Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 392 - Chương 392. Giúp Đỡ

Chương 392. Giúp đỡ Chương 392. Giúp đỡ

Chương 392: Giúp đỡ

Và trong lúc liên tục bôn ba này, khi bị bách tính hoảng loạn vây quanh, đi đến thôn Dốc Đá, tâm tình hắn lại lập tức tuyệt vọng...

Nơi đây có mấy nữ tử với biểu lộ ngốc trệ, mắt mở trừng to, nhưng không hề lên tiếng.

"Đây là bị thứ gì gọi hồn đi vậy..."

Hồ Ma nhìn xem, nhất thời đầu óc choáng váng, cuối cùng gặp phải chuyện mình không hiểu.

Trong hai ngày này, đã có khá nhiều vấn đề xảy ra, đều được giải quyết tạm bợ, chỉ trị tận gốc chứ không trị được ngọn.

Nhưng hôm nay gặp phải, lại là chuyện mình hoàn toàn không hiểu.

Nhưng chẳng lẽ mình trực tiếp từ chối nói không hiểu?

Trước ánh mắt mong đợi và hoảng loạn của bách tính xung quanh, Hồ Ma nhất thời không biết giải thích thế nào.

Hắn chỉ không biết, người sau lưng chuyện này, đến tột cùng đang suy nghĩ gì. Bọn họ có biết những tà ma này vừa làm, sẽ hại bao nhiêu mạng người, bao nhiêu sinh mạng tuỳ tiện bị tước đoạt hay không?

Hay là nói, bọn họ căn bản không quan tâm?

Mà mình, vừa đi vừa về bôn ba, xử lý những chuyện phảng phất không bao giờ hết này, có ý nghĩa gì?

Thế giới này chẳng ai quan tâm đến sinh tử của bọn họ, mình là người chuyển sinh, một kẻ ngoại lai, tại sao phải quản chuyện như vậy?

Ngay lúc Hồ Ma sắp sụp đổ bởi những chuyện phức tạp rối ren này, một người gánh hàng rong bất chợt xuất hiện giữa đám thôn dân hỗn loạn.

Người này một đầu gánh ấm đun nước nóng, một đầu gánh dao cạo, khăn mặt, trông giống như người đi khắp hang cùng ngõ hẻm để cạo đầu cạo mặt cho người ta.

Y chen qua đám người, buông gánh xuống, chắp tay chào Hồ Ma và cười nói: "Tiểu sư phụ, cần phụ giúp gì không?"

Hồ Ma ngẩn người một chút, định thần lại và khách khí hỏi: "Vị lão sư phụ này là..."

"Ta là thợ cạo đầu."

Người thợ cạo đầu cười nói: "Là hương thân hương lý, gặp phải chuyện gì, có thể giúp đỡ thì sao lại không giúp chứ?"

Hồ Ma nhìn biểu lộ thành khẩn của đối phương, lại nhất thời hoảng hốt.

Nhưng người thợ cạo đầu cũng không nói nhiều, chỉ chắp tay chào Hồ Ma, sau đó từ gánh hàng lấy ra một bó hương, vài lá bùa, một sợi dây đỏ dùng để cạo mặt, một đầu ngậm trong miệng, một đầu cầm trên tay, đi đến bên người nữ tử mất hồn.

Y buộc dây đỏ vào ngón tay nữ tử mất hồn, nắm tay nàng xoay hai vòng, rồi trầm giọng gọi vài tiếng. Nữ tử kia đột nhiên òa lên khóc, và hoàn hồn.

"Cái này..."

Hồ Ma vô cùng kinh ngạc, niềm vui bất ngờ ập đến khiến hắn choáng váng.

"Đi thôi!"

Hắn vui mừng khôn xiết, nghiêm túc vái chào người thợ cạo đầu, rồi lên xe lừa, tiếp tục đi đến nơi tiếp theo.

Nhưng không ngờ, vừa mới ra khỏi làng, đi đến con đường nhỏ bên cạnh cánh đồng, Hồ Ma lại đụng đầu vào một con trâu già. Trên lưng trâu là một tiểu hài từ tết tóc bím, dắt trâu già là một lão hán đang thong dong đi tới, xung quanh có vài người dân vây quanh.

Vừa nhìn thấy Hồ Ma, liền lớn tiếng kêu lên: "Tiểu pháp sư, ngươi không cần đi làng chúng ta đâu..."

"Lão gia tử này, giúp chúng ta giải quyết chuyện lão thái thái kia..."

"..."

Hồ Ma giật mình, vội vàng nhảy xuống xe lừa, cung kính thi lễ với lão hán dắt trâu.

"Lão tiên sinh ngài..."

"..."

"Ha ha, không cần gọi ta lão tiên sinh, nghe nó không quen."

Lão hán dắt trâu mở miệng, lộ ra hàm răng đen ngòm, nói: "Ta nghe nói chuyện ngươi đang bận rộn."

"Vừa mới có hương thân báo tin, bên Khoát Tử Lĩnh không yên ổn, mọi người cùng đi xem đi!"

"..."

Hồ Ma vội vàng đáp ứng, đổi hướng xe lừa và đi theo lão hán. Trên lưng trâu, đứa bé quay đầu lại cười hì hì với hắn.

Họ cùng lão hán hướng Khoát Tử Lĩnh đi tới. Nơi đó cách trang tử hơn mười dặm, nhưng Hồ Ma lúc này không nghĩ đến điều đó. Khi đến gần, từ xa hắn đã nhìn thấy nơi đó âm khí bốc lên ngùn ngụt, khiến lòng hắn thắt lại, biết là chuyện chẳng lành.

Đúng lúc này, dừng lại trên sườn núi, hắn nhìn về phía xa xa và thấy trên con đường nhỏ dẫn đến Khoát Tử Lĩnh có rất nhiều bóng người đang vội vã đi về phía này.

Có lão nhân lưng còng, có người giang hồ gánh đao thương, có phụ nữ nhăn nheo, đầu đầy hoa.

Hồ Ma thậm chí còn nhìn thấy một bà lão chống gậy đi ngược lại, gật đầu với hắn và mỉm cười nói: "Tiểu ca làm tốt lắm..."

Lờ mờ giữa đám đông, Hồ Ma tưởng chừng như nhìn thấy bà bà đang khen ngợi mình, nhưng khi dụi mắt, hắn nhận ra đó là một bà lão xa lạ, chỉ là trang phục có chút giống. Bà lão vừa cười chào hỏi hắn vừa đi qua.

"Lão tiên sinh, đây là..."

Hồ Ma nhìn cảnh tượng bình thường này mà lòng lại kinh ngạc, giọng nói khàn đi.

"Giúp đỡ thôi..."

Lão hán dắt trâu liếc nhìn và cười nói: "Nơi nào náo loạn tà ma, Tẩu Quỷ Nhân đều muốn đến."

"Có người lấy tiểu sử quỷ báo tin cho chúng ta, biết nơi này đang náo loạn, Tẩu Quỷ Nhân trong phạm vi trăm dặm có thể di chuyển đều thu thập đồ nghề đến đây."

"Thế đạo này loạn, hương thân gặp chuyện không giúp đỡ nhau thì sao mà sống sót..."

Bình Luận (0)
Comment