Editor: Nơ
Mạnh Ly quyết định sẽ đi du học ngay sau khi cai sữa cho con.
Quyết định này, không hẳn là bốc đồng hay ngẫu hứng nhất thời. Mà chỉ là một giấc mơ từng viển vông và xa vời, đã từng bị cô vùi sâu tận đáy lòng, giờ lại một lần nữa trỗi dậy.
Về học vấn của bản thân, cô luôn cảm thấy nuối tiếc. Hoặc đúng hơn, là không cam lòng.
Thực ra, trước kỳ thi đại học, cô cũng không thật sự biết mình muốn học ngành gì, tương lai sẽ làm công việc gì. Nhưng điều cô biết rất rõ là: cô muốn đến một thành phố lớn hơn, muốn nhìn thấy nhiều điều hơn. Dù có phải lăn lộn hay sống không cố định một nơi, cô vẫn tràn đầy háo hức và khát khao với những điều chưa biết ở phía trước.
Thế nhưng, hiện thực lại đập tan tất cả những ước mơ nhỏ bé không đáng nhắc tới của cô.
Phần lớn thời gian trong cuộc đời cô đều là khổ sở, bị ép buộc, không thể làm chủ bản thân.
Tuy hiện giờ cô đã thoát khỏi hoàn cảnh đó. Cô có tri kỷ bên cạnh, có một gia đình nhỏ, có hai đứa con đáng yêu, lại có sự nghiệp riêng, về cơ bản cũng đã đạt được tự do tài chính.
Hạnh phúc viên mãn, chỉ cần như thế là đủ. Lẽ ra, cô chẳng có gì phải phàn nàn.
Nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Khi cuộc sống dần trở nên tốt đẹp hơn, những tiếc nuối từng không dám nghĩ đến lại dần dần nảy nở, khiến cô không thể không thừa nhận, không thể không đối diện. Và lần này, nhờ vào lời nói của Ngu Lạp mà những lý tưởng từng khiến cô rối bời và phân tâm mới được kéo trở lại.
Tối hôm đó, cô ngồi trong xe hỏi Cận Thời Dược: Nếu bây giờ em nói muốn đi du học, liệu có quá viển vông không?
Cận Thời Dược gần như không hề do dự mà đáp: “Chuyện đó sao lại là viển vông? Em có thể đưa ra quyết định như vậy, anh rất vui.”
Nghe được những lời này từ Mạnh Ly, sự vui mừng của Cận Thời Dược lộ rõ trên khuôn mặt.
Có lẽ phải dùng từ “hài lòng” mới thật sự diễn tả đúng cảm xúc của anh lúc ấy.
“Vậy... Anh có thấy... Em ích kỷ không?” Mạnh Ly lại hỏi.
Dù sao con của họ vẫn còn rất nhỏ. Nếu cô bỏ đi lúc này, thật sự không có trách nhiệm chút nào.
“Anh không nghĩ vậy.” Cận Thời Dược nắm tay cô, siết chặt dần, giọng trầm ấm vô cùng vững chãi: “Em không bao giờ được có suy nghĩ như thế. Dù em làm gì, anh cũng sẽ luôn ủng hộ.”
Có được sự ủng hộ và khích lệ từ Cận Thời Dược, ý định của Mạnh Ly càng thêm vững chắc.
Cô bắt đầu ôn luyện để thi TOEFL. Dù vừa phải lo việc ở quán cà phê, vừa phải cho con ti nhưng thời gian vẫn khá dư dả. Bởi vì hiện tại đã có bảo mẫu chăm con, còn quán cà phê cũng gần như không cần cô phải đích thân quản lý nữa.
Điều khiến Mạnh Ly cảm động nhất là khi nói cho Tưởng Chiêu Anh biết quyết định này.
Lúc đầu cô cũng rất hồi hộp, nhưng Tưởng Chiêu Anh lại hoàn toàn ủng hộ, thậm chí còn nói sẽ thuê cho cô giáo viên TOEFL tốt nhất.
Mục tiêu của cô là Đại học California (UCLA) tại Los Angeles.
Dù sao thì Los Angeles cũng là thành phố mà cô yêu thích nhất.
