Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 57

Si Ảnh một thân tố y theo sau hai gã thị vệ đi vào đại điện. Hết thảy chỉ giống như xem một bộ phim, bọn thị vệ đi qua Tễ Linh Nhạc thô lỗ quăng Si Ảnh xuống sàn như ném một đồ rác rưởi, sau đó đứng ở hai bên không cho bất luận kẻ nào tới gần!

“Si Ảnh?!” Tuyền cùng Tễ Linh Nhạc đồng thời kêu lên.

Si Ảnh quỳ rạp trên mặt đất, hai chân hư nhuyễn, ngay cả quỳ cũng quỳ không nổi, thân hình lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt, tiếng thở dốc vang lên trong không khí, như đang phải thừa nhận sự thống khổ vô cùng to lớn…

“Hắn bị làm sao vậy? Nói mau!” Tễ Linh Nhạc xông lên phía trước túm được triều phục của Triển Bá Văn lớn tiếng chất vấn.

Buổi sáng trước khi đi hắn vẫn hảo hảo ở trong vương phủ nghỉ ngơi, nhưng tại sao chỉ trong chốc lát, bọn họ ở giữa triều đình lại phải gặp nhau trong tình cảnh bẽ bàng như vậy?!

“Vương gia thật sự quen hắn sao?” Mà Triển Bá Văn lại không chút bối rối nào hỏi ngược lại, “Hắn ẩn núp ở vương phủ làm hạ nhân, lấy thân phận này để che dấu mục đích của mình, khiến cho ngay cả Vương gia cũng suýt nữa bị hắn lừa!”

“!” Tễ Linh Nhạc ngẩn người, tên khốn kiếp này… “Hắn không phải hạ nhân của bổn vương!”

“Hắn đương nhiên không phải hạ nhân của Vương gia, hắn là khâm phạm của triều đình, vốn là hồng bài của Hoa Dật lâu, còn là đệ đệ ruột thịt có quan hệ huyết thống với ta!” Triển Bá Văn nói vô cùng oai phong lẫm liệt, tỏ ra bộ dáng như đang đại nghĩa diệt thân, nếu như Tuyền không tận mắt nhìn thấy những hành động tàn ác của Triển gia, chắc chắn cũng sẽ bị bọn chúng lừa gạt.

Từ khoảnh khắc bắt gặp Si Ảnh đang bị người ta hành hung khi trước, Tuyền đã cảm giác được sự tình có gì đó rất kỳ lạ, hôm nay nhìn bộ dáng tên khốn kia trông như đã tính toán trước tất cả, lại càng khẳng định sự tình sẽ không chỉ đơn giản như vậy… Nhưng điều càng làm cho hắn phải suy nghĩ chính là, bọn chúng đến tột cùng là muốn làm gì đây? Hay là cứ xem sự tình thế nào trước đã rồi tính…

“Trẫm cũng nhận ra hắn, Triển ái khanh, các ngươi đã làm gì với hắn vậy? Sao trông hắn lại yếu đuối vô lực như thế?” Không cần nói đến quỳ, Si Ảnh lúc này ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có!

“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần thu được mật báo, liền phái Tri phủ đuổi bắt hắn, ai ngờ hắn nhìn thấy nha dịch cư nhiên còn phản kháng, lại còn nhục mạ chửi bới không ngừng… Tri phủ liền đánh hắn mười bản tử để cảnh cáo!” Triển Bá Văn trên mặt lộ ra khoái ý nói.

“Các ngươi dám đánh hắn?!” Tễ Linh Nhạc thẹn quá hóa giận, mắt thấy một quyền kia sẽ đánh tới Triển Bá Văn.

Lúc này bên cạnh một vị đại nhân liền chạy tới, vội vàng ngăn trở nắm đấm của Tễ Linh Nhạc, “Vương gia, Triển đại nhân trung thành và tận tâm, có thiên địa chứng giám! Vương gia ngài không nên vì một tên khâm phạm mà ngộ thương trung thần!”

“Cút ngay!” Tễ Linh Nhạc trợn mắt lên quát, “Ngươi là mắng bổn Vương không biết phân biệt phải trái sao?”

“Cũng không phải ý này, chỉ là hy vọng Vương gia có thể nghe Triển đại nhân nói một chút, nếu việc này là hắn thật sự sai, đến lúc đó đánh cũng không muộn!” Đại thần kia nói đạo lý rõ ràng, căn bản không cho Tễ Linh Nhạc có cơ hội phản kích.

“Đại ca, chờ một chút!” Tuyền rất kịp thời mở miệng ngăn ngọn lửa chiến tranh sắp sửa bùng phát, “Triển ái khanh, ngươi tiếp tục nói cho xong đi!”

