Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 63

“Ôi chao, hôm nay hoàng cung nghênh đón một đại nhân vật hay sao?” Tiểu thái giám phục vụ trong trù phòng một bên thổi lửa, một bên nhỏ giọng hỏi thăm.

Cung nữ đang chờ canh tổ yến thượng đẳng chưng xong cũng dùng thanh âm nhẹ nhàng trả lời, “Ai biết, Vương gia ngay cả xem cũng không cho xem, bình phong được che kín, việc gì cũng tự mình hầu hạ, dù là tắm rửa hay thay y phục… Xem ra trong đó chắc hẳn là có nội tình gì đó!”

“Chuyện của chủ tử, hạ nhân ít ở đó mà phỏng đoán đi!” Một ngự trù lớn tuổi đang tỉa hoa quả nói.

“Ai, Trầm đại nhân, ngài nói xem Vương gia là mang người như thế nào về a?” Tiểu thái giám hướng hắn lãnh giáo.

Thân là ngự trù, Trầm Danh tiếp tục công việc tỉa hoa của mình, chỉ khẽ liếc mắt nhìn đống đồ ăn vương gia phân phó hắn làm, nói một câu chắc như đinh đóng cột: “Vương phi nương nương!”

… … …

Y Hoa cung, tẩm cung trước đây tiên hoàng ban cho trưởng tử Tễ Linh Nhạc, nằm ở phía nam của hoàng cung hoa lệ. Vị Vương gia này lúc nào cũng thích yên tĩnh, không ưa có quá nhiều hạ nhân hầu hạ bên cạnh, cho nên chưa từng có nô tài nào có dũng khí dám ở bên ngoài dừng lại nửa bước, nhưng hôm nay ngoài điện lại náo nhiệt vô cùng!

Cung nữ thái giám thường xuyên qua lại, còn có hoàng đế bệ hạ, thái tử điện hạ, Diệu Quang đại nhân cùng Húc Vương gia… Đám người giống hệt như đang xem kịch vui đứng ở cửa phòng, ai cũng mang cùng một vẻ mặt, quang cảnh này thật khiến cho người ta không rét mà run!

“Diệu Quang, ngươi cư nhiên dám tặng thủy tinh của Thuỷ Tinh Dục Lâm cho họ?!” Tuyền nhìn tên ác ma kia, sống lưng bỗng dưng phát lạnh.

“Ha ha… Si Ảnh vốn rất chán ghét tiểu hài tử, ta chỉ là muốn biết, nếu như hắn có hài tử của mình sẽ làm ra cái bộ dáng gì thôi!” Diệu Quang cười với vẻ mặt vô tội.

“… Ác ma mỉm cười!” Tuyền đưa ra một đánh giá vô cùng thích hợp.

“Bệ hạ thật không có mắt, Ngạn nhi nhà chúng ta khi thấy ta cười, ngay cả đang khóc cũng sẽ nín nha!” Diệu Quang nói vô cùng kiêu ngạo.

Hai người lớn một trẻ con đứng bên ngoài cự cãi, chỉ thấy một trận gió mát thổi qua khiến tiểu bánh mật hắt xì một cái thật to.

Lúc này, Diêu ngự y từ trong phòng đi ra, vẻ mặt mang ý cười vuốt vuốt chòm râu, tay xách hòm thuốc đi tới trước mặt bọn họ.

“Chúc mừng bệ hạ, hoàng tộc lại sắp sửa có thêm một thành viên mới rồi!”

“Ha ha, làm phiền Diêu ngự y rồi!” Tuyền theo lễ trả lời, “Có điều thân thể hắn bây giờ thế nào?”

