Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 44

“Tam ca, ngươi cứ như vậy buông tha cho hắn sao?” Triển Quý Văn tức giận đến mức thở hổn hển.

Khó có được lúc nào thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy, hắn thực sự không hiểu, tam ca sao lại có thể dễ dàng buông tha cho tên nam kỹ kia.

“Ngươi thì biết cái gì!” Triển Thúc Văn cũng vô cùng tức giận, “Đương nhiên ta cũng muốn giải quyết hắn và cả tên nam nhân cùng tiểu quỷ lạ mặt kia nữa, nhưng lúc này đã có quá nhiều chuyện ầm ĩ rồi, ngươi chả lẽ còn sợ chúng ta chưa đủ gây chú ý hay sao?!”

“Nhưng mà…” Triển Quý Văn vẫn còn muốn phản bác.

Lão đại vẫn là người sáng suốt nhất, hắn lập tức ngăn không cho đệ đệ nói tiếp, “Quý Văn, câm miệng! Ta biết ngươi muốn báo thù cho Tần Viễn, nhưng cũng không nên quá mức vội vàng… Nếu không cả nhà chúng ta cũng sẽ bị liên lụy!”

“Dạ… đại ca!” Triển Quý Văn luôn rất e sợ vị đại ca đang nắm quyền gia chủ này.

“Thúc Văn, ngươi có biết tên nam nhân cùng hài tử cứu hắn là ai không?” Khuyên nhủ tứ đệ xong, hắn quay sang tam đệ hỏi.

Triển Thúc Văn cũng vô cùng khó hiểu, “Ta ở hoàng thành lâu thế này, cũng không biết nơi đây lại có người như vậy, nhưng nhìn quần áo bọn họ cũng không giống dân chúng bình thường… Có thể là khách nhân đến thăm người thân ở hoàng thành hay gì đó!”

“Thế nghĩa là bọn chúng sẽ không nhận ra tên nam kỹ kia là ai?!” Triển Trọng Văn dựa theo đó hỏi.

“Ừm, có lẽ vậy!” Triển Thúc Văn gật đầu, “Bởi vì thấy người nọ luôn miệng gọi hắn là ‘cô nương’, hẳn là không nhận ra…”

“Bình thuỷ tương phùng (bèo nước gặp nhau, ý chỉ quen biết sơ sơ)… Như vậy cũng dễ xử lý…” Triển Bá Văn bắt đầu lên kế hoạch của mình, “Ngày mai ta muốn thượng tấu vụ việc quan ngân của mười sáu năm về trước… Các ngươi lại đây, chúng ta thống nhất với nhau một chút, để tránh hoàng tộc sinh nghi!”

“Thượng tấu? Đại ca, ngươi điên rồi hả?!” Triển Quý Văn hô to.

“Điên… Ha ha, không phải theo như lời đồn thì bây giờ hắn đã quay về Vương phủ rồi sao? Như vậy tên Vương gia kia rõ ràng là muốn che chở cho hắn! Ta đây là muốn đem hắn bắt về!” Triển Bá Văn cười đến vô cùng gian trá.

Triển Trọng Văn cũng còn chút mơ hồ, “Đại ca, ngươi cũng nói, Vương gia đang che chở cho hắn… Vậy chúng ta phải làm thế nào mới bắt được hắn đây?”

“Hoàng tử phạm pháp đồng tội với thứ dân… Ta ngược lại muốn Vương gia chính tay giao hắn ra!”

—– Hoàng cung đại nội —–

Bên trong ngự thư phòng, hàng đống tấu chương lớn nhỏ đã chất cao như núi, long bào màu vàng kim trông cũng như sắp bị chúng nuốt chửng đến nơi, người ngồi trước đống tấu chương vẫn đang chuyên tâm vùi đầu vào phê duyệt. Hết một quyển lại tới một quyển, ngay cả có người bước vào phòng hắn cũng không hay biết.

