Chương 670: Khiêu khích trực diện
Vị quý nhân nhận lấy đồng tiền, lập tức vô cùng cảm kích, ôm chặt vào lòng, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.
Đây là tiền trừ tà mà người ta dùng để cảm tạ Hồ Ma lúc trước, tại bên trong thôn trừ thịt sát, hắn giúp người ta giải quyết sát khí ở trong thôn, tuy chỉ có hai mươi đồng, nhưng lại có ý nghĩa khác biệt.
Đợi đến khi pháp lực của Hồ Ma cao thâm hơn, hai mươi đồng tiền này, cũng sẽ có linh tính!
Quan trọng là, không biết có phải vì âm khí trên bữa tiệc này quá nặng hay không, lúc vừa được khiêng ra, vẫn là dáng vẻ của vị quý nhân, bây giờ nhận được tiền thưởng của Thất cô nãi nãi, diện mạo lại thay đổi, lờ mờ nhìn lại là dáng vẻ của một tân nương mặc áo cưới đỏ.
Hộ vệ bên kia thấy quý nhân lão gia biến thành dáng vẻ phụ nữ, không dám dìu y nữa, lão bộc đành phải cắn răng, dìu quý nhân lão gia dậy.
Nhưng lúc đứng dậy, ông ta lén liếc nhìn Hồ Ma, có ấn tượng với hắn, trong lòng không khỏi nghĩ: "Chẳng trách lúc đó Nghiêm Pháp Sư muốn trừ tà, lại vừa hay bị tiểu Đường Quan ngăn cản."
"Chẳng lẽ là tiểu chưởng quỹ của Huyết Thực bang này âm thầm sai người đi đưa tin?"
"Ha ha, một kẻ lăn lộn trong Huyết Thực bang, cũng dám nhúng tay vào chuyện của Vệ gia, thật là..."
"..."
Hồ Ma chú ý đến ánh mắt của ông ta, chắp tay, cười nói: "Lão đại nhân, đừng nhìn ta như vậy, ta biết mình có mấy cân mấy lượng, không dám tham gia vào chuyện thị phi, nhưng Thất cô nãi nãi là trưởng bối ở địa bàn của ta, bà ấy đã nói, ai dám không nghe chứ?"
"Bà ấy muốn đến ăn tiệc, ta cũng phải hầu hạ chứ?"
"..."
"Ái chà, sao lại nói vậy?"
Lão bộc nghe xong, cũng vội vàng nói: "Không không, công tử nói quá lời..."
Vừa nói, vừa thầm nghĩ: Chuyện này xong xuôi, nhất định phải cho tiểu chưởng quỹ này biết tay...
Qua lại vài câu, đã đến giờ Tý, âm khí xung quanh đột nhiên tăng mạnh, rõ ràng đã đến lúc, lão bộc trong lòng cũng hoảng hốt, cầu cứu nhìn về phía bàn tiệc, liền thấy có một người đột nhiên đứng dậy.
Không ai khác, chính là Tài Sát Đàn Sứ còn sống.
Gả là người thảm hại nhất trong Ngũ Sát Đàn Sứ, đắc tội với Hồng Đăng hội, bị đuổi đánh khắp nơi, nhưng cũng vì không trực tiếp giao đấu với cao thủ của Hồng Đăng hội, nên mới sống sót.
Trong trường hợp Vận Sát Đàn Sứ không xuất hiện, đương nhiên nên do hắn thỉnh, gả bước đến trước đài gỗ trước bàn tiệc, lấy đuốc từ bên cạnh, châm lửa cho một cái chậu trên đài, bên trong là củi khô, lập tức bùng cháy dữ dội.
Sau đó, gả dập đầu mấy cái, hai tay bưng chậu, đặt xuống dưới đài, liền đi vòng quanh lò lửa, miệng lẩm bẩm, bắt đầu niệm một câu chú kỳ quái.
"Mệnh Phúc Tài Thọ Vận, đông tây nam bắc trung, xưng tâm trường cửu sự, ngũ lợi đường trung phụng!"