Tuyền cảm thấy vô cùng kỳ quái, mới vừa rồi những lời nói cùng hành động của đại ca cũng đủ thấy quan hệ của huynh ấy cùng Si Ảnh, nhưng vì sao trong triều đình chẳng những không ai đưa ra dị nghị, ngược lại lại bình tĩnh đến đáng sợ như thế chứ?

Còn có thân phận của Si Ảnh kia nữa… Hạ nhân của Vương phủ sao? Căn bản vốn là lời nói vô căn cứ… Nhưng tại sao Triển Bá Văn lại dám khẳng định như thế?

Bất đắc dĩ, Tễ Linh Nhạc đành thu nắm đấm của mình lại, Triển Bá Văn vừa sửa sang lại triều phục của mình vừa trả lời: “Dạ! Si Ảnh tên thật là Triển Thấm Vận, là ngũ đệ của vi thần, khi còn nhỏ tuổi đã theo tiểu di nương trộm đi một vạn lượng quan ngân rồi cao chạy xa bay! Nhưng không lâu sau di nương chết, hắn chưa dám động đến số quan ngân kia vì sợ bị lộ, nhưng cũng không muốn cam chịa cuộc sống nghèo khổ, vì vậy đã tới Hoa Dật lâu bán thân… muốn tuỳ thời tìm kiếm cách có thể tiêu thụ số quan ngân kia, cuối cùng đã cấu kết cùng Tần Viễn buôn bán muối tư… Sau Tần Viễn bị xử trảm, hắn thấy đại sự không ổn, liền trộm đi khế ước bán thân của mình, sau đó chạy đến Vương phủ làm một gã sai vặt… Trong lúc… trong lúc…”

Hắn ấp úng, khiến cho Tuyền không thể không lên tiếng hỏi: “Trong lúc thế nào?’

“Trong lúc ở Vương phủ, hắn… quyến rũ hạ nhân vương phủ chưa nói, lại còn ý đồ… câu dẫn Vương gia…” Nói tới đây, sắc mặt Triển Bá Văn càng thêm âm trầm mà quỳ xuống, “Bệ hạ, vi thần giáo đệ vô phương, cam nguyện lĩnh tội!”

“Ngươi chờ một chút!” Tuyền càng nghe càng thấy hồ đồ, “Hắn cùng hạ nhân cấu kết? Lại còn có ý đồ cân dẫn Vương gia? Ngươi đây là có chứng cớ gì mà nói thế?” Câu dẫn ư? Không thể nào… Rõ ràng vốn là hai người ngươi tình ta nguyện!

“Các ngươi căn bản chính là nói bậy!” Dự cảm bất hảo trong lòng Tễ Linh Nhạc càng tăng gấp bội.

Triển Bá Văn sao dám có những lời nói lớn mật như thế, đây chính là tội khi quân! Chẳng lẽ còn có âm mưu nào khác phía sau?

“Bệ hạ, vi thần có người có thể làm chứng!” Triển Bá Văn lập tức trả lời, “Đáng tiếc hai người bọn họ thân phận thấp kém, thần sợ…”

“Sợ cái gì, mau tuyên!” Tuyền vô cùng căm ghét những ngôn ngữ dối trá của bọn chúng.

Vì vậy dưới sự đáp ứng của hoàng đế bệ hạ, một nam một nữ được đưa vào quỳ ở dưới đại điện… Một tên vốn là tiểu tư trong Vương phủ, kẻ còn lại chính là tú bà của Hoa Dật lâu.

Hai người bọn họ chột dạ mà nhìn thoáng qua Si Ảnh đang suy yếu ngã ở một bên, sau đó đều cúi gầm đầu xuống…

Tuyền mở miệng hỏi: “Phụ nhân, ngươi có nhận ra Si Ảnh không? Nhận ra như thế nào? Hãy thành thật mà khai hết ra, nếu không Trẫm sẽ khiến ngươi nhìn rất khó coi đấy!”

“Dạ… Dạ…” Tú bà nuốt nuốt nước miếng, “Dân phụ vốn là lão bản của Hoa Dật lâu, vài chục năm trước có mua một tiểu quan, chính là Si Ảnh… Hắn tham tài, vì kiếm tiền nên bán mình ra Căng Uyên lâu ngoài biên cảnh… Nhưng gần đây không biết vì sao hắn lại trở về… Quay lại Hoa Dật lâu tiếp khách không được bao lâu, hắn lại tự mình chuộc thân… cũng không rõ hắn định làm gì…”

“Nữ nhân kia!” Tễ Linh Nhạc bước tới đứng trước mặt ả, “Ngươi có nhận ra bổn Vương không?”

