Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 132

Hắc Mạc Dực giữ chặt cổ áo Lam Điệp Nhi, ngay sau đó cõng Lam Điệp Nhi trên lưng rồi tung người xuống dưới đáy vực kia...

Khoảnh khắc rơi xuống, hắn nắm thật chặt tay Lam Điệp Nhi, chỉ sợ rơi xuống mặt nước sẽ bị chia cắt! Hắn nhất định phải bảo vệ Lam Điệp Nhi thật tốt, không những vì Bạch Nguyệt Diệu phân phó, mà bản thân hắn cũng rất muốn bảo vệ nàng!

Nước ở đây lạnh thấu xương. Khi đã rơi xuống nước, cả hai tuy không bi tách rời nhau nhưng vì nước lạnh đã làm cho Lam Điệp Nhi tỉnh lại.

“Khụ! Khụ!” Lam Điệp Nhi ho nhẹ một tiếng, không nói gì. Mặc dù tỉnh lại nhưng hóa ra chỉ là trong chốc lát, nàng vẫn tiếp tục chìm vào hôn mê.

Sắc mặt Hắc Mạc Dực lúc này đã có đôi chút trắng bệch, răng khẽ va vào nhau, thân thể thì trôi theo dòng nước.

Trước mặt đã là cuối dòng sông. Mà thật không thể ngờ đấy lại là thác nước!

Đúng thật là xui tận mạng. Nhưng Hắc Mạc Dực không hề tuyệt vọng, hắn đỡ thân thể Lam Điệp Nhi, dùng tay nắm lấy chóp mũi đang đỏ lên vì lạnh của nàng, sau đó cùng nín thở.

Cứ như vậy hai người bọn họ theo thác nước trôi tuột xuống!

Ở chốn sơn cùng thủy tận này nhìn không ra một con đường, không biết có hi vọng tìm được cái thôn nào không, xem ra phải phụ thuộc vào Hắc Mạc Dực. Phía dưới thác nước là một dòng suối nhỏ, hai bên bờ đã có chút đóng băng rồi, nhưng mấu chốt không phải là ở đây!

Mấu chốt chính là hai bên dòng suối nhỏ có đất đai!

Như vậy bọn họ có thể lên bờ được rồi...

Hắc Mạc DỰc ôm Lam Điệp Nhi đi tới bên bờ, lúc này sắc trời đã dần tối, mặc dù không biết đang ở chỗ nào, nhưng vẫn còn tốt hơn ở trong thứ nước lạnh thấu xương kia!

Cứ như vậy, Hắc Mạc Dực cố tìm người cứu giúp, có khả năng sẽ sưởi ấm được cho Lam Điệp Nhi, nhưng đã đi mấy canh giờ liền mà vẫn không hề thấy bóng dáng con người. Hắc Mạc Dực thì vẫn có thể nhẫn nại tiếp tục nhưng sắc mặt Lam Điệp Nhi đã trắng bệnh ra rồi, vết thương cũ chưa xong lại thêm vào nhiễm lạnh, cứ thế này thì Điệp Nhi sẽ không thể nào chịu đựng được nữa!!

Cuối cùng, Hắc Mạc Dực cũng tìm thấy một hang động trong rừng sâu, hắn tìm chút rơm rạ, trải lên trên đất, nhẹ nhàng đặt Lam Điệp Nhi lên đó.

Nhìn Lam Điệp Nhi, Hắc Mạc Dực khẽ nhắm hai mắt lại.

Nếu cứ để cơ thể Lam Điệp Nhi ướt sũng thế này, bệnh tình nhất định sẽ nghiêm trọng hơn, vốn nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa Lam Điệp Nhi còn là nữ tử mà Bạch Nguyệt Diệu yêu mến. Hắc Mạc Dực không hề muốn chạm tới nàng dù chỉ nửa phân. nhưng trong hoàn cảnh này, bất đắc dĩ Hắc Mạc Dực không thể làm gì khác hơn ngoài nhắm hai mắt lại để thay bộ đồ ướt sũng của nàng ra.

Hắn cố bắt bản thân nghĩ Lam Điệp Nhi là nam tử, nhưng không thể duy trì mãi như thế, ngay lúc Hắc Mạc Dực cởi áo cho Lam Điệp Nhi, tay sơ ý đã chạm phải chỗ mềm mại của nàng.

Nhất thời, hai gò má của hắn đỏ lên, hơn nữa vẻ mặt cũng hơi có chút khổ sở, nhưng hắn trước sau vẫn nhắm chặt hai mắt.

Cuối cùng lý trí kiềm chế được dục vọng, Hắc Mạc Dực cũng đã cởi xong quần áo của Lam Điệp Nhi, hắn nhanh chóng nghiêng đầu thở mạnh một hơi.