"..."
Nghe gả niệm chú, Hồ Ma liền hơi nhíu mày.
Đây là sự khiêu khích trực diện đầu tiên?
Trước đó hắn đã nghe Sơn Quân tiền bối nói rõ, Ngũ Sát Thần này lúc còn là Hộ Pháp Thần của môn đạo Tẩu Quỷ, vốn được gọi là Ngũ Lợi, nhưng bị bà bà tước danh hiệu, đuổi khỏi Minh Châu, từ đó về sau, kỳ thực hắn ta chỉ có thể tự xưng là Ngũ Sát.
Nhưng bây giờ lại dùng danh hiệu Ngũ Lợi để thỉnh hắn ta trước mặt Thất cô nãi nãi, đây là thể hiện không coi nhà họ Hồ ra gì?
Trong lòng Hồ Ma lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nhìn, liền thấy Tài Sát Đàn Sứ bước những bước chân kỳ lạ, đi vòng quanh lò lửa, đi liên tục năm vòng, mỗi vòng đều có bước chân khác nhau.
Hình như nghi thức này, vốn nên do Ngũ Sát Đàn Sứ cùng thực hiện, nhưng vì ba người kia không có mặt, mà Mệnh Sát Đàn Sứ bây giờ còn bị trói, cũng không dám cởi trói cho gã ta trước mặt Thất cô nãi nãi, nên chỉ có thể thay bọn họ, đi năm vòng này.
Sau khi đi năm vòng, gã bỗng nhiên dừng lại, thè lưỡi ra, tay phải cầm dao, rạch một đường trên lưỡi.
Lập tức máu tươi chảy ra, nhỏ vào lò lửa.
Ngay sau đó, ngọn lửa trong lò bỗng nhiên bốc cao lên gấp bốn năm lần, ánh lửa chói lóa khiến mọi người hoa mắt.
Trên bàn tiệc cơ động, tất cả nến đang cháy, bỗng nhiên ngọn lửa bùng lên, mọi người xung quanh, đều cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, trước mắt tối sầm lại, mơ hồ, hình như nhìn thấy mấy lá cờ kỳ lạ, từ từ xuất hiện xung quanh lò lửa.
"Vút vút vút!"
Đột nhiên, những người hoặc những thứ không phải người đang ngồi trên bàn xung quanh, đồng loạt đứng dậy, quỳ xuống.
Ngay cả những dân làng bị nhà họ Vệ cưỡng ép đến đây, cũng bị sự kính sợ vô hình chế ngự, trượt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.
Trên tất cả các bàn, chỉ có Hồ Ma và Thất cô nãi nãi ngồi, như hạc giữa bầy gà.
Nhưng ngay cả Thất cô nãi nãi, cũng cảm nhận được sự kính sợ khó tả, mắt bà ta đảo liên tục, không biết có nên quỳ xuống hay không, Hồ Ma thì nhìn chằm chằm vào bà ta, nhất định không thể để bà ta quỳ...
Đúng lúc này, bầu không khí trở nên áp bức, kỳ lạ, con ngựa được Hồ Ma dắt đến bên cạnh, bỗng nhiên ngửi thấy cơ hội, trong mắt ngựa, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt...
Lúc này Hồ Ma vẫn đang nhìn chằm chằm vào Thất cô nãi nãi, dù sao nếu bà ta cũng quỳ xuống theo người khác, thì nhà họ Hồ sẽ mất hết mặt mũi...
Nhưng hắn không ngờ, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hí ngựa, thì ra là con ngựa lấy từ chỗ của Hồng Bồ Đào Tửu tiểu thư đang thong thả, ung dung đi ra.
Lúc này, người khác đều đang quỳ, không dám ngẩng đầu, chỉ có nó đi một cách tao nhã, kiêu ngạo.
Sau đó, nó đi thẳng đến trước lò lửa đang cháy, "xèo" một tiếng, một dòng nước vàng bắn vào lò lửa.