Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 413 - Chương 413. Bất Công

Chương 413. Bất công Chương 413. Bất công

Chương 413: Bất công

"Kết thúc rồi sao?"

Trịnh Hương chủ không còn hơi thở, âm khí xung quanh cũng tan biến, mọi thứ trở lại bình tĩnh.

Lúc này, Hồ Ma cũng trở về là tiểu chưởng quỹ của điền trang Hồng Đăng Hội, vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Cúi đầu nhìn xuống, dưới chân chỉ có chậu than đã tắt, hai nén hương cháy thành tro tàn, một vòng gạo tán loạn, Âm Cốt ngọc đặt trên gạo, vài con bù nhìn rách rưới, chi chít vết rách, và... một đoạn gốc cây nhỏ.

Chỉ với những thứ này mà có thể giết chết ác quỷ Thanh Y làm loạn Minh Châu phủ mấy chục năm, chiếm giữ nhiều mỏ huyết thực, nuôi dưỡng hàng trăm bang chúng, thậm chí có thể cùng Hồng Đăng Nương Nương cạnh tranh với nhau

... Thậm chí còn tiện tay giải quyết một vị hương chủ của Hồng Đăng Hội.

Việc này dù nghĩ thế nào, Hồ Ma cũng cảm thấy có chút không chân thực, như thể mọi thứ vừa trải qua chỉ là ảo giác.

Nhưng hắn lại rõ ràng biết, ác quỷ Thanh Y quả thật đã bị diệt trừ.

Nó bị giết chết ngay tại pháp đàn đơn sơ này, thậm chí trong sân cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết, chỉ có một mảnh vải xanh rách rưới nằm trong vòng tròn gạo, một tà ma to lớn như thế , bị giết chết, cũng chỉ còn lại mảnh vải này.

Về phần Trịnh Hương chủ, chỉ thổi một hơi, ông ta không còn lưu lại bất cứ thứ gì.

"Tiền bối, ta..."

Hồ Ma hít thở sâu mấy cái để kềm chế cảm xúc chập chùng, quay người nhìn về phía gốc cây già.

Sau đó hắn phát hiện, gốc cây già không nhìn mình, mà đang chăm chú nhìn mảnh vải xanh trong vòng tròn gạo, duỗi hai ngón tay ra nhặt lấy nó.

Quay đầu nhìn Hồ Ma, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại do dự. Sau đó, hướng về phía không xa chỗ rừng cây đằng sau, mang theo nụ cười nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, nói: "Tiểu Hồng Đường nha đầu, tới đây."

Hồ Ma quay đầu lại, mới nhìn thấy Tiểu Hồng Đường từ nãy đến giờ vẫn ngồi xổm trên chạc cây.

Suốt mấy ngày qua, tà ma liên tục xuất hiện, Tiểu Hồng Đường cũng đi theo bên mình, chỉ là không thể giúp được gì nhiều. Sau khi đến Lão Âm Sơn, nàng càng không dám rời xa, nhưng chỉ dám canh giữ ở không xa, cũng không dám đến gần pháp đàn.

Bây giờ pháp đã thi xong, gốc cây già gọi nàng, nàng mới từ trên cây trượt xuống. Ngoan ngoãn đi tới trước mặt gốc cây già, hai tay nhỏ đặt nhẹ lên eo lưng, cúi chào một cái, ngoan ngoãn nói: "Sơn quân gia gia cát tường..."

"Là hài tử ngoan."

Xem ra gốc cây già thế mà lại quen biết Tiểu Hồng Đường... Cũng không ngoài ý muốn, Tiểu Hồng Đường ở cùng bà bà lâu như vậy, cùng cố nhân của bà bà, còn quen hơn cả mình.

Gốc cây già khen ngợi Tiểu Hồng Đường, sau đó liền cẩn thận bóp lấy mảnh vải xanh trong tay, không giống như là sợ hãi, chỉ là có chút ngại bẩn, nhẹ nhàng kéo mấy lần, đem những mảnh vụn vải xanh bị dính máu, hoặc là có vết cháy khét, hoặc là có vết chém rách đều xé xuống.

Chỉ còn lại một khối vuông vức sạch sẽ nhất ở giữa, gốc cây già kéo qua cánh tay Tiểu Hồng Đường, nhẹ nhàng cột vào cổ tay của nàng. Thành một chiếc nơ hình con bướm.

Sau đó mới cười vỗ vỗ nàng, nói: "Không có việc gì, đi chơi đi!"

"?"

Hồ Ma kinh hãi: Đừng cho trẻ con đồ vật bừa bãi a...

Đây chính là vật của ác quỷ Thanh Y, sau khi ác quỷ Thanh Y bị tiêu diệt còn sót lại, có thể đơn giản sao?

Cái đồ chơi này ngươi cho Tiểu Hồng Đường rất nguy hiểm ...

... Nếu không thì cho ta?

"Vật này âm khí rất nặng, ngươi mang theo không thích hợp."

Gốc cây già biết lòng người thiện ác, chỉ nhàn nhạt giải thích một câu, nói: "Để đứa trẻ kia xem như đồ chơi mà chơi đi, Tiểu Hồng Đường rất ngoan ngoãn."

"Trước kia cùng bà bà của ngươi, mỗi lần ra khỏi thôn chơi, nhìn thấy ta đều sẽ hành lễ."

"Ngươi về sau mang con bé đi xa, ta vẫn luôn muốn gặp lại con bé."

"…"

"Mặc dù ngươi nói vậy, ta vẫn cảm thấy ngươi có chút bất công…"

Trong lòng của Hồ Ma suy nghĩ, bất quá, đương nhiên không đến mức ăn dấm với Tiểu Hồng Đường, trong lòng kỳ thật còn nghĩ nhiều chuyện khác.

Người nhà họ Mạnh muốn ép mình hiện thân, nhưng ngược lại không để y toại nguyện, cũng không lộ ra thân phận, nhưng hắn đã tiêu tốn đại giới lớn như vậy, sinh hồn nhập vào pháp đàn, liều mạng chịu thương, thế mà chỉ là để truyền lời cho mình?

Theo lý thuyết, hai bên nên có mối thù sâu huyết hận, nguyên thân của mình từng bị Mạnh gia hại chết, nhưng y lại chỉ nói Thạch Đình Chi Minh…

Cái Thạch Đình Chi Minh này, đến tột cùng là cái gì? Y nói mặt khác chín họ đang chờ mình trở về, lại là có ý gì?

Mình bây giờ kỳ thật đối với chuyện của mười họ, hoàn toàn không biết gì, nhưng đối phương tới, chỉ vì muốn chính miệng nói với mình mấy câu nói đó, nhất định là có dụng ý của y, nói một cách khác, y vốn là coi là, mình chỉ cần nghe mấy câu nói đó, liền sẽ hiểu rõ cái gì?

Nhưng ta hiểu rõ cái đầu quỷ ngươi!

"Ta biết ngươi muốn hỏi về Thạch Đình Chi Minh."

Gốc cây già phát hiện được ánh mắt của Hồ Ma, liền nhẹ nhàng nói: "Nhưng vấn đề này ta không trả lời được ngươi, đó là chuyện của mười họ, ta đối với nội dung trong đó cũng hoàn toàn không biết gì."

Bình Luận (0)
Comment