiên bọn tiểu nhị đều đến chiếu một lần, đám người Chu Đại Đồng, Chu Lương, Triệu Trụ giúp đỡ an bài bọn tiểu nhị cũng tới.
Đầu tiên là Lý Oa Tử ở trong phòng bếp đi tới, dáng người gầy như que củi, tựa hồ gió thổi qua liền có thể ngã, người khác cũng đều không có coi ra gì.
Nhưng khi đứng trước gương, y lại bỗng giật mình.
Chỉ thấy vạch đỏ đột nhiên dâng lên, thế mà vượt qua hai thước, đã là vạch cao nhất trong số những người ở đây từng chiếu..
Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người trong sân đều nhìn vào mặt của y.
Lý Oa Tử lập tức hoảng hồn, vội vàng nhìn về phía Hồ Ma: "Mặt rỗ ca, chuyện này. . ."
Trong lòng của Hồ Ma cũng giật mình, thoáng nhìn qua vẻ mặt của đồng tử thanh y, lại nhìn về phía vị Trịnh hương chủ kia, muốn nhìn xem có phải là ông ta đã giở trò quỷ hay không.
Trịnh hương chủ cụp mắt xuống, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi nói: "Còn có mấy người, cùng chiếu luôn đi!"
Còn những người cuối cùng chưa chiếu, chính là đám người Chu Đại Đồng, bọn hắn vốn là đang giúp duy trì trật tự, cũng vừa vặn xếp ở phía đằng.
Có Lý Oa Tử phía trước, các đồng tử thanh y kia phảng phất cũng hưng phấn lên, vội vàng cầm tấm gương lại gần, chiếu về phía bọn hắn, bên trong thấu kính màu đen, hiện lên gương mặt của ba người Chu Đại Đồng, Chu Lương, Triệu Trụ.
Nhất thời một màn làm cho người ta kinh dị xuất hiện, vạch đỏ ở bên trong tấm gương kia, đúng là đột nhiên dâng cao.
Triệu Trụ còn tốt, cao hơn hai thước một chút, tương tương với Lý Oa Tử.
Mà tới lúc Chu Lương, thì đã đạt tới hai thước rưỡi, còn Chu Đại Đồng thì cao ba thước, gần như đã chạm tới vạch đỏ ở phía trên cùng.
Đến lúc này, toàn bộ trang tử bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, đám người lặng ngắt như tờ, chỉ có gió lạnh thổi qua.
"Bốn người, bốn người..."
Mà ở một bên khác, các đồng tử thanh y thì đã có chút vui vô cùng, nhe răng nhếch miệng, gật gù đắc ý, một bên nhảy nhót, một bên chỉ đám người Chu Đại Đồng kêu to, cũng có người nói: "Bốn người, bốn người..."
Vừa nói, lại có người trực tiếp móc ra dây xích tới.
Mà Trịnh hương chủ thì hai mắt nhìn xuống dưới, một lát sau ông ta mới chậm rãi nhìn lên, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, nói khẽ: "Nếu đã soi sáng ra, vậy thì mang đi đi!"