Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 143

Thời gian dần trôi qua cuối cùng cũng được một tháng, Bạch Tinh Ngân vẫn chưa hề xuất hiện lần nào, nghe nói là mang bệnh nhẹ, ta muốn đi thăm hắn, nhưng vừa đến cửa thì cung nữ đã chặn lại không cho ta vào.

Rõ ràng là Bạch Tinh Ngân cố ý tránh né ta. Thôi, vẫn là câu nói kia, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, làm mờ tất cả vết sẹo, ta hi vọng lúc ta và Bạch Tinh Ngân gặp lại nhau lần nữa, sẽ vẫn có thể tiếp tục chuyện trò vui vẻ, làm bạn bè bình thường!

Dù rằng đó chỉ là ý nguyện của cá nhân ta mà thôi.

Bánh xe thời gian không ngừng chuyển động, Bạch Nguyệt Diệu đã chinh chiến tận nửa năm rồi, trong thời gian này, ta không ngừng dò la tin tức của hắn, ta biết hắn vẫn mạnh khỏe, hơn nữa sẽ lập tức khải hoàn trở về, nghĩ tới đây, lòng ta lại như có lửa đốt.

Ta vẫn không quên được hắn...

Hắn thì sao? Giờ đây đã buông ta chưa?

-

“Thái tử, ngài bị nhiễm phong hàn không nên tiếp tục thức khuya nữa, xin hãy nghỉ ngơi đi.” Trong vòng nửa năm, Bạch Nguyệt Diệu luôn ngủ sớm dậy muộn, ngày đêm không ngừng chém giết kẻ địch nơi chiến trường, cuối cùng vất vả lâu ngày thành tật, nhiễm phong hàn, nhưng hắn vẫn chưa ngừng nghỉ ngày nào, vì sao hắn phải như vậy?

“Mạc Dực, ngươi nghỉ ngơi đi, ta không sao.” Bạch Nguyệt Diệu trước mặt rất tiều tụy, không một chút sức sống, hắn gầy, râu ria lâu lắm rồi cũng không được cắt tỉa.

“Thái tử, ta hiểu ngài mong có thể sớm trở về Vân Long quốc, nhưng trước mắt Lôi Nguyệt quốc đã bị chúng ta chiếm hết, nếu trên đường ngài có bất kỳ sơ suất gì, cũng sẽ khiến chúng ta thất bại trong gang tấc!” Lời của Hắc Mạc Dực quả không sai. Bạch Nguyệt Diệu cố gắng như thế, chỉ mong sớm trở về Vân Long quốc, vì hắn ngày nhớ đêm mong, luôn nghĩ đến nữ tử hắn yêu là Lam Điệp Nhi!

Hắn vốn định dùng thời gian xa cách để làm phai nhạt đi tình yêu này, nhưng ai biết được, hắn và Lam Điệp Nhi đã hợp thành một, càng chia lìa, lại càng thương nhớ!

Bạch Nguyệt Diệu buông bút trong tay xuống, dời mắt đến Hắc Mạc Dực, hỏi: “Nàng vẫn khỏe chứ?”

Hắc Mạc Dực biết rõ ‘nàng’ mà Bạch Nguyệt Diệu nhắc tới ở đây là ai, vì nhiều tháng nay chinh chiến, Bạch Nguyệt Diệu vẫn luôn sai mình về Vân Long quốc dò thăm tin tức của Lam Điệp Nhi.

“Lam hàn lâm lấy bậc quan ra thỉnh cầu Hoàng thượng để dân chúng Vân Long quốc tự cung tự cấp, sau đó nàng tự nghiên cứu chế nước thuốc, làm cho thổ nhưỡng biến đổi thích hợp để có thể trồng cây nông nghiệp, hiện nay, cây nông nghiệp đã nảy mầm, hoàng thượng cực kỳ vui mừng, phong Lam hàn lâm làm nhị phẩmThượng Thư Bộ Hình rồi.”