Hắn vẫn chưa quên một màn mới rồi khi Tễ Linh Nhạc mang Si Ảnh từ Triển gia về, người hắn gầy một vòng chưa nói, nhưng ngay cả sắc mặt cũng không tốt, dưới đôi mắt đều thâm quầng trũng sâu, trên người còn có mùi hôi thối bẩn thỉu, nhìn qua cũng có thể tưởng tượng hắn ở Triển gia đã phải chịu đãi ngộ thế nào…

“Dạ, vị công tử kia bây giờ đã hoài thai hơn một tháng, nhưng dinh dưỡng có chút không tốt, thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ… Có điều cũng không trở ngại lắm, chỉ cần trong chín tháng này chậm rãi bồi bổ là sẽ ổn thôi!” Diêu ngự y lấy ra một đơn thuốc, “Bây giờ thần sẽ khai chút dược an thai cho công tử, bệ hạ, thần xin cáo lui trước.

“Được rồi!” Tuyền đáp ứng nói.

Sau đó ôm lấy con mình, đi về phía cung điện của Phạm, trước khi đi còn hỏi, “Các ngươi có muốn cùng đi thăm Phạm một lát không? Si Ảnh chắc cũng sắp tỉnh rồi… nơi này cứ giao cho đại ca là được!”

“Ừ!” Diệu Quang cùng Húc đưa mắt nhìn nhau một chút rồi mới rời đi…

Trong phòng, Si Ảnh ngủ trên giường lớn, vẻ mặt vô cùng thanh thản.

Tễ Linh Nhạc bên cạnh kiên nhẫn chiếu cố hắn, tỉ mỉ quan sát bất cứ phản ứng nào dù là nhỏ nhất của người trên giường.

Si Ảnh có hài tử của y, không thể nghi ngờ gì đã cho y một niềm kinh hỉ thật lớn, đây có phải có nghĩa là bọn họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau hay không?!

Nhưng vào lúc thế này, y càng không thể chủ quan. Bây giờ không riêng gì Triển gia, ngay cả một đám triều thần đều hy vọng Si Ảnh chết. Để bảo vệ hắn, Tễ Linh Nhạc quyết định an trí hắn trong cung, còn dùng bình phong cách ly với bên ngoài, hết thảy mọi việc đều do chính mình hầu hạ, tránh xảy ra việc gì ngoài ý muốn!

Hoàng đế đệ đệ cũng rất có lòng cho y mượn cuốn sách mà trước đây hắn đã vì hoàng hậu biên soạn, đó là cuốn ‘những đồ dùng cần chuẩn bị’, trong đó bao gồm từ đại băng khối đặt bên giường, cho đến các loại đồ ăn phong phú nhiều dinh dưỡng đều do chính tay Tuyền tự mình chọn lựa, đều là cực phẩm bổ thân. Bây giờ đây, điều duy nhất y cần làm chính là chờ Si Ảnh tỉnh lại…

Si Ảnh thật sự quá mệt mỏi, cũng đã lâu rồi không được ngủ một giấc nào thoải mái như vậy. Giường đệm êm ái cùng chăn mền thơm tho, phảng phất mùi hương của nắng… Mặc dù là mùa hè, nhưng nơi này cư nhiên không hề nóng, còn thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, xung quanh cũng không thấy mùi hôi thối như bình thường, nơi này… là nơi nào chứ?

“Ư…” Hơi mở mắt ra, ánh sáng lóa mắt đập vào, khiến cho hắn chắc chắn rằng nơi này không phải căn phòng nhỏ nơi Triển phủ.

“Ngươi tỉnh rồi?” Một thanh âm quen thuộc vang lên, là y?

Đôi mắt Si Ảnh hoàn toàn mở to, nhìn thấy trước mặt quả nhiên là khuôn mặt của Tễ Linh Nhạc, “Lão đầu… Nơi này là… tẩm cung của ngươi sao?” Đánh giá bốn phía, Si Ảnh cảm thấy mộng cảnh vô cùng giống thực.

“Ừ, thân thể cảm thấy sao rồi?” Tễ Linh Nhạc gạt vài sợi tóc tán loạn trên trán hắn ra phía sau, ngồi xuống bên giường ân cần ôm hắn.

