Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 403 - Chương 403. Bắt Tới

Chương 403. Bắt tới Chương 403. Bắt tới

Chương 403: Bắt tới

"Đây là cái gì?"

Trịnh đại hương chủ bỗng nhiên kinh hãi, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trong một khoảnh khắc, ông ta tưởng rằng do mình thúc đẩy ác quỷ Thanh Y, là một loại tà ma viễn siêu cực hạn của bản thân, cho nên pháp thuật xuất hiện ra biến cố mà mình không biết.

Nhưng đồng thời, mặt nạ ác quỷ đặt trên kiệu liễn cũng đột nhiên tản mát ra âm khí vô hình, mơ hồ hóa thành một con quỷ mặc thanh bào, mặt xanh nanh vàng. Nó nhìn thấy người đến mặc áo đen, tay cầm xích, vừa sợ hãi vừa tức giận:

"Các ngươi là ai, dám đến bắt ta?"

"..."

Nhưng những người mặc áo đen này hoàn toàn không để ý, hoặc là nói, họ có loại cảm giác khinh thường không muốn để ý. Giữa không trung, xích sắt rung động ầm ầm, lao thẳng về phía cổ của con quỷ thanh y.

Đường đường là Thanh Y lão quái, đương nhiên là không chịu bị bắt như vậy. Áo choàng màu xanh phồng lên, một luồng âm khí hung hăng thổi ra ngoài.

Tiếng kim loại va chạm vang lên trong không khí, vô số thanh bào, đao kiếm gãy nát, rơi xuống.

Một nửa dây xích rơi xuống bên cạnh Trịnh đại hương chủ, ông ta nhặt lên xem xét, cả người đều ngây dại.

Nào có cái gì là lưỡi mác xiềng xích, áo bào uy nghiêm, mà chỉ là một nửa sợi đằng khô héo.

Thật sự chỉ là sợi đằng bình thường, không cảm nhận được mảy may pháp lực hay âm khí tồn tại, cũng giống như được người ta tiện tay kéo từ trong rừng và bện lung tung.

Dưới sự kinh hãi, không để ý đến xung quanh, Trịnh đại hương chủ ngước mắt nhìn lên và thấy Thanh Y lão quái không chỉ không bị bắt, mà còn quỷ khí âm trầm, nổi giận đùng đùng. Quỷ khí cuồn cuộn phóng lên tận trời, hướng về phía những người mặc áo đen mà bay thẳng tới.

Hắn là ác quỷ Thanh Y, trong thời gian này bị mệnh lệnh của quý nhân buộc phải chịu đựng Trịnh Tri Ân, chỉ là một Tẩu Quỷ Nhân nho nhỏ mà lại sai khiến hắn, trong lòng đã vô cùng bất mãn. Bây giờ lại có người dùng pháp môn mạnh mẽ như vậy để bắt mình, trong lòng sao có thể không giận dữ?

Có lẽ, bên trong sự giận dữ còn có một chút chút sợ hãi không thể phát giác.

Dù sao, từ khi thành đạo hạnh, thậm chí trước khi thành đạo hạnh, hắn cũng luôn được người cúng bái, phụng dưỡng, lấy lễ để tiếp đón, chưa từng trải qua loại pháp đàn ngang ngược bá đạo này?

Dưới cơn thịnh nộ, hắn sử dụng pháp lực, không chỉ muốn xé rách những người mặc áo đen này, mà còn muốn đuổi sát đầu nguồn, tìm ra người thi pháp phía sau, trực tiếp nuốt chửng huyết nhục của người kia...

...

Mà bây giờ Hồ Ma, ngồi sau chậu than, chỉ cảm thấy một cỗ âm khí đập vào mặt.

Chậu than vốn là vật dụng đặc biệt, lửa cũng đốt rất vượng, nhưng vẫn là lập tức suýt chút nữa là bị thổi tắt, thổi tới trên mặt mình.

Khóe mắt liếc qua thoáng nhìn, trái tim của hắn chợt co rụt lại.

Ba nhánh hương, đang nhanh chóng thiêu đốt, một nhánh ở giữa hơi dài, hai bên lại là nhanh chóng hạ xuống.

Hai ngắn một dài, đại hung chi tướng!

"Ha ha..."

Nhưng cũng vào lúc này, hắn thấy hoa mắt, nhìn thấy cây cổ thụ xuất hiện trong vòng tròn gạo, bóng người trên gốc cây, lặng lặng theo cỗ âm khí thổi qua nhìn về phía mình.

Chỉ một cái nhìn này, âm khí âm u chung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh trở lại.

"Cái đó là..."

Thanh Y lão quái gầm lên giận dữ, nó muốn đánh tan những người mặt áo đen, còn muốn xem rõ ngọn nguồn, là ai đang thi pháp đến bắt chính mình.

Nó cũng cho là mình có thể nhìn thấy, bởi vì cơ hồ không có cái gì có thể ngăn trở mình. Ánh mắt của nó nhanh chóng đẩy về phía trước, nhìn xuyên qua lớp áo đen, nhìn thấy một tòa nhà cao tầng lát gạch lớn ở phía xa.

Nhìn về phía bên trong, nhìn về phía chỗ sâu nhất, nơi có người đang thi pháp bắt lấy mình.

Nhưng cũng tại thời khắc này, nó chợt thấy một tòa núi lớn.

Ngọn núi lớn kia xuất hiện đột ngột, thình lình hiện ra trước mắt hắn, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của hắn.

Cơn âm khí hắn thổi ra cũng đột nhiên va vào núi và quay ngược trở lại.

Ác quỷ Thanh Y phát giác không ổn, vội vàng thu hồi pháp lực, muốn đào tẩu. Lúc này, nó thậm chí quên mất lời dặn dò của quý nhân, chỉ muốn trốn càng xa càng tốt, trốn đến nơi không ai tìm thấy mình...

Đúng, đến Lão Âm Sơn, Lão Âm Sơn là nơi an toàn nhất.

Nhưng ý nghĩ này chỉ vừa mới xuất hiện, nó đã đột nhiên nhìn thấy từng trận âm phong cuốn tới trên người mình. Những người áo đen vừa mới bắt nó lại đã đuổi tới trước mặt.

Mà thân hình bọn chúng đều trở nên vô cùng rõ ràng, như núi cao. Đao kiếm trong tay nhao nhao chém xuống, nháy mắt đã chém đứt tay chân của nó.

Dây xích hất lên, quấn lấy cổ nó, như buộc một con heo chó, kéo về phía trước!

"Xong rồi?"

Hồ Ma đột nhiên mở mắt, phát hiện có thứ gì đó bị kéo đến trước mặt mình.

Trên đồi hoang, Trịnh đại hương chủ lòng tràn đầy kinh ngạc, đứng bật dậy. Ông ta không rõ mình đang nhìn thấy gì.

Ông ta mơ hồ cảm thấy, tựa hồ sư phụ Tẩu Quỷ Nhân trước đây của ông ta đã từng nói cho ông ta về những chuyện tương tự. cho nên ông có thể ý thức được bây giờ đã xảy ra biến cố, biến cố rất lớn.

Bình Luận (0)
Comment