Nghe Hắc Mạc Dực nói xong, Bạch Nguyệt Diệu rất vui sướng, hắn không những biết hiện giờ Lam Điệp Nhi vẫn mạnh khỏe, hơn nữa còn biết Lam Điệp Nhi như trước làm được rất nhiều chuyện, không khác gì mình đánh thắng trận, hắn lại nhấc bút lên, múa bút thành văn, giờ phút này, hắn chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt Lôi Nguyệt quốc để có thể nhanh chóng trở về, nhìn thấy Lam Điệp Nhi, dù là chỉ một lần, hắn cũng có thể thỏa mãn nỗi tương tư này rồi...

-

“Chúc mừng Lam hàn lâm được thăng chức Lam Thượng Thư.”

“Chúc mừng Lam hàn lâm được thăng chức.”

Ha ha, vì công trình nghiên cứu chế tạo nước thuốc thành công, sau này dân chúng có thể tự cung tự cấp rồi. Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, cho nên phong ta làm nhị phẩm Hình Bộ Thượng Thư, các quan viên xung quanh không ngừng tâng bốc ta, ta đành phải lên tiếng phụ họa.

“Ha ha, đa tạ các vị.”

“Lam hàn lâm, không đúng, không đúng, nên gọi là Lam Thượng Thư mới đúng! Chúc mừng.” Bạch Nhật Uyên mỉm cười đi tới bên cạnh ta.

“Đa tạ Đại hoàng tử.” Hơn một tháng này, Bạch Nhật Uyên vẫn chưa vạch trần thân phận nữ tử của ta, hơn nữa vẫn đối xử với ta rất mềm mỏng, khiến ta vô cùng bất an.

“Lam hàn lâm, hôm nay ta đặc biệt đặt một bữa tiệc ở quán rượu, chính là để ăn mừng Lam Thượng Thư lên chức đấy!” Lại muốn gì đây? Định hạ độc trong thức ăn của ta sao? Nhưng sao lại chọn quán rượu? Hơn nữa Bạch Nhật Uyên nói như vậy, khiến ta hoàn toàn không có cách từ chối! Đã vậy, ta sẽ mời tất cả quan viên cùng nhau đi, hắn sẽ không thể làm gì được ta.

“Vậy không thể phụ lòng Đại hoàng tử rồi, nếu Đại hoàng tử không ngại liệu có thể mời các đồng liêu đi cùng không?”

“Không sao, không sao, vậy tối nay không gặp không về.” Bạch Nhật Uyên nói xong cười yếu ớt hai tiếng rồi rời đi. Chẳng lẽ lần này hắn thật lòng muốn ăn mừng cho ta hay sao?

“Muội muội, tối nay huynh cũng đi.” Vân Triệt ca ca đi tới bên cạnh ta nhỏ giọng nói.

“Dạ.”

Không lâu sau đã tới buổi tối, ta và Lam Vân Triệt hẹn gặp nhau tại cửa quán, nhưng nửa đường đến chỗ hẹn, ta bị mấy bóng đen che mặt cản lại.

“Các ngươi là người phương nào? Lại dám chặn đường mệnh quan triều đình!?” Dám chặn ta ngay dưới chân Thiên tử thế này liệu có mấy người chứ? Không phải ta đã nói sẽ đến quán rượu sao? Bạch Nhật Uyên sao còn phải phái người tới đây phục kích ta? Chẳng lẽ, hắn có dụng ý khác? Ăn cơm là lời dẫn, người đi càng nhiều càng tốt, như vậy những vị quan đó coi như sẽ là nhân chứng cho hắn? Vậy hắn muốn làm gì đây? Dạy dỗ ta? Hay ám sát ta? Nhưng nếu muốn giết ta hắn đã có thể làm điều đó từ lâu rồi mà?

Hiện giờ ta chỉ một thân một mình, nên muốn dùng lời uy nghiêm dọa chúng, tìm cơ hội chạy đi.