Tú bà không ngẩng đầu lên, nhưng cả người đều run rẩy, “Vương… Vương gia…”

“Tốt lắm! Nhận ra là tốt!” Tễ Linh Nhạc tức giận đến mức run người, “Ngươi nói cho bổn Vương nghe, ai là kẻ giúp Si Ảnh chuộc thân? Là chính hắn hay là bổn Vương? Nói ra rõ ràng!”

“Dạ… dạ… vốn là chính hắn!” Đáp án của ả vẫn như trước không thay đổi, “Vương gia thân phận ngàn vàng, sao có thể có liên quan với cái loại người này được.”

Không một ai để ý, sau khi nghe những lời này, thân thể Si Ảnh hơi khẽ động… Vương gia thân phận ngàn vàng cùng… cái loại người này…

Tuyền cũng cau mày tiếp tục hỏi gã tiểu tư: “Ngươi là ai? Là người nơi nào?”

“Tiểu nhân… là tiểu tư trong Vương phủ… Cùng hắn… cùng hắn…” Gã tiểu tư kia khẩn trương đến độ một câu cũng nói không xong.

“Cùng hắn làm sao?” Long nhan giận dữ quát.

Gã tiểu tư lập tức thốt ra: “Cùng hắn cấu kết! Hắn đã đem kế hoạch của mình nói cho tiểu nhân biết!”

“Ngươi… nói láo!” Si Ảnh vốn đang một mực yên lặng rốt cuộc cũng mở miệng.

Hai tay hắn chống xuống đất, nửa người trên hơi ngẩng lên, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng. Hắn một tay chỉ vào gã tiểu tư kia, nhìn Tuyền ngồi trên thượng vị, trong mắt ánh lên một tia hy vọng, “Bệ hạ… bọn chúng nói bậy!”

“Si Ảnh, ngươi bình tĩnh một chút!” Tuyền trấn an nói, sau đó hỏi gã tiểu tư, “Ngươi nói hắn cùng ngươi câu kết, ngươi có chứng cớ gì không?”

“Chứng… chứng cớ… chính là… ở trên người hắn!” Gã tiểu tư kia hoàn toàn không dám nhìn tới ánh mắt như muốn giết người của Vương gia, lại tiếp tục nói, “Đêm qua… hắn cùng tiểu nhân dây dưa với nhau… Khi đó… lưu lại không ít dấu vết!”

Si Ảnh liền giật mình, những dấu vết mà hắn cùng Tễ Linh Nhạc hoan ái đêm qua đích xác vẫn còn lưu lại, nhưng tại sao bây giờ lại trở thành chứng cớ buộc tội chính mình?

“Đừng… Không được chạm vào ta!” Si Ảnh kéo chặt quần áo của mình.

“Chờ một chút, trên người hắn chính là…” Tễ Linh Nhạc muốn ngăn lại hai tên quan binh đang định vô lễ.

Nhưng lời nói của y lại bị Mẫn Chi Thiện cướp lời: “Vương gia trân trọng thuộc hạ cả triều này có ai là không biết, nhưng có đôi khi người vẫn không nên quá phận! Nếu không… khó có thể làm gương cho thiên hạ vạn dân!”

Lão hồ ly này sớm đã đem cá tính của Tễ Linh Nhạc phân tích đến nhất thanh nhị sở, đối với nhược điểm của y cũng là hiểu rõ như lòng bàn tay, y có thể không cần danh dự bản thân, nhưng không thể nào vứt bỏ tôn nghiêm của hoàng tộc. Mà đúng như lão sở liệu, lời nói đã ra đến miệng của Tễ Linh Nhạc trong nháy mắt liền dừng lại…

Mà hai tên quan binh kia nhân cơ hội này không thèm để ý đến kháng cự của Si Ảnh, một tên giữ chặt lấy hắn, tên kia lột áo ngoài của hắn ra, trong khoảnh khắc, những dấu hôn ngân trên cơ thể bị nhìn thấy không sót chút nào!

“Đừng… đừng chạm vào ta!” Hai tay bị khống chế, vô luận Si Ảnh có giãy dụa thế nào cũng vô dụng, mà tên quan binh kia càng lớn mật, đưa tay luồn vào nơi riêng tư của Si Ảnh… “Buông ra!”

“Dừng tay! Mau buông hắn ra!” May mắn đúng lúc này Tuyền ra lệnh, Si Ảnh mới được giải thoát.

Vừa có được tự do, Si Ảnh lập tức kéo chặt lấy y phục, tựa như một con thú nhỏ sợ hãi, bất lực đưa mắt đảo qua toàn bộ triều thần, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Tễ Linh Nhạc…

Trong tích tắc ấy, Tễ Linh Nhạc lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình vô năng đến nhường nào, tại sao lại có thể như vậy? Là ai đã dàn dựng vở kịch này? Là kẻ nào đã đẩy bọn họ đến nơi đầu sóng ngọn gió này đây?
Bình Luận (0)
Comment