Chương 441: Người quen cũ
Hồ Ma nhìn thấy người này mới hiểu ra Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư nói bạn cũ là ai.
Lão chưởng quỹ cũng nao nao khi nhìn thấy Hồ Ma, tựa hồ đang cố gắng nhớ ra điều gì.
Hồ Ma cười cười, bảo Chu Đại Đồng và mọi người đưa lão quản gia đi, rồi khách khí tiến lên vái chào lão đầu tử và nói: "Tiền bối, đã lâu không gặp, không biết ngài còn nhận ra ta không?"
"Ai, đừng nói trước..."
Lão đầu tử vội vàng vươn tay ngăn đón hắn: "Ta cũng thấy ngươi nhìn quen mắt, lập tức liền có thể nhớ tới..."
Hồ Ma nhìn lão như vậy, liền biết lão rất khó nhớ ra.
Hắn cười nói: "Chưởng quỹ quên năm ngoái lên núi, ta cùng Nhị gia giúp ngài dẫn đường rồi?"
"A!"
Chưởng quỹ vỗ trán một cái, cười nói: "Thật là ngươi, ta nhìn rất quen mắt. Sao ngươi lại mặc trang phục Huyết Thực Bang?"
"Cái này không thể trách ta trí nhớ không tốt, mới một năm không thấy, mà ngươi thay đổi quá lớn..."
"..."
Thì ra chưởng quỹ này không phải là người ngoài, năm ngoái Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư tiến Lão Âm Sơn tìm đồ vật, lão cũng đi theo.
Lão còn từng ý đồ lấy ngũ quỷ thuật giúp đỡ Hồ Ma tìm bà bà. Tuy nhiên, tuyệt chiêu của lão không có tác dụng gì trong Lão Âm Sơn. Dù vậy, lão cũng là người trong môn đạo. Hồ Ma gặp lão ở đây cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao người ta chính là chưởng quỹ của tiệm thuốc này.
Hồ Ma cười nói: "Nhờ phúc của ngài và tiểu thư, năm ngoái trở về, ta liền tiến vào Huyết Thực Bang kiếm chút cơm ăn."
"Lúc ấy ngài cho ta một tấm vải, giúp ta thu liễm bà bà, phân tình ta vẫn còn nhớ."
"..."
"Đó là ta kính bà bà nhà ngươi, ngược lại không cần khách khí như thế."
Lão chưởng quỹ này cũng vội vàng nở nụ cười, nhìn từ trên xuống dưới Hồ Ma: "Ngươi đây thật là không sai, làm quản sự rồi? Ta vừa nghe la hét ầm ĩ, không biết là đã xảy ra chuyện gì?"
"Là muội tử nhà ta."
Hồ Ma vội vàng thấp giọng nói: “Trúng phải chứng mất hồn, muốn mời lang trung ở bên trong Thảo Tâm Đường nhìn một cái."
Lão chưởng quỹ giật mình, nói: "Nếu là mất hồn, để Tẩu Quỷ Nhân gọi là được, bà bà ngươi chính là Tẩu Quỷ Nhân, còn có thể không hiểu sao?"
Hồ Ma nói: "Không đơn giản như vậy, gọi không trở lại."
Lão chưởng quỹ nghe vậy, khẽ nhíu mày và ngoắc tay với Hồ Ma: "Vậy ngươi đi y quán kia cũng vô dụng, mang tới chỗ của ta đi!"
Hồ Ma mừng rỡ, vội vàng bảo Chu Đại Đồng và mọi người đưa Lý Hương Ngọc mang qua. Lão chưởng quỹ dẫn họ lên lầu hai và đặt nàng lên một chiếc giường êm trong sảnh.
Lão chưởng quỹ phất phất tay, ngay lập tức có hỏa kế mang một chậu nước sạch lên để rửa tay, sau đó thắp một nén hương cắm vào lư hương. Sau đó, lã nhẹ nhàng mở mí mắt của Hương nha đầu.
Sau khi xem xét con mắt của nàng, sắc mặt của lão hơi trầm xuống. Lão nhìn những đốm đỏ dưới da của nàng, sau đó lật bàn tay và ấn vào lòng bàn tay.
Bên cạnh có hỏa kế đi theo, lão không đọc giống như lang trung, nhưng cũng vừa xem vừa nói: Để kiểm tra chứng kinh hồn nghi hồn, trước tiên phải thăm dò địa tâm, địa tâm nhảy nhanh là bệnh mới, nhảy chậm là bệnh lâu năm”
“Giao điểm giữa ngón trỏ và ngón giữa nhảy nhanh, là do bị kinh sợ ở ngã ba đường”
“Khớp đầu tiên của ngón út nhảy, là do bị kinh sợ bởi súc vật, đa số là súc vật có lông, khớp đầu tiên của ngón út nhảy, đa số là do quái vật có vảy.”
“Nếu địa tâm bình thường, thì nhìn vào hai bên khớp đầu tiên của ngón giữa, nếu nhảy nhanh thì là do bị quỷ hồn va chạm, khớp giữa nhảy nhanh thì là do hoàng liễu nhập vào, dùng đũa kep vào, có thể trừ tà…”
...
Lão rất có trật tự, vừa xem bệnh vừa nói. Tuy nhiên, sau khi ấn vào tay Hương nha đầu vài lần, sắc mặt lão lại trở nên khó coi và không nói thêm gì nữa. Sau khi kiểm tra thêm nhiều chỗ, lão đứng dậy và nói với Hồ Ma:
"Tiểu huynh đệ, chúng ta cũng coi như nửa bạn cũ. Ta không phải là không muốn giúp ngươi, nhưng nha đầu này, Thảo Tâm Đường của chúng ta sợ là không chữa được."
...
Trước đây, khi gặp Hồ Ma tại thôn, lão chỉ coi Hồ Ma là một đứa trẻ, thậm chí còn không nhớ tên.
Bây giờ, lão thấy Hồ Ma đã gia nhập Huyết Thực Bang, trang phục không giống như bang chúng bình thường, mà giống như một quản sự, nên lão cũng khách khí hơn.
Nhưng dù khách khí thế nào, thái độ của lão chưởng quỹ cũng khiến Hồ Ma giật mình. Hắn nhớ rõ bản lĩnh của lão chưởng quỹ không nhỏ, và lão cũng tỏ ra muốn giúp đỡ, nhưng tại sao sau khi xem xét lại nói không chữa được?
Lão chưởng quỹ có vẻ hơi xoắn xuýt, ngừng một chút rồi mới thấp giọng nói: "Hồn phách của cô bé này mất rất kỳ quặc."
"Thảo Tâm Đường chúng ta giúp người giải bệnh, nhưng không giúp người xem ân oán."
...