Ai ngờ, ta vừa mới lui về phía sau mấy bước, đám người kia đã tiến lên trước ta, xem ra hôm nay phải vận động một chút rồi, ta vừa mới đứng dậy định đánh nhau với bọn kia, nào ngờ không biết bọn chúng vung cái gì lên, một phát trúng ngay người ta, sau đó hai mắt ta tối sầm, rơi vào hôn mê bất tỉnh...

-

Đám người áo đen kia bỏ Lam Điệp Nhi vào bao tải, sau đó thả vào một rương gỗ ở bên trong xe, cho xe đi khắp nơi.

Xe ngựa đi lòng vòng rồi cũng đến trong hoàng cung, đến cửa sau tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, xe ngựa rốt cuộc dừng lại, bọn áo đen này là người của ai?

Lúc này, có một người bước ra từ cửa sau, người này chính là Hồng Uyển Nghi.

“Mang tới đây!” Hồng Uyển Nghi mỉm cười nói xong, đám người kia lập tức khiêng hòm gỗ lớn vào phòng ngủ của Hồng Uyển Nghi, mở rương gỗ ra, đám người kia đem Lam Điệp Nhi ra ngoài, nằm trên đất.

Hồng Uyển Nghi hai bước tiến lên mở bao ra thấy rõ là Lam Điệp Nhi, nhất thời nổi trận lôi đình: “Hồ ly tinh!” Hồng Uyển Nghi cực kỳ tức giận, giơ chân lên hung hăng đá vào người Lam Điệp Nhi: “Các ngươi thông báo cho Đại hoàng tử biết, Lam Điệp Nhi đã rơi vào tay ta rồi.”

“Vâng” nghe Hồng Uyển Nghi phân phó, đám người áo đen kia rời khỏi tẩm cung, tới chỗ quán rượu, những người đó lại đổi quần áo thành thị vệ bước vào bên trong.

Lúc này, trong quán rượu, tân khách đã chật cả sảnh đường, nhưng duy chỉ có Lam Điệp Nhi chậm chạp vẫn chưa tới, Lam Vân Triệt có chút đứng ngồi không yên.

Vì vậy Bạch Nhật Uyên lại phái vài thị vệ tới phủ Lam Điệp Nhi, mấy tên thị vệ kia chính là đám người áo đen đã bắt Lam Điệp Nhi, sau đó lại tới nhà Điệp Nhi giả mù sa mưa hỏi thăm tìm người.

Đám thị vệ trở lại, Lam Vân Triệt lo lắng nhìn chúng.

“Đại hoàng tử, thuộc hạ tới phủ của Lam Thượng Thư, nha hoàn nói Lam Thượng Thư đã đi rồi.”

“Sao? Vậy sao Lam Thượng Thư còn chưa tới?” Bạch Nhật Uyên làm bộ làm tịch nói: “Thôi, các vị đành cố chờ Lam Thượng Thư thôi.”

Thời gian từng chút trôi qua, hai canh giờ rồi mà Lam Điệp Nhi vẫn không lộ diện, cho nên cuộc vui lần này đành phải giải tán.

Lam Vân Triệt lo lắng tìm tới phủ Lam Điệp Nhi, trong khi chờ đợi Lam Điệp Nhi, hắn nào biết, Lam Điệp Nhi đã bị dính vào một âm mưu lớn rồi.

Ra khỏi hội trường Bạch Nhật Uyên nở nụ cười mang theo Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó lén lén lút lút đi tới khuê phòng của Hồng Uyển Nghi, nàng ta chờ đợi đã lâu.

“Đại hoàng tử, cha, Tử Thừa tướng.”

