Chương 456: Thất cô nãi nãi say rượu
Nhưng vừa nhìn thấy Hồ Ma, bọn họ lại lập tức trở về dáng vẻ trẻ con, ném cả đao xuống, vội vàng chạy đến vây quanh hỏi: "Hương nha đầu thế nào rồi?"
"Tình hình đã ổn định, nhưng cụ thể thế nào thì khó nói."
Hồ Ma an ủi bọn họ một câu, rồi nói: "Đi đường cả ngày, ta còn chưa ăn gì, làm chút cơm cho ta ăn đi."
"Được được, mau đi mời Oa Tử ca."
Hương nha đầu bị bệnh, Lý Oa Tử vốn đã dưỡng thương hai tháng cũng buộc phải khỏe lại.
Trang viên có nhiều người như vậy, không thể không có ai nấu cơm.
Nhưng bây giờ y, ngày ngày xuống bếp, nhưng lại lười biếng khi nấu cơm cho bọn tiểu nhị, chỉ thích hầm gà và luộc trứng gà.
Ngay cả trong khoảng thời gian dưỡng thương trước đây, y cũng đã nằm trên giường đủ rồi, liền vội vàng nhảy xuống giường, xông vào bếp một trận bận rộn, liền mang theo hai con gà trống lớn, hoặc là bưng một nồi đường đỏ trứng gà đi ra ngoài, có đôi khi, còn phải tiện tay mang theo hai bình rượu ra ngoài nữa!
Nhưng bọn tiểu nhị nào dám quản y, những tên hỏa kế khác lãng phí thức ăn trong trang sẽ bị răn đe.
Chỉ có Lý Oa Tử, muốn mua mấy con gà thì mua mấy con gà, muốn nấu bao nhiêu trứng gà đường đỏ thì nấu bấy nhiêu trứng gà đường đỏ, toàn bộ ghi vào sổ sách công.
Đương nhiên Oa Tử ca hiện tại thân phận khác biệt, nhưng vẫn vui vẻ nấu cơm cho Hồ Ma, chỉ một lát sau liền bưng tới một bát gà hầm, mấy cái bánh bao lớn, một đĩa rau xào.
Hồ Ma nhìn vào, trong bát gà chỉ còn một nửa, nghĩ là một nửa kia đã được mang ra ngoài để hiếu kính, nhưng việc này vốn dĩ là do chính hắn đồng ý, đương nhiên cũng không để ý, chỉ qua loa ăn vài miếng, rồi ngồi chờ.
Việc của Hương nha đầu, chỉ là chuyện nhỏ, làm được mối nhân tình này, đương nhiên có không ít chỗ tốt.
Nhưng cho dù không làm được, cũng chẳng mất mát gì.
Nhưng việc Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư nhờ mình đi mang hộ thư, lại là một chuyện quan trọng, mình muốn tìm được phương pháp tấn giai của môn đạo Thủ Tuế Nhân, hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của nàng.
Chỉ là nghĩ đến sự thay đổi của Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư trong thời gian qua, Hồ Ma trong lòng cũng tò mò: Rốt cuộc là lá thư gì, việc thuận tay mang đi, lại đáng giá để nàng cho mình thù lao hậu hĩnh như vậy?
Ngoài ra...
... Hồng Bồ Đào Tửu tiểu thư?
... Lúc trước Địa Qua Thiêu không xứng với cái danh hiệu này?
Địa Qua Thiêu không xứng với, vậy vị này Hồng Bồ Đào Tửu tiểu thư, lại nên là nhân vật như thế nào?
Minh Châu phủ thành là địa phương nhỏ, người ít, hiện tại người chuyển sinh có liên lạc với nhau cũng chỉ có bốn người bọn họ, còn ở An Châu thành thì sao?
Đã có thể hình thành tổ chức người chuyển sinh, nhân số chắc hẳn rất nhiều a?
Nếu là có thể cùng bọn hắn giao hảo một chút, đối với việc mở rộng tầm mắt của mình, ngược lại cũng có trợ giúp cho mình.
Trong lòng đang yên lặng tính toán, hiển nhiên đã đến ban đêm, cũng không biết Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư tối hôm nay có thể tìm mình hay không, hoặc là nói hôm nay có phái tiểu sử quỷ đưa tới thư cho mình hay không.
Vừa thắp ngọn đèn trên bàn, vừa xem sách vừa chờ, liền thấy đột nhiên ở bên ngoài viện, có một thân ảnh cong vẹo trên đầu đội một cái mũ cực lớn đi vào.