Hắn vắt khô quần áo của Lam Điệp Nhi, sau đó giũ mấy cái, tiếp đó lại tới cái của mình, rồi đem đồ Điệp Nhi ủ trong người mình, hắn hiểu rằng nếu không dùng hơi ấm cơ thể của hắn lúc này, không chừng quần áo của nàng sẽ kết thành băng!

Nam tử cuối cùng cũng là nam tử, sau một lúc nhiệt độ cơ thể của Hắc Mạc Dực cũng dần dần tăng lên, nhưng hắn cũng đồng thời phát hiện ra hơi thở của Lam Điệp Nhi càng ngày càng yếu!

Hắn lại nhắm hai mắt, quay người đi. Hắn do dự thật lâu, thật lâu. Cuối cùng, hắn kéo thân thể trần truồng của Lam Điệp Nhi vào ngực, sau đó hai tay chà sát từng tấc da của nàng để có hơi ấm!

Khí trời rét lạnh, trong sơn động tối tăm, nam nữ trần trụi ở chung một chỗ, nếu nói bọn họ không làm ra bất cứ chuyện gì thì khó ai tin nổi!

Nhưng Hắc Mạc Dực chưa hề có ý nghĩ không chính đáng nào với Lam Điệp Nhi!

Mặc dù bụng hắn cồn cào tia lửa nóng, nhưng hắn hiểu rõ Lam Điệp Nhi yêu ai, hắn cũng biết rất rõ ai là người yêu Lam Điệp Nhi!

Nói thế nào đi nữa, hắn cũng là một nam tử, hắn cũng thích nữ tử! Mặc dù hắn đối với Lam Điệp Nhi rất lạnh lùng, nhưng không thể phủ nhận, hắn đối với Lam Điệp Nhi vẫn có cảm tình!

Nhưng lí trí đã trói buộc hắn, hắn tuyệt đối sẽ không động chạm gì tới nàng!

Lam Điệp Nhi được sưởi ấm một lúc cũng dần có dấu hiệu ấm người trở lại, mà quần áo của nàng cũng từ từ khô. Hắc Mạc Dực vì sợ đụng chạm phải cơ thể Lam Điệp Nhi nên mặc quần áo cho nàng vô cùng cẩn trọng. Đối mặt trước trăm quân hắn cảm thấy nhẹ tựa lông hồng, nhưng mặc quần áo cho Lam Điệp Nhi đối với hắn lại khó khăn gấp vạn lần. Cuối cùng thì cũng xong, hắn chầm chậm mở hai mắt ra. Sau đó, Hắc Mạc Dực căn cứ vị trí vết thương của nàng rồi xé miếng vải chỗ đó đi.

Trong chế độ phong kiến, cho dù người con trai chỉ thấy một chút xíu da thịt của người con gái cũng sẽ bị coi là hành động khiếm nhã, hiện giờ mặc dù bốn bề vắng lặng, mà Lam Điệp Nhi cũng đang hôn mê, nhưng tư tưởng của hắn lại vô cùng thận trọng, bản tính hoàn toàn trái ngược với Bạch Nguyệt Diệu.

Nơi vết thương của Lam Điệp Nhi rõ ràng có chút sinh mủ rồi, nếu không kịp thời chữa trị thì Lam Điệp Nhi chắc chắn sẽ xuất hiện triệu chứng nóng sốt, hắn lấy áo mình khoác lên người Lam Điệp Nhi, còn hắn cứ để mình trần như vậy chạy ra khỏi hang tìm chút thảo dược.

Hắn cố chịu đựng giá rét chạy tới khắp nơi trong rừng rậm bao la, mượn ánh trăng sáng rọi đường tới chỗ thảo dược.

“Tìm được rồi!” Hắc Mạc Dực tiến đến gần một cây nhỏ bên đường, người tập võ ít nhiều phải hiểu về mấy loại thảo dược trị thương cho nên Hắc Mạc Dực liếc mắt một cái cũng nhìn ra loại cây xen lẫn trong đám cỏ dại kia có thể chữa trị vết thương, Hoắc Hương!

Hắn kích động chạy tới, nhanh chóng nhổ lấy thảo dược, vốn định trở về tìm Lam Điệp Nhi, nhưng nào ngờ từ đâu vọng lại tiếng dã thú gào rống.

Từ vị trí này có thế nhận thấy chỗ của con thú kia cũng không xa lắm! Hắn sờ bên hông một cái! “Chết tiết!” Hắn bỏ kiếm lại trong động rồi.

Một bóng đen vô cùng đáng sợ cùng tiếng bước chân đang tiến gần tới Hắc Mạc Dực!