Giờ phút này Lam Điệp Nhi quần áo xốc xếch nằm trong khuê phòng của Hồng Uyển Nghi, Bạch Nhật Uyên bước hai bước lên lắc lư Lam Điệp Nhi mấy cái, sau đó lộ liễu mỉm cười: “Đúng là loại nữ tử đê tiện, làm hỏng bao nhiêu chuyện tốt của ta!” Giờ phút này vẻ mặt Bạch Nhật Uyên chính là âm trầm, hắn nói xong, lại đem tất cả tức giận hóa thành một bạt tai, giáng vào mặt Lam Điệp Nhi đang mê man bất tỉnh.

Lam Điệp Nhi quả thật đã nhiều lần phá hỏng kế hoạch của Bạch Nhật Uyên, nhưng điều khiến hắn tức giận nhất chính là đề nghị cho chế độ tự cung tự cấp, vì thực chất Bạch Nhật Uyên đã cấu kết với Tam vương gia của Phong Minh quốc, trong ứng ngoại hợp chơi đùa Vân Long quốc, đối với Bạch Nhật Uyên mà nói làm vậy có ích lợi gì chứ? Là vì hắn muốn mượn thực lực của Phong Việt Thần, giúp mình cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, sau đó sẽ cứu giúp Vân Long quốc, như vậy sẽ không ai mắng hắn tranh quyền đoạt vị, nói không chừng còn có người cho hắn là minh quân nữa! Ai ngờ kế hoạch của Lam Điệp Nhi đã khiến cho việc thông đồng giữa Vân Long quốc và Phong Minh Quốc ngưng hẳn, Tam vương gia của Phong Minh quốc vô cùng giận dữ suýt nữa là từ mặt Bạch Nhật Uyên. Bạch Nhật Uyên đã phải tốn rất nhiều công sức mới giữ lại được mối quan hệ này!

“Dựa theo kế hoạch mà hành động!” Bạch Nhật Uyên nói xong lập tức đứng lên.

“Ta muốn thêm một chuyện.” Hồng Uyển Nghi nói xong lại thâm hiểm nhìn chăm chú vào Lam Điệp Nhi đang ngủ say.

“Nói đi.”

“Trước khi nữ tử này bị trảm, ta muốn nàng ta phải chịu đủ mọi sự lăng nhục!” Hồng Uyển Nghi đúng là loại khẩu phật tâm xà, nữ tử khi đã ghen tỵ quả thật rất đáng sợ!

“Tùy ngươi.”

“...”

“Chờ một chút.” Tử Thừa tướng cản Hồng Uyển Nghi chuẩn bị cho gọi người, sau đó bước tới bên cạnh Lam Điệp Nhi, bế Lam Điệp Nhi lên: “Giao nàng ấy cho cha đi.”

“A? Ha ha ha ha, đúng, đúng,, ta đã từng đáp ứng Tử Thừa tướng, sẽ đem nữ tử này giao cho ngươi, vừa đúng, vậy ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đi, nhạc phụ!” Bạch Nhật Uyên cười xấu xa rồi mang theo đám người Hồng Thái Phó cùng với Hồng Uyển Nghi rời đi.

Lúc này gương mặt Tử Thừa tướng có chút ửng đỏ, hắn ôm Lam Điệp Nhi đi tới bên giường, sau đó đặt Lam Điệp Nhi xuống giường, đưa tay định cởi áo nàng ra nhưng rồi lại sửa áo cho nàng.

Sau khi sửa lại áo cho nàng, hắn cũng ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú vào Lam Điệp Nhi: “Qua hôm nay rồi, nàng có muốn cãi vã với ta, e là thể được.” Trong lòng tử thừa tướng tràn đầy những điều khó nói, hắn biết Lam Điệp Nhi căn bản không nghe được, hắn cũng biết trong lòng Lam Điệp Nhi luôn nghĩ hắn là người xấu, có điều hắn cũng không cầu xin nàng coi hắn là người tốt được.

Vì kế hoạch lần này hắn cũng có tham dự, để đền bù lỗi lầm của mình, điều duy nhất hắn có thể làm chính là giữ lại một phần trong sạch cho nàng.