Nó chỉ có cao hơn một thước, hai chân đi đường, nhìn thấy là bộ dáng của tiểu nhân.
Chưa bước vào cửa, đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc. Khi đến gần, vừa ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy dưới mũ là một đôi mắt tròn xoe, vài sợi râu dài, nghiêng đầu cười hì hì, miệng bỗng nhiên nói ra lời:
"Tiểu chưởng quỹ, ngươi nhìn ta giống người không?"
"..."
"Cái gì?"
Hồ Ma vừa thấy nó đi vào, liền nhìn ra đây chắc chắn không phải người, suýt chút nữa đã động thủ.
Vừa nghe nó nói, giọng hơi lạ, nhưng ngữ khí và cách nói chuyện lại vô cùng quen thuộc, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
"Phong Chính?"
Lần trước Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư nhắc đến một lần, mình cũng lưu ý, dò hỏi vài lần.
Đối với phương pháp Phong Chính này, đã có chút hiểu biết.
Cái gọi là Phong Chính, chính là yêu tà tinh quái này, ăn khói lửa nhân gian, dần dần có pháp lực, nhưng đây còn chưa gọi là đạo hạnh, cần phải vượt qua một cửa ải, mới có thể xem như đã bước vào con đường tu luyện, mà cửa ải này, chính là quá trình đặc biệt dành cho yêu tà tinh quái: Phong Chính.
Con này đến đây, uống rượu say khướt, lảo đảo đi lại, cũng là lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với Hồ Ma.
Nhưng Hồ Ma vẫn là lập tức liền nghe ra, đây là thất cô nãi nãi a...
Gia đình bọn họ, trước đây khi Thanh Y náo loạn, vì không thể trốn thoát nên đã mượn thân xác của Lý Oa Tử để giúp đỡ người dân xung quanh trừ tà, công lao cũng tương đương với những Tẩu Quỷ Nhân từ nơi khác đến trợ giúp.
Mà Tẩu Quỷ Nhân sau khi làm xong việc thì rời đi, còn gia đình bọn họ vẫn ở lại đây. Vì nổi tiếng trong lúc náo loạn, bọn họ cũng được người dân xung quanh thờ cúng, bắt đầu coi bọn họ là tiên.
Chẳng lẽ chính vì hương hỏa này mà Thất cô nãi nãi lại tăng tiến đạo hạnh, đến lúc Phong Chính?
Nhưng ngươi...
... Đây chẳng phải là hồ đồ sao?
Chúng ta có giao tình, nhưng ngươi cũng nên để Lý Oa Tử đến chào hỏi trước, để ta chuẩn bị chứ...
Phong Chính chi pháp vô cùng hung hiểm.
Nếu ta nói "giống", nó sẽ vượt qua được ngưỡng cửa này, nhưng nếu ta lỡ nói "không giống", đạo hạnh của nó cũng sẽ bị hủy hoại!
Vậy mà nó, lại không chào hỏi một tiếng, còn thừa lúc uống say, không biết từ đâu lấy trộm một cái mũ, còn nghênh nagn chạy đến trang viên của ta để đòi Phong Chính, ngươi uống say rồi sao?
... Hình như nó thật sự uống say rồi.
Hồ Ma cũng không thể không thừa nhận, đây quả thật rất phù hợp với tính cách bừa bãi của gia đình bọn họ!
Không thể nói không giống, nói ra sẽ hủy hoại đạo hạnh của nó.
Nhưng bản thân hắn đối với Phong Chính còn chưa hiểu rõ, nói nó giống, lại không biết sẽ gánh lấy nhân quả gì.
Hồ Ma nhất thời có chút căng thẳng, ngồi trên sảnh đường, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nó, thành thật nói: "Thất cô nãi nãi, ta biết là ngươi, ngươi giúp đỡ bá tánh, được hưởng hương hỏa, là người tốt."
"Nhưng chuyện ngươi hỏi quá quan trọng, ta cần phải suy nghĩ. Ngươi đợi thêm hai tháng nữa, quay lại đây hỏi ta câu hỏi này, ngươi thấy có được không?"
"..."
Tim hắn như treo lên cổ họng.
Nếu nó nói không được, bây giờ phải trả lời, vậy thì phiền phức rồi.
Nào ngờ, đang lo lắng, Thất cô nãi nãi lại gãi gãi đầu, tháo mũ xuống, nói: "Cũng được!"
Nói xong liền quay người bỏ đi.
"?"
Hồ Ma nhìn mà ngớ người, đây chính là chuyện quan trọng nhất trong tu hành của ngươi đấy, có thể tôn trọng nó hơn một chút được không?