Si Ảnh trừng mắt nhìn, sau đó cực kỳ nhiệt tình chủ động mà nhào vào lòng Tễ Linh Nhạc, nghẹn ngào khóc oà lên: “Ô… Lão đầu, vẫn là ngươi tốt nhất, bọn người Triển gia khi dễ ta!”

“… A?” Tễ Linh Nhạc mắt trợn tròn, y thật sự có quen Si Ảnh nào…  lại khóc lóc kể khổ như vậy sao?

Thấy bộ dáng Tễ Linh Nhạc bối rối không biết làm sao, khẩu khí Si Ảnh lập tức thay đổi, dùng giọng điệu dã man uy hiếp: “Này! Ta nói ngươi… cho dù ngươi không phải Tễ Linh Nhạc thật sự, tốt xấu gì cũng giả bộ cho giống một chút chứ, hỏi ta phải chịu khi dễ như thế nào có được hay không hả?! Đúng là đồ ngốc!”

Không phải thật sự? Tễ Linh Nhạc càng lúc càng cảm thấy mù mờ…

“Hứ, thật không thú vị!” Si Ảnh thấy thế liền dứt khoát buông tay ra, ngồi trên giường sờ sờ bụng, sau đó lại hỏi, “Này, ngươi có đồ ăn không? Ta đói quá!”

“… Có!” Tễ Linh Nhạc thong thả gật đầu.

“Vậy còn không mau mau lấy cho ta?!” Si Ảnh thật phục bản thân mình, khó có được một giấc mộng đẹp như thế này a, quả thật không có một chút chân thật nào, “Thật sự là không chịu nổi mà!”

Mặc dù không biết hắn rốt cuộc bị làm sao, nhưng Tễ Linh Nhạc vẫn rất vâng lời mà mang tới một chén canh gà lớn, bên trong có cả một con gà, “Cái này…”

Không ngờ Tễ Linh Nhạc còn chưa kịp nói hết, Si Ảnh đã ngay lập tức đoạt lấy cái bát từ trong tay y, bưng đến trước mặt mình, sau đó rất không thèm quan tâm đến hình tượng mà nhìn chằm chằm cái chén, “Oa a, là canh gà… Ta muốn ăn từ rất lâu rồi… Mặc dù là mộng, nhưng đúng là phải cảm tạ lão thiên gia!”

Mới vừa định ăn, lại bị bàn tay to lớn của Tễ Linh Nhạc ngăn lại, “Ngươi nói gì? Là mộng sao?”

“Đúng a, không phải mộng thì là gì? Ngươi sẽ không định bảo ta Tễ Linh Nhạc quá tốt bụng nên không thèm để ý phép tắc đem ta trộm trở về đó chứ?” Si Ảnh trả lời như thể đương nhiên, “Ai nha, đừng có quấy rầy ta ăn nữa, trong đời thật đã không thể ăn no, ngươi tốt xấu gì thì trong mộng cũng phải cho ta ăn no nê chứ, đòi hỏi này chắc không tính là quá đáng đi?”

Tễ Linh Nhạc nghe vậy, liền bỏ tay ra, Si Ảnh vừa thấy trở ngại đã mất, hai mắt loé sáng mà lao thẳng tới con gà thơm ngào ngạt trong chén, vội vàng gặm cắn, ăn đến vui sướng vô cùng…

“Ngươi trong hiện thực không được ăn no sao?” Tễ Linh Nhạc đột nhiên cảm thấy để hắn kể lể uỷ khuất cũng không phải là chuyện xấu, như vậy sau này y mới có thể đòi lại thêm gấp bội! “Còn nữa, ngươi nói người ta khi dễ ngươi, bọn chúng khi dễ ngươi như thế nào?”