Tễ Linh Nhạc lặng lẽ khép cửa phòng lại, sau đó đi tới thư trác trước mặt, đại khái là vì không muốn lên tiếng quấy rầy, Tễ Linh Nhạc liền cứ an tĩnh đứng yên ở đó, đôi mắt dừng trên người đệ đệ mình…

Hắn đã thay đổi rồi… Không phải sau khi bị mất trí nhớ mà tính cách thay đổi thành như vậy, mà là sau khi người kia bỏ đi, nơi nào đó trong hắn đã triệt để thay đổi… Vẻ tươi cười hạnh phúc khi đệ đệ bên cạnh người kia giờ đã không còn nữa, chỉ còn vẻ lo lắng thản nhiên cùng sự sung sướng giả vờ, cả ngày nhốt mình trong ngự thư phòng vùi đầu vào công việc, đối với thế giới phồn hoa bên ngoài dường như chẳng chút để tâm, chỉ khi nhìn tiểu thái tử mới ngẫu nhiên để lộ ra vẻ từ ái cùng niềm khát vọng trong nháy mắt, hẳn là từ trên người hài tử của mình nhìn thấy được thân ảnh người kia đi… Người ấy đối với hắn quan trọng đến vậy sao?

Ở phía sau thư trác, Tễ Lăng Kỳ lơ đãng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tễ Linh Nhạc đang đứng trước mặt mình, “A? Đại ca?”

Lại là như thế, cái loại tươi cười gượng gạo này, Tễ Linh Nhạc không khỏi nhíu mày, “Kỳ, ngươi cứ suốt ngày gượng ép bản nhân như vậy sao?”

“Ân? Hả… Không có vấn đề gì, thân thể ta rất tuyệt! Đại ca không cần lo lắng đâu!” Tễ Lăng Kỳ có chút hiểu lầm lời nói của y, “Nhưng thật ra đại ca, Si Ảnh đâu rồi, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì chứ?”

Nếu như hắn cùng Phạm không thể thiên trường địa cửu, như vậy ít nhất hắn cũng hy vọng người khác sẽ có một kết cục hoàn mỹ, yêu cầu như vậy chắc cũng không tính là quá phận đi?!

“Ừm…” Nói đến Si Ảnh, thanh âm Tễ Linh Nhạc đột nhiên thấp xuống.

“‘Ừm’ cái gì hả?” Tễ Lăng Kỳ trợn trắng mắt nhìn, sau đó kéo y đi tới bàn trà ngồi xuống, “Đại ca chớ có trách ta nhiều chuyện, nếu như thích người ta thì phải cố gắng theo đuổi đi! Nếu không đến lúc nào đó người hối không kịp khẳng định sẽ là chính mình đấy!” Hắn vốn mang tư tưởng hiện đại nên cũng không quan tâm đến mấy thứ như cấp bậc hay địa vị gì hết.

Tễ Linh Nhạc nhấp một ngụm trà, “Chuyện của hắn rất phức tạp… Kỳ, trước mắt có thể đừng quan tâm chuyện này vội, đợi ta tra rõ sự tình rồi sẽ bẩm báo được chứ?” Lần này y chính là vì thế mà đến.

“Đương nhiên là có thể, nhưng bất quá đại ca có thể nói cho ta biết, cái tên ‘Triển đại gia’ kia đến tột cùng là ai được không?” Hắn thật sự rất tò mò mà.

“Triển đại gia… còn không phải vốn là bốn vị thư hương môn đệ của Triển gia sao!” Giọng nói Tễ Linh Nhạc tràn đầy khinh bỉ.

“Sao? Ra là bọn họ à?” Mấy ngày nay hắn đối với những sự việc triều chính coi như cũng hiểu biết thêm không ít, “Thật sự thì, nếu đại ca không nói cho ta biết cũng không sao… Nhưng là nghe danh của gia tộc đó vốn cũng không hề tệ… Ai, quả nhiên đúng là không thể tin vào những lời đồn đại được!” Mãi cho đến ngày hôm nay, hắn xem như mới biết thế nào là “quan trường hiểm ác”!