Ước chừng một canh giờ trôi qua, Tử Thừa tướng mở cửa phòng ra, Bạch Nhật Uyên và Hồng Thái Phó đều cười xấu xa nhìn Tử Thừa tướng: “Thật không ngờ nam tử ba mấy tuổi như ngươi cũng có thể kéo dài một giờ.”

Tử Thừa tướng không nói bất kỳ lời nào, chỉ cười cười xấu hổ.

“Mọi người đi đi, việc còn lại cứ giao cho ta!” Hồng Uyển Nghi nói xong cũng nhảy vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, tử Thừa tướng qua khe cửa đang từ từ khép chặt, thâm tình nhìn Lam Điệp Nhi...

Ha ha, Tử Thừa tướng có chút buồn cười, mình cũng đã ba mươi mấy tuổi đời rồi, thế mà lại yêu nữ tử chỉ vừa lớn hơn con gái mình, hắn cũng không nhớ từ lúc nào đã coi Lam Điệp Nhi là cái đinh trong mắt hắn, từ mai đã không còn được cùng cãi vã với Lam Điệp Nhi nữa rồi, thế nhưng trong lòng lại không hề muốn?

Tình yêu vốn chẳng phân biệt tuổi tác, chẳng phân biệt giới tính, cũng chẳng phân biệt địa vị, chẳng phân biệt quốc gia, chỉ cần muốn yêu là sẽ yêu! Tình yêu cũng không hẳn là suốt ngày nói lời ngọt ngào, có khi nó sinh ra từ những trận cãi vã, giống như Lam Điệp Nhi và Bạch Nguyệt Diệu, lại cũng như Tử thừa tướng với Lam Điệp Nhi vậy...

-

Ta nhớ là đã bị bọn áo đen bịt mắt đưa đi, sau đó thì sao? Ta đang ở đâu đây? Ta mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện có người nằm bên cạnh.

Hồng Uyển Nghi???

Chuyện gì đã xảy ra???

Lúc này, Hồng Uyển Nghi hơi khẽ động thân rồi đột nhiên mở hai mắt ra: “A -” Hồng Uyển Nghi lớn tiếng hét lên.

Hiện giờ đầu óc ta dường như rối loạn rồi, nhanh chóng từ trên giường lăn xuống, sao ta lại ở trên giường của Hồng Uyển Nghi?

Hồng Uyển Nghi hai mắt dâng đầy nước, khủng hoảng nhìn chăm chú vào ta, sau đó cầm chăn che lại thân thể mình.

“Nghi phi nương nương...” Ta muốn giải thích, nhưng ở xã hội cổ đại phong kiến này, trừ phi ta nói ta là nữ tử, nếu không căn bản không có lý do nào để giải thích, nàng ấy còn là phi tử của Bạch Nguyệt Diệu, hiện giờ ta không khác nào làm trò dâm loạn ở hậu cung của hắn rồi.

“Đừng... đừng tới đây.” Hồng Uyển Nghi nhất thời tỏ ra sợ hãi đến thất kinh.

“Nghi phi nương nương, nghe ta giải thích, ta cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, ta thật sự không biết gì hết.”

Nghe ta nói hết, Hồng Uyển Nghi lại lớn tiếng khóc: “Điện hạ... Điện hạ vốn dĩ đã không yêu ta, nếu biết ta cùng với Lam Thượng Thư ngủ trên một giường... không bằng Uyển Nghi chết đi cho rồi.” Nói xong Hồng Uyển Nghi lại lao đến cột giường, ta nhanh chóng tiến lên kéo Hồng Uyển Nghi lại, nàng ấy là thê tử của Bạch Nguyệt Diệu, không thể vì ta mà hại nàng ấy được.

Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, nhất định là ta và nàng ấy đều bị dính bẫy, người kia nhất định là muốn hại ta và Hồng Uyển Nghi mang tội thông dâm, làm cho Bạch Nguyệt Diệu hổ thẹn, thuận tiện diệt trừ ta, thật là hèn hạ! Bạch Nhật Uyên khốn kiếp!