Cô không có ý định tiếp tục con đường giảng dạy nên đã đổi chuyên ngành. Ban đầu cô không biết nên học gì, nhưng nghĩ đến việc hiện tại mình đang kinh doanh, nên nhân cơ hội này học thêm kiến thức liên quan đến thương mại là phù hợp nhất. Vì vậy, cô chọn học ngành kinh doanh.
Mạnh Ly thi TOEFL hai lần.
Lần đầu kết quả không như mong muốn, nên cô quyết định thi lại. Lần thứ hai, cô đã thi đỗ và nhận được thư mời nhập học từ UCLA – chính thức “cập bến thành công”.
Ngày nhận được thư mời, Mạnh Ly hạnh phúc đến mức lúc thì hét lên, lúc thì bật cười, rồi lại òa khóc. Cô ôm chầm Cận Thời Dược mà khóc nức nở không ngừng.
Hai đứa nhỏ cũng bị tiếng động cảm xúc thất thường ấy làm cho hoảng sợ, khóc oe oe theo mẹ.
Tháng Chín nhập học.
Cận Thời Dược rất tự giác đảm nhận nhiệm vụ hộ tống vợ đến Los Angeles. Anh đổi ca làm với người khác để bay chuyến Los Angeles sắp tới, Mạnh Ly cũng mua vé của chuyến bay đó.
Nhắc đến hôm Cận Thời Dược đổi ca, Diệp Phàm cũng có mặt. Anh ta đương nhiên biết chuyện Mạnh Ly sắp đi du học. Bởi vì thường xuyên đến quán cà phê uống ủng hộ nên đã nghe Phương Thiến kể lại.
Lúc đó anh ta thấy khó tin, nào ngờ chuyện này lại thành thật.
Hai đứa nhỏ còn chưa đầy một tuổi cơ mà.
Cuối cùng anh ta vẫn không kiềm được mà nói với Cận Thời Dược: “Mày nói xem, chờ bao nhiêu năm mới cưới được mối tình đầu, rồi có con. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, người trong lòng mày lại chuẩn bị bay mất. Du học thạc sĩ thì ít nhất cũng phải hai-ba năm. Với tính nết của mày, chỉ cần một phút không liên lạc là đã phát điên, cô ấy mà qua Mỹ, mày chịu nổi không?”
“Không chịu nổi.” Cận Thời Dược trả lời thẳng thắn.
“Vậy thì mày không nên đồng ý mới phải. Sao mà nhẹ dạ thế không biết. Mày chiều cô ấy quá đấy.” Diệp Phàm vừa như trách móc, nhưng thực tế là đang bênh vực bạn mình, “Cô ấy cứ nghĩ sao làm vậy, con cái còn chưa biết đi, đã lập gia đình rồi thì nên nghĩ nhiều cho gia đình chứ.”
Cận Thời Dược trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói: “Đúng là tao không chịu nổi chuyện xa cách. Nhưng tao thật sự rất vui.”
“Mày vui?” Diệp Phàm tưởng mình nghe nhầm.
Cận Thời Dược gật đầu, từng chữ từng lời rõ ràng: “Vui chứ, vì cô ấy đang tìm lại được chính mình, điều đó đáng để chúc mừng.”
Một khi Mạnh Ly bước ra khỏi vùng an toàn, đó là một sự dũng cảm.
Đồng thời, Cận Thời Dược lại có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng. Bởi từ khi có con, đúng như lời Mạnh Ly nói, cuộc sống của họ đã bị đảo lộn hoàn toàn. Anh đã tận mắt chứng kiến trạng thái suy sụp và yếu đuối của cô.
Anh từng sợ rằng chuyện sinh con sẽ khiến Mạnh Ly đánh mất tự tin, thất vọng với hôn nhân và gia đình, thậm chí cảm thấy bị ràng buộc. Vì thế, anh luôn theo dõi cảm xúc của cô.
Cho đến khi cô chủ động nói ra mong muốn làm một việc gì đó, anh thật sự cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng.
Bởi vì, cô đã tìm thấy cách khiến bản thân hạnh phúc.
Lời Diệp Phàm nói cũng không hẳn sai, đúng là anh không thể chịu nổi cảnh hai người chia cắt, không thể chịu được việc cô không ở bên cạnh.
