Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 42

“Thịch thịch thịch…” Trên hành lang bên ngoài khách phòng, Tuyền không ngừng đi đi lại lại.

Bên cạnh hắn, tiểu bánh mật ngồi trên chiếc ghế dài do ba ba nó cố tình cho người chuẩn bị, đưa chiếc lưỡi hồng mềm mềm nhỏ nhắn ra liếm liếm kẹo đường hồ lô, đôi mắt đen to tròn không ngừng di động theo bước chân ba ba nó.

Rốt cuộc áng chừng một khắc sau, nó cũng không nhịn được mà đưa hai tay lên dụi dụi mắt kêu: “Ba ba, đừng có đi đi lại lại nữa, con chóng mặt lắm rồi…”

“Hả?” Tuyền lúc này mới dừng lại dòng suy nghĩ, vẻ mặt biết lỗi mà ngồi xổm xuống trước mặt con mình, thay nó thổi thổi đôi mắt vừa bị dụi không ngừng, “A, mới vừa rồi ba ba nhập thần quá, không để ý tới bảo bối, đúng là vô ý quá!”

“Không sao ạ, ba ba chỉ là lo lắng cho Si Ảnh thúc thúc mà thôi…” Tiểu bánh mật vốn là một hảo hài tử rất thấu tình đạt lý.

Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện, cửa khách phòng liền được mở ra, một vị đại phu bước ra ngoài, mặt mang theo chút lo lắng, sau đó ông nhẹ nhàng khép cửa lại.

Tuyền thấy đại phu đi ra rồi, vội vàng ôm lấy con mình hỏi thăm, “Đại phu, hắn không sao chứ?”

Đại phu dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, sau đó nhìn tới tiểu bánh mật một chút, cuối cùng vuốt vuốt ria mép không khỏi thốt lên một câu cảm thán: “Ai… Người tuổi trẻ, ngươi đừng nên quá nóng vội!”

“Hả?” Tuyền cùng tiểu bánh mật cùng đưa mắt nhìn nhau một cái, đều mông mông lung lung không hiểu chuyện gì.

“Khụ khụ! Công tử, lão phu khuyên ngươi một câu, ngươi đã có hài tử rồi, hà tất còn phải quấn quít lấy người ta không tha như vậy?!” Vị đại phu kia hoàn toàn hiểu lầm mối quan hệ giữa Tuyền và Si Ảnh.

“Hả, cái kia… đại phu à, ngài hiểu lầm rồi… Kỳ thật.. ” Tuyền lần này đúng là tự dưng lại mạc danh kỳ diệu phải gánh lấy cái tội này.

Mà đại phu căn bản là không hề nghe hắn giải thích, tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Vị công tử kia trên người thương thế vừa lành không lâu, chuyện chăn gối không nên làm quá thường xuyên, còn nữa, nếu ngẫu nhiên có làm cũng không được quá mức kịch liệt, thân thể hắn chính là do chịu không nổi mà ngất xỉu, lão phu đã khai chút dược, cứ dùng theo định kỳ là được rồi! Công tử cũng phải kiềm chế dục vọng mới được!”

“… ?” Tiểu bánh mật chuyên tâm gặm đường hồ lô, nghe không hiểu mấy thuật ngữ chuyên nghiệp này.

Mà Tuyền thì, trên mặt đã một trận xanh một trận tím, khóe miệng cũng cứng đơ lại, “Đại phu, ngươi mau đi khai dược đi, ta sẽ đi bốc thuốc… Tiểu bánh mật, con vào phòng trông thúc thúc!” Để phòng ngừa tên đại phu này sẽ tiếp tục đầu độc trẻ con, Tuyền quyết định lập tức cách y lão với con mình.

“Dạ!” Bảo bảo nghe lời liền chạy vào phòng, còn hắn thì theo đại phu đi bốc thuốc…

Trong phòng, Si Ảnh ngủ rất không an ổn. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, miệng cũng không ngừng nói mớ. Nhưng bởi vì thanh âm quá nhỏ nên tiểu bánh mật nghe không thấy, có điều nó biết thúc thúc nhất định rất khó chịu. Trước đây phụ thân cũng từng bị như vậy, những lúc ấy ba ba làm thế nào nhỉ?