“Nghi phi nương nương, ta sẽ bảo vệ nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng có chuyện, nàng và Thái tử hãy sống thật tốt.” Ta giữ chặt Hồng Uyển Nghi đang cố tìm cái chết.

Trong mắt Hồng Uyển Nghi tràn đầy tuyệt vọng: “Hãy để Uyển Nghi chết đi! Để Uyển Nghi đi đi, Uyển Nghi không còn mặt mũi nào nữa, Lam Thượng Thư là bạn tốt của điện hạ, Uyển Nghi lại cùng ngài ngủ chung một giường, mặc cho Uyển Nghi với ngài chưa hề làm chuyện gì, cũng sẽ không ai tin, hãy để Uyển Nghi chết để chu toàn cho ngài, đến lúc đó Lam Thượng Thư cứ nói là Uyển Nghi đã dụ dỗ Lam Thượng Thư, như vậy Lam Thượng Thư sẽ không sao, còn Uyển Nghi cũng sẽ biết điều khai báo.”

Hồng Uyển Nghi rốt cuộc là nữ tử như thế nào? Vì sao lại thiện lương như thế? Biết để ý đến thế? Đã đến nước này rồi mà vẫn vì Bạch Nguyệt Diệu bảo vệ cho ta? Hồng Uyển Nghi căn bản cũng không biết ta chính là hồ ly tinh phá hỏng hạnh phúc của bọn họ! Ta chính là người thứ ba đó.

Đủ rồi, nếu để Hồng Uyển Nghi chết không bằng ta chết cho rồi, như vậy tối thiếu ta cũng có thể đền bù lại được tội lỗi dụ dỗ chồng người.

Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, bước vào là mấy thị vệ, bọn họ nhất thời ngẩn người.

“Nghi phi nương nương và Lam Thượng Thư?”

“Hãy bắt ta đi, không liên quan đến Nghi phi nương nương.” Ta nói xong, Hồng Uyển Nghi ngạc nhiên nhìn ta.

“Nếu có người hỏi chuyện này, Nghi phi nương nương cứ nói, là ta đột nhiên xông vào phòng của nàng là được.” Ta nhỏ giọng nói xong, lại cười cười với hồng Uyển Nghi.

“Lam Thượng Thư...” Trong mắt Hồng Uyển Nghi tràn đầy cảm kích nhìn ta, ha ha, đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm vì Hồng Uyển Nghi, xem ra, Hồng Uyển Nghi không phải là loại nữ tử bị cha nàng khống chế, nàng ấy là một nữ tử tốt. Thù của ta và Bạch Nhật Uyên tuyệt đối không thể để liên lụy đến nàng ấy...

Nhìn Lam Điệp Nhi bị quan binh bắt đi, Hồng Uyển Nghi cảm kích nhìn chăm chú vào Lam Điệp Nhi, đến khi Lam Điệp Nhi biến mất, khóe môi Hồng Uyển Nghi không khỏi lộ ra một nụ cười thâm hiểm.

Mục đích của nàng, không phải là mình trực tiếp hại Lam Điệp Nhi, mà mục đích của nàng là muốn Lam Điệp Nhi không hận mình nhưng vẫn chết! Thật đúng là giết người vô hình.

Ta bị bọn quan binh trực tiếp trói đến đại điện, vừa nhìn là biết tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp sẵn, nếu không sao Hồng Uyển Nghi vừa la lên đã có nhiều quan binh như vậy? Hơn nữa còn trực tiếp giải ta vào Kim Loan điện?

Nhất thời mọi người thấy sự xuất hiện của ta, khẽ lặng đi, chỉ có Bạch Nhật Uyên vẫn tỏ ra nhàn nhã.

Đúng là một mũi tên trúng hai đích!