Tễ Linh Nhạc về điểm này đương nhiên là có thái độ hoàn toàn đồng ý với hắn, “Lần này đến, còn một việc nữa chính là muốn cùng ngươi thảo luận về vụ án quan ngân của Hàn Lâm viện vô cớ mất tích mười sáu năm về trước…”

“Chờ một chút, án tử kia… Đại ca, ngươi chờ ta một chút nhé!” Tễ Lăng Kỳ dường như nghĩ đến chuyện gì, liền chạy như bay đến đống tấu chương đã chất thành núi trên bàn đông lục tây tìm một lúc, rốt cục… “A, có có!”

Hắn rút ra một quyển tấu chương đưa tới trước mặt Tễ Linh Nhạc, “Cái này vốn là do cái tên Triển Bá gì gì đó thượng tấu, ta xem liền cảm giác nó có chút vấn đề, nhưng lại không nhớ được chút gì chuyện trước kia cả, cũng không muốn uổng phí tâm tư nhớ lại làm gì, nên đại ca ngươi xem thử đi!”

“Hắn trình lên ư…” Một cỗ dự cảm không rõ nảy lên trong lòng, nhưng Tễ Linh Nhạc vẫn miễn cưỡng mở ra.

“Nội dung hình như là nói hắn hoài nghi quan ngân bị người từng là tiểu di nương lấy trộm… bảo chúng ta phải tăng cường phái người đi điều tra rõ việc này!” Hắn đơn giản trần thuật lại nội dung của tấu chương, muốn từ phản ứng của Tễ Linh Nhạc để tìm ra một chút đầu mối.

“Súc sinh! Cư nhiên dám tiên hạ thủ vi cường!” Nhưng mà… bọn chúng làm vậy đến tột cùng là vì mục đích gì chứ?

Tễ Lăng Kỳ nhìn vẻ mặt bất bình của y, có chút buồn cười hỏi thăm: “Tiên hạ thủ vi cường là sao? Đại ca đã biết được tin tức gì rồi phải không?”

“Đây là…” Lời Tễ Linh Nhạc mới nói được một nửa, lại bị một tiểu thái giám đột nhiên xông vào cắt đứt.

“Bệ hạ, bệ hạ!” Tiểu thái giám xông thẳng vào, vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Tễ Linh Nhạc thì liền nơm nớp lo sợ quỳ xuống nhận sai, “Nô tài thất lễ, nhưng là vì Hoàng hậu nương nương người…”

“Hoàng hậu nương nương làm sao?” Tễ Linh Nhạc lạnh lùng hỏi.

Hai mắt tiểu thái giám hơi sáng lên nhìn hoàng đế bệ hạ bẩm báo: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, nương nương có tin vui rồi!”

“Cái gì?” Tễ Linh Nhạc có chút khó tin nhìn về phía Tễ Lăng Kỳ.

Trái ngược lại, phản ứng của Tễ Lăng Kỳ lại rất bình thường, hắn ôn hòa cười phân phó: “Vậy sao, vậy thật sự là chuyện tốt a… Nhanh đi hỏi nương nương một chút xem nàng muốn gì, cũng nhớ đem tất cả đồ bổ dưỡng nhất trong cung ban cho nàng!”

“Dạ, nô tài tuân mệnh!” Tiểu thái giám nghe lệnh rồi lui ra.

Chỉ còn lại Tễ Linh Nhạc khuôn mặt tràn đầy lo lắng, nhìn hoàng đế bệ hạ lại vẫn bình tĩnh như thường, y chung quy cảm giác được có chỗ nào đó không thích hợp, “Kỳ, hài tử kia… thật sự là ngươi muốn có sao?”

“A? Đại ca nói vậy là có ý tứ gì?” Tễ Lăng Kỳ hỏi ngược lại, chẳng lẽ hắn đã lộ chân tướng chỗ nào đó rồi sao?