Đúng rồi… hình như là dùng khăn lông… Khăn lông đâu? Tiểu bánh mật ở trong phòng loay hoay tìm kiếm khăn lông… A, có rồi, sau đó lau lau… Tiểu bánh mật tìm một cái ghế nhỏ đặt bên cạnh giường, cầm lấy khăn, rồi nhanh tay lẹ chân lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Si Ảnh, lại còn học bộ dáng của ba ba nó một bên nhẹ giọng trấn an: “Ngoan, không sao đâu… Rất nhanh sẽ khỏi thôi… Không có việc gì…”

“Ư… !” Si Ảnh bị người khác chạm vào, khẽ rung động rồi đột nhiên tỉnh lại.

“Oa a!” Tiểu bánh mật không nghĩ tới hắn sẽ tỉnh nhanh như thế, sợ đến mức suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, nhưng nó cố giữ thăng bằng, sau đó đi tới bên giường quan tâm hỏi, “Si Ảnh thúc thúc, người tỉnh rồi sao?”

“Ngươi là của lão bản…” Si Ảnh nhìn sang thấy hài tử này rất giống hài tử của lão bản, cũng có chút kinh ngạc, sao nó lại ở đây với hắn? Tại sao?

Si Ảnh cố gắng gượng nâng người ngồi dậy, khẽ ho khan vài tiếng, sau đó nghĩ muốn rời giường… Không thể ở lại được, bọn chúng đã biết thân phận của mình rồi, cứ ở đây sẽ mang phiền toái đến cho hài tử kia!

Tiểu bánh mật đương nhiên không thể biết được suy nghĩ của hắn, thấy hắn muốn đi, thân thể nhỏ bé lập tức chạy ra chặn trước cửa, “Không được, ba ba đang đi bốc thuốc cho thúc thúc, thân thể thúc thúc không khoẻ, không thể bỏ đi được!”

“Bé con, tránh ra!” Si Ảnh không biết nên xưng hô với hài tử này như thế nào, nhưng nó coi như cũng là người một nhà với Tễ Linh Nhạc, cho nên không thể gây rắc rối cho nó, “Chuyện của ta không cần người nhà các ngươi quan tâm!”

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn thế sao?” Thanh âm Tuyền từ ngoài cửa truyền vào, “Ba” một tiếng, cửa phòng cũng lập tức mở ra!

“Ba ba!” Tiểu bánh mật thở phào nhẹ nhõm, liền chạy tới nhào vào lòng ba nó.

“Ngươi…” Si Ảnh nhìn thấy Tuyền, không khỏi giật mình một phen, “Là ngươi mang ta tới đây sao?”

Tuyền ậm ừ một tiếng, đặt thuốc vừa bốc lên trên bàn, sau đó ôm lấy bảo bảo đặt lên ghế, cuối cùng cũng không quên đóng cửa lại cẩn thận, “Là ta, ngươi bây giờ không thể xuống giường được!” Vừa nói, y đã đi đến trước mặt Si Ảnh, một tay ôm lấy hắn.

“Này, ngươi làm gì thế?” Tuyền nhìn như rất vô lực yếu ớt, nhưng lại có thể dễ dàng nhấc bổng Si Ảnh lên, sau đó đem hắn đặt trên giường.

Đã làm thì làm cho trót, Tuyền còn giúp Si Ảnh kéo chăn đắp cẩn thận, sau đó mới vỗ vỗ vài cái nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đã phái người đi báo đại ca tới đón ngươi rồi!”

“Bào người kia trở về đi, đại ca ngươi, hắn sẽ không tới đâu…” Si Ảnh rúc đầu vào trong chăn trả lời.

“Không? Tại sao lại không? Các ngươi cãi nhau sao?” Lần trước lúc bọn hắn tới không phải vẫn còn rất tốt sao?

Si Ảnh hơi ló đầu ra ngoài, mặt mang nụ cười chế nhạo nói: “Ha ha… Ngươi còn hỏi ta tại sao… Có mới nới cũ không phải vốn là truyền thống của hoàng tộc ư? Hắn nói muốn ta biến, ta còn mặt dày lưu lại đó làm gì?”

