Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 43

Tựa đầu cửa kính của chiếc taxi, Nhược Vũ không muốn kéo theo ai vào vòng xoáy gia tộc mình, Nhược Vũ, Nhược Đồng La, ông đừng hòng lấy tôi làm con mồi giúp ông thành công.


"Anh, em muốn anh giúp em một chuyện" Nhược Vũ ngồi trên xe, cúi đầu thấp giọng nói chuyện điện thoại với Nhược Quang Dao


"Em cần gì anh đều có thể giúp"


"Em muốn anh khóa kín tất cả tài liệu của em, của Nhược gia từ hơn 20 năm về trước"


"Đó không phải là chuyện nhỏ, vì sao lại..."


"Anh không cần biết lý do đâu, em chỉ cần anh khóa chúng là được"


"Đến gặp anh lập tức"


"Được"


Tắt máy, Nhược Vũ lại thẩn thờ nhìn vào màn hình tối đen, trong đầu cô bây giờ chỉ hoàn toàn rỗng tuếch không thể suy nghĩ mà cũng không muốn suy nghĩ, thả người trôi theo con đường dài phố Mỹ, một thời gian cũng tới khách sạn Nhược Quang Dao đang ở tạm


"Cổ của em, Vũ!!" Nhược Quang Dao như điên lên nắm chặt hai vai của Nhược Vũ cô, nhìn xung quanh chiếc cổ trắng ngần, đôi môi xưng tấy và đôi mắt đỏ hoe dính chút nước đọng lại. Không cần hỏi tới cũng biết chuyện gì đã xảy ra


"Darius kia..."


"Anh, em đang mệt, có gì chúng ta nói sau nhé"


"Anh không muốn. Vũ nói cho anh biết có phải tên Darius kia đã làm chuyện này đúng không, là lần đầu tiên hay bao nhiêu rồi?" Nhược Quang Dao ánh mắt mấy tia tức giận, đỏ lên đến đáng sợ, Nhược Vũ nhìn tới có chút miễn cưỡng


"Em không muốn nói tới, anh buông em ra, em đang rất mệt" Nhược Vũ mệt mỏi nhíu chặt mày vùng vẫy khỏi tay Nhược Quang Dao


"Mẹ kiếp" Nhược Quang Dao lần đầu tiên tức giận như thế này, hắn bắt đầu không kìm nén được lửa giận đẩy Nhược ngã xuống sàn, như một tên điên mà lao tới xé toạt chiếc váy cô đang mặc trên người.


"Anh, anh đang làm gì thế, anh điên rồi sao?"


"Phải anh điên rồi điên rồi mới không ngăn lão già Nhược Đồng La cho em qua đất Mỹ, điên rồi mới không ngăn cản chuyện hôn sự của em và tên Darius Vincent kia" hắn lớn tiếng quát tới, hai tay tốc độ còn nhanh hơn xé chiếc váy kia không còn nhìn ra hình dáng


"Mau dừng lại, chúng ta là anh em, anh không thể như thế" Nhược Vũ dùng hết sức ngăn cản Nhược Quang Dao nhưng mà anh ta như có quỷ nhập sức mạnh gấp ngàn lần cô


"Nhược Quang Dao, anh mau dừng lại, chúng ta là anh em, anh không thể làm ra loại chuyện này, Nhược Quang Dao" Nhược hét lớn lên, tay bấu vào tay Nhược Quang Dao đến chảy máu, mà Nhược Quang Dao không biết đau


"Em có tin em còn nhắc hai chữ anh em này nữa anh sẽ không tha cho em không Vũ?" Nhược Quang Dao bóp lấy cổ Nhược Vũ ánh mắt điên loạn


"Chúng ta vẫn là anh em, anh đừng điên nữa"


"Em cũng biết bản thân em không phải người Nhược gia, chúng ta không sao cả"


"Anh điên rồi Nhược Quang Dao, anh điên thật rồi" càng nói Nhược Vũ khóc càng lớn, Nhược Quang Dao dừng lại run rẩy ôm lấy cô


"Xin lỗi, Vũ xin lỗi là anh nhất thời không thể kìn nén"


"Anh, chúng ta là anh em, anh đừng như thế"


"Vũ..."


"Em thật sự rất thích có một anh trai như anh, anh đừng làm vậy nữa, em xin anh"


"Em thật biết cách khiến người khác đau lòng, Nhược Vũ"


Hai người cứ ôm nhau như thế, nước mắt cứ chảy không ngừng, lúc dứt ra cũng là lúc Nhược Vũ thiếp đi từ bao giờ, Nhược Quang Dao đau lòng hôn lên môi cô.


Khoảng cách xa nhất không phải là cái chết và sự sống mà là người mình yêu nhất ở trước mặt nhưng không thể chạm tới. Cũng là khoảng cách của Nhược Quang Dao - Nhược Vũ, không chảy cùng dòng máu nhưng cùng mang họ Nhược. Bế cô lên giường, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đó, Nhược Quang Dao càng hận lão già Nhược Đồng La hơn bao giờ hết, ông ta không phải kẻ khiến anh yêu Nhược Vũ hay sao mà bây giờ chính vì cái họ Nhược này mà ngăn cách bọn họ. Nhược Đồng La...


"Vũ, anh yêu em, anh sẽ làm mọi cách cho chúng ta từ không thể thành có thể, chờ anh" nắm chặt bàn tay lạnh toát của cô, Nhược Quang Dao cúi đầu xuống bên giường, cứ ngồi đó cho hết một đêm


Darius Vincent giữa đêm ngồi trong phòng làm việc lấy đại một chai rượu mà uống, ngồi xuống bên thành giường của Nhược Vũ mà ngửi lấy mùi hương còn sót lại của cô, hắn hằng đêm đều qua đây để nhìn ngắm cô khi ngủ, hắn mê mệt vẻ đẹp đó của cô, hắn yêu đến chết đi sống lại vẻ đẹp như vĩnh hằng đó của cô, hắn yêu luôn cơ thể của cô, sự khoái cảm và sự quyết rũ từ cô không một người con gái nào có thể sánh bằng. Nhược Vũ, Rainia thân yêu của hắn, giờ đây chỉ còn là tưởng tượng và những gì còn sót lại trong không khí.


Hắn tham lam bắt lấy chúng. Bắt lấy những gì còn sót lại trong phòng. Mùi hương nhè nhẹ đó, những âm thanh rên rỉ yêu kiều của cô như còn sót lại bên tai hắn, hơi ấm mà cô mang lại vẫn còn lởn vởn quanh bên hắn, khuôn mặt cô như xuất hiện trước mắt hắn. Vì rượu mà nhìn thấy cô, vì rượu mà thấy cô mỉm cười, cho dù thế hắn đã mãn nguyện lắm rồi.

Bình Luận (0)
Comment