Thứ nhất, nếu ta nhất quyết giữ thân phận nam tử thì sẽ phạm phải tội đùa giỡn phi tử của Thái tử, đó là tội chết!

Thứ hai, nếu ta nhận là nữ tử, lại phạm tội khi quân, cũng là tội chết.

Dù thế nào thì ta cũng phải chết, thì ra Bạch Nhật Uyên chưa vạch trần sự thật là vì chờ ngày hôm nay sao.

“Chuyện gì thế này?” Hoàng thượng tò mò hỏi.

“Hoàng thượng, Lam Thượng Thư ở trong gian phòng của Nghi phi nương nương...” Thị vệ không nói tiếp, vì mọi người đều đã hiểu ý, trong Kim Loan điện nhất thời xôn xao, sắc mặt Lam Vân Triệt cũng có chút trắng bệch, ta nhìn chăm chú vào Lam Vân Triệt, hy vọng ca ca của ta đừng tới cứu ta vào lúc này! Nếu không ta sẽ liên lụy đến huynh ấy.

Sắc mặt Hoàng thượng nhất thời đại biến, hung hăng vỗ xuống ghế rồng: “ Lam Điệp to gan, sao ngươi dám cùng hoàng phi thông dâm?!”

“Hoàng thượng, không phải là thông dâm, mà là sáng nay thần đột ngột xông vào phòng Nghi phi nương nương!”

Nghe lời lẽ khí khái hung hồn của ta xong, hoàng thượng càng thêm tức giận: “Ngươi được đấy Lam Điệp, thật không ngờ vẫn còn dám nói! Trêu ghẹo hoàng phi, ngươi có biết đó là tội chết?”

“Ha ha, hoàng thượng, thần làm sao có thể đùa giỡn với hoàng phi được?” Nói xong ta lại tiến lên: “Hoàng thượng, nữ tử sao có thể trêu ghẹo nữ tử!” Ta nói xong trên Kim Loan điện nhất thời chìm vào yên lặng, hoàng thượng rõ ràng ngẩn cả người.

“Muội...”

“Lam Thái sư! Ngài muốn nói làm sao có thể?” Ta bước nhanh tới trước mặt Lam Vân Triệt, dùng ánh mắt cầu xin nhìn huynh ấy, ta đang cầu xin huynh ấy, cầu xin huynh ấy đừng nói ra chuyện ta là muội muội của huynh ấy! “Ta vốn tên Lam Điệp Nhi, là một nữ tử!” Nói xong ta lập tức tháo búi tóc trên đầu xuống, tất cả mọi người không dám tin nhìn chăm chú vào ta.

“Hồ đồ, hồ đồ!!!!! Ngươi lại dám lừa gạt sự tin tưởng của Trẫm đối với ngươi!!!!”

“Hoàng thượng, xin hỏi Lam Điệp Nhi có gì để lừa gạt hoàng thượng? Kể từ khi Lam Điệp Nhi làm quan tới nay vẫn an phận thủ thường, vì dân ra sức, không cầu áo đẹp cơm ngon, chỉ cầu dân chúng cơm no áo ấm, thần không hề muốn khoe khoang những chuyện đã làm! Nhưng...!” Ta bước nhanh tới trước mặt hoàng thượng, nhưng bị thị vệ cản lại: “Nhưng... Lam Điệp Nhi sao lại phải thua nam tử? Ai nói nữ tử không thể làm quan!!!! Chỉ vì hoàng đế không lí lẽ mới cho ra loại lệnh cấm nữ tử đó!!!!” Ta lớn tiếng rống giận, phát tiết tất cả những bất mãn đối với Hoàng thượng, tiếng của ta vang vọng cả trên Kim Loan điện, ta lúc này tràn đầy sự bướng bỉnh, ta không cam lòng!

Không lẽ vì ta là nữ tử mà phải bỏ mạng!

“Ngươi dám nhục mạ trẫm!!!!!”