“Ngươi có phải đã hiểu lầm gì rồi không?” Tuyền không tin vị đại ca lúc nào cũng băng lãnh kia lại là người bạc tình bạc nghĩa như vậy, “Đại ca không phải loại người ấy…”

“Loại người ấy? Vậy hắn là loại đa tình bác ái sao?” Si Ảnh ngửa mặt nhìn lên trần, “Hừ… Thật là người may mắn, hoàng đế bệ hạ a, ngươi cảm thấy giữa một vị Vương gia cao quý cùng một tên nam kỹ đê tiện có thể có thứ gọi là chân tình sao?”

Tuyền bất mãn khoanh tay, lớn tiếng phản bác: “Tại sao lại không? Phật viết: chúng sinh là bình đẳng! Đừng có dùng cái lý do mạc danh kỳ diệu như thân phận khác biệt mà trốn tránh tình cảm của mình như thế!”

Si Ảnh có chút kỳ quái quay sang nhìn y, “Ngươi dường như rất tức giận? Tại sao? Chúng ta thế nào cũng đâu liên quan gì tới ngươi?”

“Đương nhiên là có!” Có lẽ từ bọn họ, Tuyền có thể nhìn thấy đoạn tình cảm mà y và Phạm đã đánh rơi, cho nên y trở nên đặc biệt kích động, “Rõ ràng có thể ở bên nhau rất hạnh phúc, tại sao lại cố gắng tìm lý do để ra đi? Các ngươi… các ngươi…”

“… Ba ba?” Tiểu bánh mật kéo kéo góc áo y để khẽ trấn an.

Quay đầu lại nhìn con mình, Tuyền mới ý thức được mình vừa rồi đã thất thố, “A… Tiểu bánh mật, vừa rồi khiến con sợ sao?”

“Không ạ!” Tiểu bánh mật vươn hai tay, ý bảo muốn y ôm một cái.

Tuyền theo mong muốn của nó, đầy sủng nịch mà ôm lấy con mình chơi đùa…

Nhìn đôi phụ tử toát ra một loại khí tức vô cùng ấm áp, Si Ảnh thấy trong lòng dâng lên một tia hâm mộ như có như không.

“Si Ảnh, Kỳ!” Bỗng nhiên ở phía sau, Tễ Linh Nhạc đập cửa mà vào, đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng!

“… !” Si Ảnh vô cùng kinh ngạc vì sự xuất hiện của Tễ Linh Nhạc, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

“A, đại ca tới rồi, thật là nhanh nha!” Tuyền lại không chút bất ngờ, bởi vì y dám khẳng định, đại ca của mình đã không cách nào ngăn bản thân bị Si Ảnh hấp dẫn rồi.

“Đại bá!” Tiểu bánh mật cũng ngoan ngoãn chào Tễ Linh Nhạc.

“Ừ…” Không thèm để tâm đến bọn họ chút nào, vừa nhìn thấy Si Ảnh, y đã lập tức đi tới bên giường ngồi xuống, vẻ mặt âm lãnh nhìn Si Ảnh nói, “Ngươi rốt cuộc chạy trốn thật nhanh… Trên người không mang theo lấy một đồng, vậy mà chỉ một buổi tối đã chạy được đến đây, khó trách ta tìm khắp nơi cũng không thấy tăm tích…”

Hắn có đi tìm mình? Tại sao chứ? Tối hôm qua người bảo mình cút… không phải chính là hắn sao? Chẳng lẽ hắn còn muốn lợi dụng mình… Nghĩ tới đây, Si Ảnh không khỏi siết chặt tấm chăn đang đắp.

Thấy hắn không nói gì, Tễ Linh Nhạc liền vươn tay khẽ xoa lên gương mặt tái nhợt của hắn, “Làm sao vậy? Tối hôm qua không nghỉ ngơi cẩn thận nên mệt mỏi sao?”

“Không phải mệt mỏi, mà là bị một tên Triển đại gia nào đó phái người ức hiếp!” Tuyền thay hắn trả lời, bởi vì y cũng rất muốn biết cái tên Triển đại gia kia rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Tễ Linh Nhạc nghe vậy liền bỗng ngẩn người, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn, “Tên kia phái người tới?!” Lời này vốn là hỏi Si Ảnh.