“… Ngươi đến bây giờ vẫn còn yêu hắn phải không?” Mặc dù “hắn” có thể nói vốn là một từ cấm kỵ, nhưng bây giờ y cũng không quản được nhiều như vậy, “Ngươi đến giờ vẫn còn yêu hắn, ngươi căn bản không thương Diệu Ngân, cho nên ngươi vốn muốn đem tất cả tình yêu của mình đặt trên người Hồng Lẫm, mà Diệu Ngân chỉ như một sự ngụy trang để ngươi thoả mãn thiên hạ thần dân của mình thôi, không phải sao?”

Kinh ngạc vì sự nhạy cảm của Tễ Linh Nhạc, nhưng hắn vẫn muốn tiếp tục che dấu, “Ừm… đích xác là như thế… Nhưng ta muốn sự ngụy trang này thật đầy đủ, nên đương nhiên ta phải nỗ lực trả giá hết thảy, đại ca thấy có đúng không?”

“Trả giá chính là… hài tử trong bụng Diệu Ngân kia?” Loại trả giá này thật sự quá liều lĩnh rồi, “Như vậy thái tử có được tính là sự ‘trả giá’ hay không?”

“Không có!” Thật sự là như vậy!

“… Như này cũng có thể sao?” Chưa người nào so với Tễ Linh Nhạc rõ ràng hơn điểm ấy, “Mẫu thân đều luôn vì hài tử của mình tranh đoạt những gì các nàng cho là tốt nhất, để đến một lúc có thể các nàng sẽ trở thành mãnh thú ma quỷ, đó là những thứ người thường không thể nào tưởng tượng nổi…”

Tễ Lăng Kỳ nhìn lại vị đại ca bên cạnh, đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng xa lạ, “Đại ca, ngươi là đang nói tới ai? Phi tử của phụ hoàng sao?”

“… !” Ý thức được mình đã lỡ lời, Tễ Linh Nhạc vội vàng xuôi dòng đẩy thuyền mà giảng hòa, “Đúng vậy, phi tử của phụ hoàng đích xác có mấy người như vậy… Kỳ, ta còn có việc, ta đi trước!”

“Ừm, đại ca đi thong thả! Thay ta hỏi thăm Si Ảnh một câu!” Tễ Lăng Kỳ biết trong việc này có gì đó khuất tất, nhưng hôm nay hắn cũng không có nổi một tia hưng trí nào để hỏi cho rõ ngọn nguồn…

Rời hoàng cung, Tễ Linh Nhạc không chần chờ, lập tức quay về phủ đệ, mở cửa phòng liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang ở đó…

“An bá, ngươi xem như vậy có đúng không?” Si Ảnh tay cầm cây kéo nhỏ, chỉ chỉ vào bồn hoa ý bảo An bá kiểm tra.

An bá hơi kinh ngạc mà nhìn bồn hoa kia, “Thật lợi hại, công tử, ngươi đúng là cái gì cũng học rất nhanh, khó trách Vương gia lại nguyện ý dạy ngươi đọc sách!”

“Thôi đi, câu sau kia không cần thêm vào cũng được!” Si Ảnh đem bồn hoa kia đặt lại chỗ cũ, “Được rồi, bây giờ phải làm gì đây?”

“Bây giờ nên trở về đọc sách rồi!” Tễ Linh Nhạc vừa nói vừa bước vào, một tay ôm chặt lấy Si Ảnh kéo vào phòng trong.

“Này…” Si Ảnh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tễ Linh Nhạc bế bổng lên, “Ngươi có bệnh hả, thả ta xuống mau!”

“Ta thích thế đấy, ngươi quản được sao?” Tễ Linh Nhạc vừa ôm hắn vừa nói, “Ngoan chút nào, sau khi vào phòng ta có việc muốn hỏi ngươi!”

“A?”
Bình Luận (0)
Comment