Nhưng, so với niềm vui và hạnh phúc của cô, tất cả những điều đó đều không đáng kể.
Điều Cận Thời Dược luôn mong muốn, từ đầu đến cuối, chỉ là một điều rất đơn giản:
Chính là cô – có thể sống một đời thảnh thơi, không lo nghĩ, tự do tự tại.
Chỉ cần cô được hạnh phúc.
*
Chuyến bay đến Los Angeles là vào lúc mười giờ sáng. Và như thường lệ, vé máy bay hạng nhất do Cận Thời Dược đặt cho cô.
Cũng giống như mọi lần, cô cùng anh ra khỏi nhà, đến công ty, rồi từ đó cùng nhau đến sân bay.
Trước khi đi, Mạnh Ly đã quyết tâm không đến nhìn hai đứa nhỏ. Cô sợ chỉ cần nhìn thêm một chút nữa sẽ mềm lòng.
Hai đứa nhỏ sắp tròn một tuổi, ngày càng hiếu động. Chúng chưa nói rõ được lời, cũng chưa biết đi vững. Nhưng mỗi ngày đều háo hức muốn nói, muốn bước đi, miệng luôn líu lo những âm thanh không rõ nghĩa, lúc nào cũng muốn được người lớn dắt tay tập đi.
Tối hôm qua, Mạnh Ly ru chúng ngủ. Trên giường đùa giỡn một hồi lâu, cuối cùng mệt nhoài, hai đứa mới nằm yên lặng nghe cô kể chuyện trước khi ngủ. Không biết có hiểu không, nhưng đôi mắt đen nhánh to tròn lại chăm chú nhìn cô không chớp.
“Ngày hôm sau, chú ếch con nói với mẹ rằng…”
Đang kể chuyện đầy sinh động, Mạnh Ly chợt nghe thấy một âm thanh non nớt vang lên, một tiếng gọi bập bẹ chưa rõ, mềm nhẹ và mơ hồ, nhưng rõ ràng là: “Ma…ma…”
Cô sững người.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, không dám tin, nín thở như đang chờ đợi điều gì.
Cho đến giây tiếp theo, đứa lớn lại gọi một tiếng, “Ma…ma…”
Nhóc em dường như cũng học theo, cất tiếng gọi, phát âm càng không rõ ràng, “Mô…mô…”
Mạnh Ly không thể ngờ từ đầu tiên mà các con gọi lại là “Mẹ”.
Nước mắt cô như vỡ òa ngay lập tức, cô nắm lấy bàn tay mũm mĩm của con, đưa lên môi hôn.
Tâm trạng cô lúc ấy phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời. Vừa vui mừng khôn xiết, vừa tự trách bản thân.
Bởi vì các con cô còn quá nhỏ, mà cô lại sắp rời xa chúng.
Khi nghe thấy con gọi mình là “mẹ”, khoảnh khắc đó, quả thật trong lòng cô trào lên một cảm xúc muốn từ bỏ tất cả để được ở lại bên con.
Cận Thời Dược bước vào, cô nhào vào lòng anh, câu đầu tiên bật ra là: “Em không muốn đi nữa.”
Anh ôm chặt cô, vỗ lưng trấn an, không nói một lời.
Cho đến khi con đã ngủ, hai người trở về phòng, mắt cô vẫn còn sưng đỏ vì khóc. Cận Thời Dược cúi xuống hôn lên mí mắt cô đầy xót xa, đợi cô bình tĩnh lại một chút mới tiếp tục chủ đề ban nãy, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết khuyên nhủ:
“Mạnh Ly, đừng để bất cứ ai hay điều gì ngăn cản bước chân em tiến về phía trước.”
Mạnh Ly ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt anh nhìn cô không rời, kiên định và nghiêm túc, giọng nói trầm thấp, mang theo sự trang trọng hiếm thấy:
“Là bất cứ ai, kể cả anh và con. Em chỉ cần tiến về phía trước, dù bao xa đi nữa, cha con anh cũng sẽ mãi mãi không rời xa em.”
Đôi mắt của Mạnh Ly bắt đầu nóng lên nữa rồi.
Cô ôm anh chặt hơn nữa, khẽ gật đầu.