“Ừm!” Si Ảnh cúi đầu buồn bực.

“Bọn chúng động vào ngươi rồi?” Tễ Linh Nhạc mày nhíu chặt lại mà đánh giá người trên giường.

“Có đụng rồi, nhưng nói chung cơ bản hắn vẫn còn nguyên vẹn!” Tuyền trả lời xong, liền ôm lấy con mình chạy biến ra ngoài, nơi này đã không còn lưu lại cho bọn họ đường sống nào nữa rồi, “Đại ca, dược để trên bàn, phải dùng định kỳ, còn có, chuyện chăn gối không nên làm quá mức thường xuyên, Si Ảnh sẽ không chịu nổi, ta cùng bảo bảo về cung trước, nếu có thể, hy vọng ngày mai sẽ được nghe một chút chuyện tình về tên Triển đại gia kia!” Ngụ ý chính là y rất muốn quản mấy chuyện nhàn rỗi, “Được rồi, đi thôi!”

Vừa dứt lời liền không chút chậm trễ ôm lấy bảo bảo rời đi…

“Ba ba!” Cửa vừa khép lại sau lưng, tiểu bánh mật dùng thanh âm mềm mại nói.

“Sao vậy? Bảo bối?” Tuyền mỉm cười hỏi.

“Con nhìn ra được, đại bá rất thích Si Ảnh thúc thúc nha, bọn họ sau này sẽ thành thân phải không?” Tiểu bánh mật khờ dại hỏi.

“… Có lẽ vậy! Có điều muốn thành thân cũng phải một thời gian nữa…” Tuyền cứ theo đúng sự thật mà nói. Mà qua việc hôm nay thì xem ra, tình cảm giữa hai người bọn họ có lẽ sẽ còn phải trải qua nhiều chông gai…

“Cũng đúng!” Bảo bảo suy nghĩ một chút, sau đó lộ ra vẻ tươi cười, “Ít nhất bọn họ cũng phải chờ phụ thân về đã chứ, ba ba, có đúng vậy không? Có điều… nói đến trở về, thế phụ thân lúc nào mới có thể về chứ? Lẫm nhi thật sự rất nhớ người!”

Con trẻ vốn ngây thơ vô tội, nhưng vô tình lại chạm vào nỗi đau của Tuyền, y dừng cước bộ, bất đắc dĩ cười đáp: “Đúng vậy, chờ phụ thân về, bọn họ mới có thể thành thân… Phụ thân cũng rất nhanh sẽ trở về thôi!”

“A, chờ phụ thân về rồi, Lẫm nhi muốn bảo người sau này không nên đi ra ngoài làm việc một mình nữa! Ba ba cùng Lẫm nhi đều sẽ rất nhớ người…” Tiểu oa nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, như muốn thể hiện sự bất mãn của mình.

“…” Tuyền cũng không trả lời con, bởi vì y biết có lẽ sẽ không còn cơ hội như vậy nữa… Chỉ là, nếu như thôi…

—– Trong phòng —–

Hai người đều im lặng nhìn đối phương, Tễ Linh Nhạc đứng thẳng trừng mắt với Si Ảnh, như là muốn đem hắn trừng đến xuyên thủng một cái lỗ trên người, mà Si Ảnh vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào y, hoặc là nên nói không biết làm sao đối mặt…

“Ngươi…” Tễ Linh Nhạc thình lình lên tiếng trước.

“Ta không sao cả!” Si Ảnh chặn lời y, sau đó giành lời nói, “Ngươi không cần thương hại ta, muốn mua muốn bỏ là tùy ngươi, không cần bố thí cho ta chút thương hại rẻ tiền ấy!”

Tễ Linh Nhạc nhìn hắn một hồi lâu, rồi bất ngờ bước tới gần Si Ảnh, một tay thoát hạ toàn bộ y phục trên người hắn, khiến cho hắn toàn thân xích lõa trước mặt mình…

“Ngươi làm gì thế?” Si Ảnh không thể tin nổi trừng mắt nhìn y, kéo tấm chăn lên muốn che đi thân thể mình, lại bị Tễ Linh Nhạc nhanh hơn một bước đoạt lấy tấm chăn của hắn!
Bình Luận (0)
Comment