“Đương nhiên… không có no!” Si Ảnh cắn thịt gà, trả lời đứt quãng, “Bọn người Triển gia a… không cho ta ăn no, không cho ta ngủ, còn bắt ta đi rửa thùng phân… Những cái này còn chưa tính, chúng còn dạy ra một lũ trẻ con hỗn láo, chửi bới người khác không ra gì, đúng là khiến cho người ta phẫn nộ!” Vừa ăn vừa vươn ngón tay còn dính mỡ mắng…

“Ngươi không phải là quét dọn sân sao?” Chẳng lẽ Hứa Trạm lừa mình? Không thể nào!

“Đó là ta bảo bọn Hứa Trạm nói dối lão đầu thôi, ôi chao… sao ngươi lại biết?” Si Ảnh đã đem con gà tiêu diệt sạch sẽ.

Tễ Linh Nhạc ngạc nhiên, “Sao ngươi lại muốn nói dối hắn?”

Si Ảnh liếm liếm ngón tay như vẫn còn thèm thuồng, sau đó bắt đầu ăn canh, “Không cần khiến người ta gặp thêm phiền toái nữa… Người ta sắp thú lão bà rồi, ta cũng nên thức thời không dây dưa cùng hắn nữa mới tốt…”

“Ngươi hy vọng hắn lấy vợ ư?” Tễ Linh Nhạc có chút kích động hỏi.

“Không, không hy vọng!” Si Ảnh uống hết canh, buông bát xuống, ánh mắt cũng từ vui sướng liền chuyển sang u sầu, “Ư… Nhưng mà ta muốn hay không thì có ích lợi gì? Chuyện này vốn là việc ta không có cách nào thay đổi…”

“Vậy ngươi…” Tễ Linh Nhạc muốn tiếp tục khuyên bảo, lại bị hắn lấy ngón trỏ đặt trên môi.

“Xin ngươi đừng cho ta thêm hy vọng dư thừa nữa, như vậy rất thống khổ, ngươi có biết không?” Si Ảnh chớp chớp mắt, “Ta trong hiện thực hình như bị một hắc y nhân bắt đi, không biết sau đó đã bị đối xử thế nào rồi… Có thể nói đề tài nào đó vui vẻ một chút không?”

“Được, như vậy nói sự thật đi!” Tễ Linh Nhạc rất phối hợp mà nói sang chuyện khác: “Sau này ngươi định sẽ thế nào?”

“…” Si Ảnh chỉ ngồi trầm mặc.

Sự im lặng của hắn khiến cho Tễ Linh Nhạc chú ý, “Sao vậy? Ngươi… !” Thoáng nhìn khuôn mặt hắn trong nháy mắt, Tễ Linh Nhạc liền ngây người, hắn cư nhiên đang khóc?!

“Ư…” Si Ảnh thật không muốn khóc, nhưng gần đây thân thể dường như có thay đổi nào đó, khiến cho tuyến lệ của hắn đặc biệt phát triển, hắn không cam lòng mà lau lau nước mắt trên mặt, “Ta không biết… tại sao ta làm cái gì cũng thất bại, ta chuyện gì cũng không muốn làm nữa…”

Tễ Linh Nhạc đau lòng kéo hắn vào lòng an ủi, “Đừng khóc, ngươi cái gì cũng không cần làm, ta sẽ nuôi ngươi!”

“A… Ngươi đúng là thích nói đùa!” Si Ảnh nước mắt tèm lem mỉm cười, lau khô lệ ngân trên mặt rồi lại ngả xuống giường, “Được rồi, ta phải quay về sự thật đây, cám ơn ngươi đã an ủi, gặp lại sau!” Nói rồi liền kéo chăn, mơ màng ngủ thiếp đi.

Điều này khiến cho Tễ Linh Nhạc ngồi bên cạnh cảm thấy thật bất đắc dĩ, chuyện hài tử y còn chưa kịp nói, hắn lại cư nhiên cứ thế ngủ thiếp rồi?

Thôi thôi… Nhìn hắn ngủ an lành như vậy, vẫn là chờ hắn tỉnh lại lần nữa rồi nói cho hắn biết, lúc ấy hắn hẳn là sẽ rất vui…
Bình Luận (0)
Comment