*
Chuyến đi lần này, cả Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên cũng cùng đi theo. Nói là đi tiễn Mạnh Ly đến Los Angeles, chờ cô ổn định rồi mới quay về.
Thậm chí cả Phương Thiến cũng có mặt.
Nhưng thực ra...
Mạnh Ly đã lên kế hoạch cho chuyến đi này từ rất lâu. Một kế hoạch tỉ mỉ để mang đến cho Cận Thời Dược một bất ngờ lớn.
Bởi vì trước giờ, luôn là anh mang đến cho cô những bất ngờ. Nên lần này, cô muốn là người đáp lại anh. Một lần thật hoành tráng.
Từ Nam Thành bay thẳng đến Los Angeles, tổng cộng 13 tiếng đồng hồ.
Tiếp viên hàng không căn đúng giờ đến nhắc cô: “Máy bay chuẩn bị hạ cánh, chị có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Lúc này, Mạnh Ly mới mở hành lý xách tay, lấy ra một chiếc váy trắng dài.
Là chiếc váy cưới rất đơn giản.
Cô đóng cửa khoang hạng nhất, thay váy cưới vào. Sau đó tự trang điểm, và cuối cùng, đội khăn voan lên đầu.
Đúng vậy.
Cô đã bí mật chuẩn bị một đám cưới — Đám cưới của cô và Cận Thời Dược.
Một đám cưới mà anh hoàn toàn không hề hay biết.
Anh từng nhiều lần nhắc đến chuyện tổ chức hôn lễ. Cô biết, anh thật sự muốn dành cho cô một nghi thức trang trọng, một dấu ấn chỉ thuộc về hai người.
Cô từng nói mình không thích nơi đông người, không thích những quy củ rườm rà. Nhưng sự thật là: Cô cảm thấy tự ti. Bởi lễ cưới của cô... Sẽ không có nhà gái bên cạnh.
Nhưng giờ đây cô đã nghĩ thông suốt, không thể chỉ vì một chút khuyết thiếu nhỏ bé, lại từ bỏ một hôn lễ chỉ có một lần trong đời.
Há chẳng phải là bất công với chính mình, và càng bất công với Cận Thời Dược sao?
Nhưng vào lúc cô đang cúi xuống xỏ giày cao gót, thì tiếng phát thanh thông báo vang lên. Tiếp theo, chính là giọng nói cô quen thuộc đến từng hơi thở: Phát thanh viên của chuyến bay, chính là Cận Thời Dược.
“Kính thưa quý ông và quý bà, tôi là cơ trưởng của chuyến bay này - Cận Thời Dược. Chuyến bay của chúng ta dự kiến sẽ hạ cánh tại sân bay quốc tế Los Angeles trong vòng 20 phút nữa. Giờ địa phương hiện tại là...”
Thông báo thông lệ kết thúc, nhưng Mạnh Ly có một linh cảm rất mạnh, anh còn sẽ nói tiếp điều gì đó.
Cô dừng động tác, vô thức nín thở.
Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng anh tiếp tục vang lên, nhẹ nhàng hơn, trầm lắng:
“Los Angeles — là thành phố mà vợ tôi yêu thích nhất, cũng là nơi tình yêu giữa chúng tôi bắt đầu. Và hôm nay là một ngày đặc biệt. Vợ tôi đang ở trên chính chuyến bay này. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua hành trình 13 tiếng, tôi sẽ đưa cô ấy đến với giấc mơ của mình.”
“Con đường đến với giấc mơ rất xa xôi, là 13 tiếng bay, cũng là hơn hai mươi năm bị ràng buộc. Mạnh Ly, anh vô cùng vinh hạnh khi được đồng hành cùng em đi tìm lại giấc mơ và chính bản thân mà em từng đánh mất.”
“Đêm đó, em hỏi anh liệu điều này có quá điên rồ. Anh chỉ muốn nói với em rằng, em phải là chính em trước, rồi mới là vợ, là mẹ. Trời cao mặc chim bay, em nên bay cao hơn nữa, đến với những vùng trời rộng lớn hơn. Còn anh, nguyện là luồng gió nâng cánh em bay xa, là thân cây che mưa chắn gió cho em nghỉ ngơi, hoặc đơn giản là máy bay đưa em đến tương lai.”
