Chương 434: Hỏi thăm
Nàng như nhớ ra điều gì đó, nói: "Ta bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, cũng là từ khi bắt đầu dẫn đường cho họ."
Nàng cũng cảm thấy không nên ngủ gật tại nhà Hồ Ma, nên vội vàng xin phép rời đi. Tuy nhiên, nàng nhất quyết muốn lấy lại bộ y phục rách của Hồ Ma để giặt và vá lại. Hồ Ma không ngăn cản, nhìn bóng hình của nàng đi ra khỏi trang trại, mới gọi Chu Đại Đồng đến:
"Nhìn đủ chưa?"
"..."
Chu Đại Đồng nghe vậy giật mình, khinh bỉ liếc mắt về phía những hỏa kế ở bên ngoài trang trại đang lưu luyến nhìn Hương nha đầu rời đi, nói: "Ta mới không nhìn, ta giờ đây chẳng còn hứng thú với mấy chuyện này."
"Mặt rỗ ca, ta học được bản lĩnh thật sự từ ngươi, giờ đây chỉ muốn kiếm tiền đốt đèn dầu. Học càng giỏi, càng có nhiều nữ nhân?"
"Ha ha, hiện tại thì ta thà cầm dao chặt chính mình..."
"..."
"?"
Hồ Ma thấy y nói liều như vậy thì giật mình vội vàng nói: "Cũng không cần thiết phải như vậy."
Lão tộc trưởng nếu biết mình để đứa cháu trai cưng của ông ta tự chặt mình, e rằng hắn cũng không thể quay về thôn Đại Dương.
Bất quá, sự tình Chu Đại Đồng đã luyện sống chân phải, mình cũng biết, lúc tiểu tử này đến nói, mình cũng có chút giật mình, tốc độ này thế mà nhanh ngoài dự tính của hắn, cũng làm cho hắn tại đoạn thời gian kia, mơ hồ sinh ra một loại hiếu kỳ:
Chẳng lẽ trên đời này thực sự có thứ gọi là phúc phận âm lộc?
Có thể do mấy ngày nay Chu Đại Đồng luôn bận rộn giúp đỡ láng giềng, nên tích được âm đức, nên tiến độ tu luyện nhanh như vậy?
Lúc đó hắn cũng có cảm giác tương tự, chỉ là không rõ ràng như Chu Đại Đồng.
Gác chuyện này sang một bên, hắn nói với Chu Đại Đồng: "Có việc cần nhờ ngươi chạy một chuyến, bây giờ ngươi đi đến thôn Nham Tử một chuyến, hỏi thăm xem nơi đó có việc hiếu hỉ gì không, đặc biệt hỏi thăm một người tên Lý Nhị Nha... Hỏi rõ ràng rồi quay về báo cáo với ta."
"Lý Nhị Nha?"
Chu Đại Đồng nghe vậy, nói: "Nghe có vẻ là một cô nương xinh đẹp nhỉ..."
Y không biết Hồ Ma vì sao để y đi, nhưng cũng không nghe ngóng nhiều, chỉ là đáp ứng một tiếng, liền ra cửa.
Chờ Chu Đại Đồng đi, Hồ Ma cũng ngồi xuống, yên lặng suy nghĩ một chút.
Ngược lại, Hồ Ma mơ hồ cảm thấy, nha đầu mà mình nhặt được từ tay Thiếu Hương chủ Thanh Y Bang này, tựa hồ cũng không đơn giản.
Nghe tiếng khóc đi ra ngoài, trong mộng dẫn đường cho người ta, còn đưa đến trước cửa lớn màu đen...
Càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, thậm chí trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mật: "Nha đầu này họ Lý..."
"Bên trong Mười họ, cũng có một họ là Lý gia a..."
"..."
Bất quá ý tưởng này, cũng chỉ là lóe lên trong lòng, liền bỏ qua, luôn cảm thấy có chút không hợp thói thường.