Theo bóng đen đang từ từ đến gần, Hắc Mạc Dực nhất thời phát hiện, hóa ra là một con Gấu đen, nhiều người khi gặp gấu sẽ chọn cách giả chết, nhưng Hắc Mạc Dực nhất quyết không làm vậy, dứt khoát đứng thẳng, không phải vì hắn đần, mà là...

Hắc Mạc Dực tung người nhảy lên, con gấu đen kia dùng móng vuốt lớn vồ lấy Mạc Dực, hắn dùng khinh công né tránh cú đánh đó, ngược lại còn ra một cước tấn công lại con gấu đen...

Liên tục như thế, cuối cùng, Hắc Mạc Dực cũng đánh bại được con gấu đen to lớn kia...

Trong Thủy Hử có chuyện Võ Tòng đánh hổ nhưng dù sao Võ Tòng kia cũng mang theo vũ khí, còn Hắc Mạc Dực tay không mà đánh chết được một con gấu lớn, không hổ là đại dũng sĩ của Vân Long quốc!

Hắn đem xác gấu về lại hang, sau đó dùng kiếm xẻ da gấu. Đúng! Hắn gặp gấu lớn không bỏ chạy hóa ra là có nguyên nhân, vốn là hắn đã nhắm tới tấm da này rồi! Nếu có tấm da gấu giúp Lam Điệp Nhi ủ ấm, tình hình chắc chắn sẽ biến chuyển tốt.

Hắn chưa vội đắp tấm da gấu lên cho Lam Điệp Nhi, mà trước hết đem thảo dược rịt vào chỗ vết thương của nàng.

Khi hắn xoay người Lam Điệp Nhi lại và trùm tấm da gấu lên, hắn chợt nhìn thấy nơi khóe mắt nàng có giọt nước mắt trong suốt long lanh chảy ra...

“Lam giám quân?” Hắc Mạc Dực cơ hồ cảm thấy Điệp Nhi đã hồi tỉnh.

-

Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng trước đó, ta vẫn nhớ rõ, Hắc Mạc Dực đã đem theo ta nhảy xuống vực sâu, mà ta cũng nhớ, Hắc Mạc Dực không hề xem ta là gánh nặng, kiên quyết tìm hang động này giúp ta sưởi ấm. Ta cũng biết, ở nơi rét buốt như mùa đông này, hắn lấy áo của mình trùm cho ta, ta vốn cho là hắn vô cùng chán ghét ta, nhưng không ngờ, hắn lại đối xử tốt với ta như thế.

Ta rất cảm động, ta chưa từng xem Hắc Mạc Dực là bạn của ta, nhưng hóa ra hắn so với bạn còn tốt hơn nhiều!

“Hắc tướng quân...” Ta vô lực mở hai mắt ra, nhìn nửa người trên trần trụi của Mạc Dực, chỗ kia vốn là da thịt hồng hào, giờ đây đã vì giá lạnh mà đông cứng rồi.

“Ngài có chỗ nào không thoải mái?” Hắn rất khẩn trương hỏi ta, ta hiểu hắn hỏi thế bởi vì hắn nhìn thấy ta khóc, nhưng nguyên nhân thực sự là vì...

Ta thật sự rất cảm động!

Ta cố đứng dậy, nhưng ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn, mà lòng ta thì cảm thấy ấm áp vô cùng, thân thể ta xem ra cũng đã ấm hơn, chỗ nào cũng có da gấu che chở, nếu không phải Hắc Mạc Dực đi đánh nhau với gấu, ta sao có thể có da gấu mà đắp thế này?

“Hắc tướng quân, lấy tấm da gấu ra khỏi người ta đi...”

“Có phải nó quá nặng nề không?”

“Không... Hắc tướng quân, huynh đã vì ta làm rất nhiều chuyện, mặc dù ý thức của ta có chút hôn mê, nhưng ta cái gì cũng biết, nếu ta còn độc chiếm tấm da gấu này, trời đất sẽ không tha ta mất!” Nghe ta nói vậy, Hắc Mạc Dực lại có biểu hiện áy náy cùng tự trách.

“Xin lỗi, Lam giám quân, bất đắc dĩ, ta mới phải làm như vậy...” Lời của hắn dừng lại giữa chừng, ta hiểu hắn áy náy cái gì, tự trách cái gì. Trong chế độ phong kiến, nam nữ phải giữ khoảng cách, Hắc Mạc Dực lại vô cùng để ý điều đó chắc là phải đấu tranh nội tâm ghê lắm mới dám sưởi ấm cho ta, ha ha, nếu không phải vậy, giờ chắc ta đã chết lâu rồi.
Bình Luận (0)
Comment