“Mạnh Ly, anh yêu em.”
Trong giọng nói của Cận Thời Dược có chút run nhẹ không dễ nhận ra, nhưng từng lời lại vang vọng mạnh mẽ:
“Tình yêu không phải là xiềng xích. Con cái của chúng ta không phải. Anh lại càng không. Em mãi mãi tự do.”
Và trước khi hạ cánh, anh nói câu cuối cùng:
“Welcome to Los Angeles, your own City of Stars.”
(Chào mừng đến Los Angeles, thành phố của những vì sao chỉ thuộc về riêng em.)
Tựa như lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi này, trên chuyến bay đêm vượt đại dương, bên ngoài là trời sao lấp lánh, dưới chân là ánh đèn thành phố. Khi ấy, anh cũng từng nói câu đó, gieo mầm hạt giống rung động trong tim cô.
*
Cận Thời Dược bước ra từ buồng lái, tay kéo vali, mũ cơ trưởng đã đội chỉnh tề.
Anh vốn đã điều chỉnh tâm trạng trở lại bình thường, nhưng khi mở cửa khoang ra, liền đứng sững tại chỗ.
Vì trước mặt anh là Mạnh Ly, cô đang khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh, đội khăn voan, tay ôm một bó hoa nhài, đứng thẳng tắp ở cửa cabin.
Cô đang cười, đôi mắt sáng long lanh như ánh nước.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Cận Thời Dược trống rỗng, anh nhìn cô sững sờ không biết nên làm gì.
Phía sau anh, Diệp Phàm hô to đầy phấn khích: “Chào mừng chú rể nhập tiệc!”
Tất cả thành viên tổ bay đều đứng hai bên, trên tay họ cũng cầm hoa, vỗ tay reo hò.
Cận Thời Dược cuối cùng cũng hoàn hồn, bật cười bất lực, nghiêng đầu hít sâu một hơi.
Hóa ra, chỉ mỗi mình anh không biết gì.
Anh mặc đồng phục cơ trưởng chỉnh tề, dưới vành mũ, đôi mắt sâu hun hút như biển cả.
Anh bước về phía cô, càng ngày càng gần.
Hai người nhìn nhau. Trong đôi mắt đều chứa hơi sương.
Mạnh Ly cũng hít sâu một hơi, ổn định lại nhịp thở, rồi mở lời:
“Cận Thời Dược, anh biết không, em từng không chỉ một lần trách ông trời sao lại bất công với em. Sinh ra em trên đời, rồi chẳng để em cảm nhận được chút yêu thương. Nhưng đến khi gặp được anh, em mới hiểu ra, thì ra em vẫn luôn được ông trời chiếu cố. Bởi vì anh đã đến bên em, và cho em tất cả tình yêu trên đời.”
“Cảm ơn anh, vì luôn ủng hộ em, khích lệ em, không rời bỏ em. Cảm ơn anh đã yêu em, bảo vệ em, cho em một mái nhà.”
Nước mắt Mạnh Ly cuối cùng cũng rơi xuống, nghẹn ngào nói tiếp:
“Anh nói anh sẽ là luồng gió, là thân cây, là máy bay. Nhưng với em... Anh còn là ngọn hải đăng, để dù em có đi xa đến đâu, vẫn luôn tìm được đường trở về.”
“Cận Thời Dược, em yêu anh. Rất yêu anh.”
Chưa đợi cô nói hết câu, Cận Thời Dược đã nâng khuôn mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Họ sóng vai bước đến trước mặt Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên, cùng cúi đầu hành lễ.
Trong tiếng vỗ tay chúc mừng, họ ôm nhau, hôn nhau.
Đám cưới của họ rất đơn giản. Không có MC, không nhiều khách mời, thậm chí không có hoa tươi. Vì hoa tươi không qua được hải quan, nên chỉ có thể dùng hoa giả.
Nhưng không sao cả. Vì tình yêu chân thành, sẽ luôn là vĩnh hằng.
*
Một năm sau.
Tan học, Mạnh Ly cùng vài bạn học rời khỏi lớp, đang thảo luận về bài tập nhóm.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!!”