Đường đường là người của vô thường Lý gia làm sao lại bị người ta bắt cóc đi như vậy?
Nàng nếu là người của vô thường Lý gia, mình ăn luôn cái đèn lồng ở cửa chính kia ...
Vừa nghĩ đến đống sổ sách xếp gọn gàng trên bàn bên cạnh, hắn lại cảm thấy Chu Lương xử lý việc rất ổn thỏa. Hiện tại những người đắc lực nhất trong trang trại chính là Chu Đại Đồng, Chu Lương và Triệu Trụ.
Chu Đại Đồng tuy hay hồ nháo, nhưng Triệu Trụ lại trung thành với cái xiên phân của y. Y đặc biệt thích sưu tầm các phương thuốc dân gian trị tà ma, lần này đi theo Tẩu Quỷ Nhân mở rộng kiến thức, chắc hẳn các loại pháp môn của y cũng càng thêm lợi hại.
Ngược lại Chu Lương là người tính tình ổn trọng, tính toán sổ sách rõ ràng, chỉ có thể là y mới được.
Đương nhiên, trừ mấy người bọn họ, còn có Lý Oa Tử.
Nhưng Lý Oa Tử có thể so sánh với bọn họ sao?
Hiện tại "Oa Tử ca" đã là người được mọi người trong trang trại tin tưởng nhất, trừ hắn ra ...
Buông sổ sách xuống, hắn chỉ còn chờ Chu Đại Đồng trở về. Mãi đến gần tối mới thấy Chu Đại Đồng cuống quýt chạy vào trang trại, nhìn có chút chật vật. Vào nội viện, y liền khóc lóc kể lể: "Mặt rỗ ca, ngươi đây là tìm cho ta một việc tốt!"
Hồ Ma hơi kinh ngạc, vội vàng cười hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta..."
Chu Đại Đồng vội vã chạy vào phòng bếp, rót nửa bầu nước lạnh, mới nói: "May mà ta chạy nhanh a!"
"Ta đến Nhai Tử Thôn, hỏi người ta có việc hiếu hỉ gì không, liền có người chỉ cho ta. Vừa vặn trong thôn bọn họ có người đang lo việc tang lễ."
"Ta đi qua, hỏi thăm xem có cô nương nào tên Lý Nhị Nha, có xinh đẹp hay không..."
"Khá lắm, lập tức người ta nổi điên, đều muốn đánh ta."
"..."
Chu Đại Đồng vẻ mặt cầu xin: "Chịu mấy trận đòn mới biết được, Lý Nhị Nha chính là người nằm trong quan tài kia, đã tám mươi bảy tuổi, trưa nay vừa mới qua đời. Thiệt thòi ta còn hứng thú bừng bừng hỏi cháu trai của người ta là cô nương Lý Nhị Nha đã đính ước với ai chưa..."
"A?"
Hồ Ma nghe xong, vừa buồn cười, vừa kinh ngạc.
Chu Đại Đồng bị đánh, ngược lại không sao cả, dù sao y đã luyện võ, da dày thịt béo.
Cũng bởi vì đi tới thôn kia cách ba mươi dặm, nếu là thôn gần đây, thì người người đều biết y, sẽ không có trận đánh này.
Điều kinh ngạc là, người mà Hương nha đầu nói lại là thật?
Chuyện nàng dẫn đường trong mơ lại là thật?
Vậy nàng có bản sự gì? Nàng nói mang đến cửa lớn màu đen, vậy cửa lớn màu đen lại là nơi nào? Không thể là..."
"Xem ra, nha đầu này đúng là có lai lịch..."
Hồ Ma thầm suy nghĩ, trấn an Chu Đại Đồng vài câu, nhưng không lộ ra vẻ gì, chỉ ghi nhớ việc này lại.
Bất luận như thế nào, cũng đưa tin đến nhà của nàng rồi lại nói.