Chương 389: Tà ma náo loạn
"Cái gì?"
Vừa mới giải quyết xong náo loạn tà ma ở thôn Can Tử của Triệu lão hán, không kịp thở dốc, lòng còn căng thẳng chưa buông xuống, Hồ Ma lại nghe tin dữ. Bọn tiểu nhị trong điền trang đều kinh hãi.
Nhịn không được quay đầu nhìn Hồ Ma, những người dân vừa giúp đỡ bắt đầu cũng sửng sốt, không biết làm sao.
"Quả nhiên không thể dễ dàng giải quyết như vậy..."
Suy đoán đáng sợ nhất trong lòng Hồ Ma đang từng bước được chứng minh.
Hắn cắn răng, cơ bắp hai bên má nổi lên, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Vội cái gì? Chuyện lớn như vậy ở thôn Can Tử còn giải quyết được, đừng hoảng hốt. Mọi người đã xảy ra chuyện gì, từng chuyện mà nói."
"Làm phiền người nào mang một chậu nước đến, rửa tay rửa mặt một chút."
Bách tính vội vàng chạy tới báo tin, tranh nhau nói, nhưng không nghe rõ ràng.
Chỉ biết tà ma náo loạn lợi hại, nhưng bình thường tà ma quanh trang tử Hồng Đăng Nương Nương vốn ít, lại ngoan ngoãn, trung thực. Sao lại đột nhiên náo loạn?
Hồ Ma quay người rửa tay trong chậu gỗ, trong lòng đang vội vã suy nghĩ, mượn cơ hội rửa tay rửa mặt để cho mình bình tĩnh lại một chút, sau đó mới quay người, tiếp nhận khăn mặt từ một hương thân đưa qua, lau tay, hướng mọi người nói:
"Ta biết mọi người rất gấp, nhưng đừng vội."
"Mặc kệ chung quanh náo loạn tà ma gì, chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì? Cứ giải quyết từng chuyện một."
"Ta không tin có tà ma nào chống đỡ được chúng ta."
"Phương viên trong vòng mười dặm, mặc kệ là cái gì, đều để bọn chúng yên tĩnh cho ta ."
"Đi, nhìn xem lại là cái thứ gì đang náo loạn!"
Dân chúng đang hoảng sợ, nghe xong lời của Hồ Ma, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, từng người đều cầm cuốc côn bổng, muốn cùng đi giúp đỡ Hồ Ma.
Chu Đại Đồng và mọi người đã thu thập xong đồ vật lên trên xe lừa, còn cố ý cạo một thùng lớn nước bẩn, đám người Hồ Ma nhanh chân hướng trang tử bên ngoài đi đến.
Nhưng đột nhiên, ở phía đối diện, Lý Oa tử đang lắc mông đi từ ngoài thôn vào.
"Tiểu chưởng quỹ, chuyện lớn nha..."
Lý Oa Tử thấy nhìn Hồ Ma liền hô lên: "Ta đây tới cầu ngươi cứu mạng a, tiểu tam tử nhà ta cùng nương nương nhà các ngươi có giao tình, ngươi cũng không thể mặc kệ..."
"Thất cô nãi nãi?"
Hồ Ma ngạc nhiên: "Ngươi không phải đã dọn nhà rồi hay sao?"
Lý Oa tử lắc đầu, nhăn nhó: "Chuyển không được, đi ra không được..."
Hồ Ma hơi kinh hãi: "Ra không được là có ý gì?"
…
Lý Oa tử nhăn nhó, mắt đảo lia lịa. Do đứng gần Hồ Ma, những người khác không nghe rõ họ nói gì, chỉ cảm thấy hỏa kế này sao lại có vẻ nữ tính quá như vậy. Họ không ngờ rằng Lý Oa tử đang chứng thực suy đoán trong lòng của Hồ Ma:
"Không chỉ có người thổi ngụm khí vào đây, mà còn có người phong tỏa đường xung quanh, không để oan gia ở đây tùy tiện rời đi."
"Ta còn nghe thấy một âm thanh, đang buộc chúng ta náo loạn."
"Nhà chúng ta không có chuyện gì, có đạo hạnh bảo vệ. Những kẻ định tính không đủ nhưng không chừng sẽ bị..."
"..."
"Quả nhiên ngay cả con đường chúng ta muốn chạy trốn cũng bị chặn."
Hồ Ma nghiến răng, gật đầu chậm rãi. Hắn không biết kẻ sau màn nghĩ gì, nhưng không nghi ngờ gì nữa, hắn phải tính toán con đường đào tẩu của mình.
Một hơi thở của tà ma lớn, có lẽ cũng đủ để cho những tà ma ban đầu không thành tựu ở đây náo loạn, khiến những thứ ban đầu không phải tà ma cũng thành tà ma, khiến những kẻ vốn an phận thủ thường cũng nhịn không được, bắt đầu hại người.
Nhưng mục đích thực sự của hắn là gì?
Nếu bọn họ thật sự nhắm vào mình, nhắm vào trang trại này, thì cứ trực tiếp giết tới chẳng phải là xong rồi sao?
Tại sao phải làm loại thủ đoạn này, từng bước một như thiêu dầu?
Lòng hắn hoang mang, nhưng thời gian không chờ đợi ai.
Những người cùng hắn vào thôn diệt trừ tà ma, vốn là có không ít người trong làng đến giúp đỡ, vội vàng lao lực. Bây giờ vừa mới giải quyết vấn đề của họ, lại nghe nói nhà mình bốc cháy, lập tức hoảng hốt nhìn Hồ Ma, đầy mắt khẩn cầu.
Nếu mình bây giờ lộ ra điểm yếu mềm, e rằng sự khủng hoảng này sẽ lan tràn.
Nhưng Hồ Ma cũng không thể lập tức đáp ứng họ, chỉ cố gắng trấn an, hạ giọng nói với Lý Oa tử: "Thất cô nãi nãi, các hương thân gặp tai họa, có thể giúp đỡ một chút được hay không?"
Lý Oa tử nói: "Ta với bọn họ không thân thiết lắm."
Hồ Ma nói: "Mọi người đều là hương thân, ta giúp ngươi, ngươi giúp ta, giúp qua giúp lại sẽ thân thiết thôi."
"Quay lại ta sẽ kể về những việc nghĩa của các ngươi, các ngươi muốn ăn đường đỏ trứng gà ở nhà ai mà không được?"
"..."
Lý Oa Tử nghiêng đầu nhìn Hồ Ma, bỗng che miệng cười nói: "Tiểu chưởng quỹ không có lòng tốt, tính toán lợi dụng bọn ta đấy..."
"Nhưng bọn ta cũng không giúp không, lần này ngươi cho bao nhiêu con gà?"
"..."