Vừa bước ra khỏi tòa nhà giảng đường đã nghe thấy hai giọng non nớt, trong trẻo đồng thanh vang lên.
Mạnh Ly gần như theo phản xạ ngẩng đầu nhìn theo. Niềm vui lập tức hiện rõ trên khuôn mặt cô, cô giơ tay vẫy mạnh.
“That's my husband and my kids!” Cô phấn khởi giới thiệu với bạn, rồi chào tạm biệt, chạy về phía gia đình.
Hai đứa nhỏ giờ đã gần hai tuổi.
Mặc đồ yếm rất ngầu, đội mũ bucket, đứng bên cạnh Cận Thời Dược.
Khi Mạnh Ly chạy đến gần, chúng cũng hào hứng nhào tới, ôm chặt lấy chân cô, nhảy nhót không ngừng, miệng gọi "mẹ" liên tục.
Cô ngồi xuống, ôm cả hai vào lòng, thơm nhẹ lên má chúng.
Cận Thời Dược đã đi tới, vòng tay ôm eo cô, sau đó cũng hôn một cái.
“Ba cha con đợi lâu chưa?” Mạnh Ly hỏi.
“Không lâu.” Anh lắc đầu, “Vừa mới tới thôi.”
Suốt một năm qua, Cận Thời Dược thường xin nghỉ để sang thăm cô, dù có bay chuyến cũng nhất định chọn chuyến có đường bay sang Mỹ.
Hai đứa nhỏ dần lớn lên, cũng thường theo anh sang đây, hoặc là được Tưởng Chiêu Anh đưa sang chơi một thời gian. Cho nên chuyện tình cảm phai nhạt hoàn toàn không xảy ra.
Cận Thời Dược có một căn biệt thự ven biển ở Los Angeles.
Trùng hợp thay, Ngu Lạp và Trình Tông Nam cũng sống ở đây, tuy ở khá xa nhưng vẫn tính là hàng xóm. Cả hai giờ là bạn học cùng trường với nhau, Ngu Lạp thường xuyên đến tìm cô chơi.
Về đến nhà, Cận Thời Dược vào bếp nấu bữa trưa, Mạnh Ly làm phụ bếp. Hai đứa nhỏ thì rất quen thuộc, tự động chạy vào phòng đồ chơi.
Sau bữa trưa, tụi nhỏ chơi thêm một lúc rồi tự động đi ngủ. Rất ngoan, việc gì có thể tự làm tuyệt đối không làm phiền ba mẹ.
Cận Thời Dược ngồi trong phòng sách, cùng Mạnh Ly làm bài tập.
Một buổi chiều thoáng chốc trôi qua.
Ăn chiều xong là thời điểm hoàng hôn.
Hoàng hôn ở Los Angeles thật đẹp, trời nhuộm sắc tím kéo dài. Gió biển mang theo vị mặn thanh mát của nước biển.
Đây là lúc thoải mái nhất.
Cả nhà cùng nhau đi dạo ra bãi biển. Bãi biển rất đông người: chơi bóng chuyền, tắm nắng, cắm trại, lướt sóng, thậm chí có cả ban nhạc đang biểu diễn.
Bọn trẻ vừa đến đã chạy đi chơi cát.
Mạnh Ly kéo tay Cận Thời Dược đi dọc mép biển nghịch sóng.
Trời đẹp, phong cảnh đẹp, chụp ảnh kiểu gì cũng đẹp. Mạnh Ly chỉ huy anh chụp đủ mọi góc.
Vừa chụp hình, cô vẫn để ý thấy vài cô gái da trắng đứng bên cạnh, thì thầm bàn tán và cứ nhìn họ chằm chằm.
Mạnh Ly không nghĩ nhiều, theo phản xạ cho rằng họ đang nhìn Cận Thời Dược.
Dù sao cô cũng biết chồng mình đào hoa thế nào. Mỗi lần ra cửa, chỉ cần cô rời đi một lát là lại có mấy cô nàng tới bắt chuyện. Dù anh đang dắt con bên cạnh cũng chẳng ảnh hưởng.
Cô chọn cách mắt điếc tai ngơ. Cũng không ghen tuông.
Ngắm cái đẹp là bản năng con người.
