Chương 464: Lên đường
Hồ Ma lấy ra hai bản đồ, so sánh và phán đoán lộ tuyến. Hai bản đồ này, một bản là bản đồ do Loa Mã Hành vẽ cho mình, một bản là bản đồ do áp tiêu của Tiêu Hành vẽ. Cả hai, một người là thương nhân, một người là áp tiêu, nên lộ tuyến có chút khác biệt, nhưng nhìn chung cũng gần giống nhau.
So sánh hai bản đồ, có thể thấy rằng không có sai biệt lớn nào.
Chiều tà, họ đã đi được hơn chục dặm đường. Nhìn thấy trời sắp tối, họ muốn tìm chỗ nghỉ chân.
Lúc này, Trương A Cô vẫn im lặng cõng theo bao y phục đi bên cạnh xe lừa, không chịu lên xe ngồi, cũng không chịu để bao y phục lên xe, lại có ý kiến khác.
Theo dự định của Hồ Ma, họ sẽ đến thị trấn cách đó vài dặm để tìm khách điếm để nghỉ chân. Nhưng Trương A Cô lại nói: "Ta là người đi phù linh, ở khách sạn không tốt lắm, nên theo quy tắc của việc phù linh mà làm."
"Khi đi phù linh, không nên ở nhà người sống, bởi vì người chết dễ dàng mang theo bệnh dịch và tà khí, còn dẫn dụ tà ma, người sống cũng ghét bỏ."
"Do đó, những người đi phù linh đều có một quy tắc riêng, nghĩa trang thì ở nghĩa trang, nhà xác thì ở nhà xác, miếu dã ngoại bình thường cũng có thể tá túc, nếu thực sự không có chỗ nào, thì chịu đựng một đêm trong đất hoang. Nếu như trực tiếp kéo quan tài vào khách điếm, sẽ bị người ta khinh thường."
Hồ Ma nghe vậy, lại cảm thấy hiếu kỳ: "Vậy mang thi thể ở dã ngoại, không phải càng dễ dẫn tới tà ma sao?"
Trương A Cô nói: "Làm theo quy tắc là được!"
Hồ Ma nhẹ gật đầu, đồng ý theo sắp xếp của Trương A Cô.
Lần này ra ngoài, mục đích của hắn là học hỏi, nên sẽ hỏi nhiều một chút để hiểu rõ mọi việc. Tuy nhiên, khi đã hiểu rõ thì hắn sẽ không can thiệp.
Chu quản gia trước đây đã cảm nhận được ân tình của Hồ Ma, nên bây giờ cũng răm rắp nghe lời hắn. Ông ta thu lại phần ngạo khí vốn có, cũng không muốn vào thị trấn nghỉ trong khách điếm, mà chỉ canh giữ bên cạnh Hương nha đầu.
Suy nghĩ kỹ, việc chủ nhân ngủ ngoài trời hoang trong khi mình ở khách điếm quả thực là không ổn. Do đó, người đánh xe cũng không đi, cùng Hồ Ma và mọi người dừng xe lừa bên sườn núi hoang ngoài thị trấn, chuẩn bị ngủ ngoài trời.
Trương A Cô nhặt củi khô, vây quanh quan tài xếp thành một vòng, chừa một lối ra. Đặc biệt, nàng còn cắm một cây củi to ngang lối ra, như một cánh cửa.
Hồ Ma nhớ mang máng Nhị gia cũng từng làm như vậy. Việc này là để tạo ra một "dương trạch" tạm thời trên đất hoang, tránh thu hút tà ma quấy nhiễu.
Hắn kiên nhẫn nhìn Trương A Cô trải chiếu, thiết lập dương trạch, rồi lại đốt hương, hướng về đất hoang cầu nguyện. Khói hương bay nhanh, từng đợt âm phong xoắn tới, thổi cho khói hương mù mịt.
Trương A Cô quỳ gối trong sương khói, hướng về đất hoang lạy vài cái.
Hồ Ma mơ hồ cảm thấy như có những bóng đen lờ mờ bay đến xung quanh, nhao nhao đến trước hương hỏa, hoặc ngồi xổm hoặc quỳ, tham lam hút lấy.
Cảnh tượng này khiến Hồ Ma kinh ngạc, còn Chu quản gia, người đánh xe và các tiểu nhị bên cạnh cũng giật mình.
Mang quan tài đi trong đất hoang vào đêm khuya đã đủ đáng sợ, vậy mà Trương A Cô lại đốt hương trước, dẫn đến vô số cô hồn dã quỷ xuất hiện.
Họ nín thở dõi theo, chỉ đến khi những cô hồn dã quỷ hút no nê mới bay đi, lùi về trong bóng đêm. Khi xung quanh yên tĩnh trở lại, họ mới dám nhỏ giọng hỏi thăm.
"Ta ở trong đất hoang, tuy có thể dựng lên dương trạch, nhưng cũng là chiếm chỗ của người ta..."
Trương A Cô nói: "Lên hương kính cẩn dâng vài nén nhang cho người địa phương, cho oan gia ăn no , để họ được sống yên ổn trong đêm."
Mọi người nghe vậy đều hiểu ra, nhưng cũng không dám xen vào.
Hồ Ma quay đầu nhìn về phía chỗ sắp xếp hương, chỉ thấy hương sắp cháy hết. Trong khoảnh khắc sương mù mờ mịt, trước mắt Hồ Ma hiện lên một ảo ảnh, chợt thấy một con quỷ nhỏ không đầu xuất hiện trước mặt Trương A Cô, chậm rãi vươn hai bàn tay trắng bệch về phía thân thể của nàng.
"Có tà ma lợi hại đến?"
Hồ Ma thầm giật mình, "bá" một tiếng rút kiếm gỗ lim ra.
Nhưng Hồ Ma chưa kịp quyết định có nên ra tay hay không thì đã nghe Trương A Cô giáo huấn: "Đầu ngươi đâu? Sao lại mất rồi? Nhanh đi tìm về!"
Con quỷ nhỏ không đầu ngượng ngùng thu hồi hai bàn tay trắng bệch, hóa thành một luồng âm phong biến mất. Một lát sau, nó trở lại, trong tay cầm một cái đầu người bằng giấy.
Trương A Cô nhìn nó và nói: "Nâng lên!"
Tiểu quỷ liền đặt đầu giấy lên cổ mình, thoa hai má bằng thứ phấn má đỏ rực rỡ, vẽ môi và nở một nụ cười đáng sợ.
"Như vậy mới ra dễ nhìn..."
Trương A Cô khen ngợi nó, rồi lại lấy ra một bó hương, châm lửa và cắm trên mặt đất, để riêng cho nó ở đó hưởng.
Nàng quay đầu lại, liền thấy Hồ Ma còn có vị Chu quản gia kia, biểu lộ đều có chút cổ quái, mới giải thích nói: "Đây là tiểu sử quỷ ta nuôi, nó bị cường đạo giết khi còn sống và vẫn luôn tìm kiếm đầu của mình."
"Ta sợ nó dọa người nên đã làm cho nó một cái đầu bằng giấy. Nhưng đầu giấy quá nặng đối với nó, nên nó thường xuyên ném đi..."
"..."
"Thì ra là thế..."
Hồ Ma thầm nghĩ, "“Nhưng dùng đầu giấy thì khó mà biết được sẽ đi đến đâu…”
"... Nhưng mà, một tiểu sử quỷ không có đầu, làm sao nói chuyện được?"