“Hoàng thượng! Lam Điệp Nhi không muốn mắng hoàng thượng, nhưng chuyện Hoàng thượng làm, quả thật không thể khiến Lam Điệp Nhi tin phục!”

“Ngươi...”

“Ngài là quân, thần là thần, quân muốn thần chết thần không thể không chết! Nhưng Lam Điệp Nhi không muốn vì lý do là nữ tử này mà bị hoàng thượng giết! Hoàng thượng, nếu cho rằng Lam Điệp Nhi từ khi kế nhiệm chức hàn lâm đến Thượng Thư tới nay có gì không ổn, vậy hoàng thượng có giết Lam Điệp Nhi, thần tuyệt đối đưa đầu ra mặc cho hoàng thượng chém!!!!” Ta vẫn tràn đầy khí phách đối với hoàng thượng, không một lời yêu cầu tha mạng, vẫn là câu nói kia, ta không làm gì sai cả, không cần thiết phải xin tha!

Lúc này, hoàng thượng đã bị ta làm cho thở không ra hơi, Hồng Thái Phó tiến lên hai bước nói: “Lam Thượng Thư, chỉ bằng tội này đã đủ để ngươi chết rồi, ngươi còn gì để nói?”

Bây giờ thành thế này rồi hả? Tử Thừa tướng không nói thì Hồng Thái Phó ló đầu? Ta thấy Tử Thừa tướng căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt ta, hơn nữa trong mắt tràn đầy áy náy, haiz, nhìn một cái cũng biết đây là kế hoạch của bọn chúng, chỉ là Tử thừa tưởng áy náy thật là ngoài sức tưởng tượng của ta!!!!

Ta đảo mắt nhìn về phía Hồng Thái Phó: “Hồng Thái Phó! Ngài có biết con rể của ngài là ai không?”

“Dĩ nhiên biết, là thái tử điện hạ.”

“Vậy ngài còn cam nguyện làm chó của Bạch Nhật Uyên? Ngài có đại khí của con rể, vậy mà còn đi giúp Bạch Nhật Uyên, chẳng lẽ ngài không tính đến chuyện này sao?” Ta chất vấn khiến Hồng Thái Phó nhất thời ngẩn ra.

“Đủ rồi! Người đâu, giải Lam Điệp Nhi vào thiên lao năm ngày sau đem nàng ta ra xử trảm.”

Đời người chỉ có một lần chết, hoặc nhẹ tựa lông hồng, hoặc nặng tựa Thái Sơn, ta đây chết, thật nhẹ!

“Hoàng thượng, Lam Điệp Nhi tất nhiên phạm tội khi quân, nhưng tội không đáng chết.” Là ca ca Lam Vân triệt, nhìn ra tròng mắt của huynh ấy đã ươn ướt, ha ha, vừa mới nhận ca ca được mấy ngày, lúc này ta cũng không hề muốn lại rời xa. “Lam Điệp Nhi đã lập được công lớn, cho nên thần nghĩ hoàng thượng nên khai ân.”

“Vi thần cũng hi vọng Hoàng thượng có thể mở rộng lòng, tha cho Lam Điệp Nhi tội chết.” Hoàng Thượng Thư nói chuyện với ta cũng không nhiều, nhưng vẫn giúp ta, ha ha, có lúc bạn bè cũng không cần cả ngày ở chung một chỗ, chỉ cần có lòng thành với nhau cũng đủ rồi.

“Nhiều lời vô ích, hiện giờ trẫm đã quyết, các khanh còn cầu xin, trẫm sẽ giết luôn cả các khanh.” Hoàng thượng tức giận nói xong, thị vệ lập tức kéo ta ra ngoài, ta vẫn cố nở nụ cười cảm kích với Lam Vân Triệt ca ca và Hoàng Thượng Thư, khi ta rời khỏi Kim Loan điện, ta chú ý tới Bạch Nhật Uyên đang nở nụ cười hài lòng...
Bình Luận (0)
Comment