Ngay sau đó, mấy cô gái ấy tiến lại gần.
Rồi mỉm cười, lịch sự hỏi bằng tiếng Anh: “Xin lỗi đã làm phiền, cho hỏi... hai người có phải là diễn viên quần chúng trong Sunset Falls to Utopia không?”
Mạnh Ly hơi ngẩn ra, sau đó thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, là bọn tôi.”
Các cô gái kia lập tức phấn khích:
“Wow! Lúc xem phim chúng tôi đã cảm thấy hai người rất xứng đôi, không ngờ ngoài đời thật sự là một cặp!”
“Sunset Falls to Utopia” chính là bộ phim mà năm đó Mạnh Ly và Cận Thời Dược từng đóng ở bãi biển Los Angeles.
Bộ phim công chiếu cách đây nửa năm, doanh thu cực cao. Đạo diễn giữ lại toàn bộ cảnh quay của họ, thậm chí trên poster cũng có hình họ. Dù chỉ xuất hiện vỏn vẹn một phút nhưng lại gây ra một làn sóng thảo luận sôi nổi.
Sau đó Mạnh Ly còn nhận được rất nhiều cuộc gọi mời ký hợp đồng gia nhập showbiz, nhưng cô đều từ chối.
Thời gian trôi qua, độ hot cũng dần nguội.
Không ngờ hôm nay vẫn có người nhận ra.
“Ba! Mẹ!
“Nhìn nè, con với em trai xây lâu đài!”
Nhóc lớn đang quỳ trên cát, cả người lấm lem, cười hớn hở gọi, như muốn khoe thành tích.
Mạnh Ly mỉm cười với các cô gái:
“Chúng tôi là vợ chồng, hai nhóc đó là con của chúng tôi.”
Sau khi chào tạm biệt, cô kéo tay Cận Thời Dược đi tới chỗ hai đứa nhỏ.
Tụi nhỏ chơi rất vui, đua nhau khoe thành quả trước ba mẹ, ai cũng khăng khăng là mình làm đẹp nhất.
Mạnh Ly ngồi xuống, Cận Thời Dược ngồi cạnh, tỏ vẻ thần bí: “Anh có một bí mật muốn nói với em.”
“Bí mật gì cơ?” Mạnh Ly hỏi nhưng vẫn chăm chú giúp tụi nhỏ xây lâu đài.
Cận Thời Dược chống tay ra sau, nghiêng đầu nhìn cô, nói thật lòng: “Thật ra lần đó đóng phim, không phải tình cờ. Là anh yêu cầu đạo diễn.”
Mạnh Ly nghe xong thì ngừng tay, nhìn thẳng vào anh.
Mấy giây sau, cô túm một nắm cát ném vào người anh, cười hờn dỗi: “Anh giăng lưới cũng giỏi quá ha!”
“Không thế thì sao bắt được em.” Anh nhún vai, rất tự nhiên.
Vừa nói, anh vừa đè cô xuống, hôn lên môi cô.
Ở đất nước cởi mở này, nụ hôn là điều lãng mạn và thường tình.
Khi phim chiếu rạp, họ đã cùng nhau đi xem suất chiếu đầu tiên.
Trên màn ảnh, cô và anh sóng vai đi bên bờ biển, ánh mắt cô luôn hướng về phía trước. Còn anh, từ đầu đến cuối, trong mắt chỉ có mỗi cô.
Nhưng hiện tại...
Người từng không thèm nhìn anh dù chỉ là bằng khóe mắt, giờ lại nằm trong vòng tay anh, hôn nhau thân mật.
Hai đứa trẻ vui đùa cạnh bên, tiếng cười giòn tan.
Họ đã cùng nhau xây dựng một mái nhà.
Mạnh Ly chợt thấy mê man.
Như thể trở lại hoàng hôn năm ấy.
Họ đã bất chấp tất cả mà lạc lối, sa vào nhau lúc thủy triều dâng cao.
Sunset falls to Utopia.
Hoàng hôn sa vào thế giới không tưởng.
[HOÀN TOÀN VĂN]
—----------
Nơ: Trước hết cho mình xin lỗi vì bùng lâu như vậy. Cảm ơn các bạn vẫn luôn quan tâm, chờ đợi mình ra full