Hoàng Kim Đồng

Chương 882

Trang Duệ bỏ ba lô trên người xuống, xoay người chạy tới một chỗ khác trên đỉnh núi.

Và khi đến một phía khác của Tuyết Sơn. Mặt kia của Tuyết Sơn, lúc này cũng là xuân về hoa nở. Trên sườn núi thoai thoải, đầy những lùm cây thấp bé và các loại thực vật. Trang Duệ quay đầu lại đưa mắt nhìn chung quanh, cũng không phát hiện ra tung tích của báo tuyết.

- Là mình nghe nhầm sao? Tiểu Tuyết, ngươi ở chỗ nào?

Trên mặt Trang Duệ lộ vẻ uể oải. Chỗ hắn đang đứng trên Đại Tuyết Sơn, chẳng qua là một ngọn núi cao nhất ở đây thôi. Hơn mấy trăm dặm kéo dài phía sau, còn có vô số ngọn núi to nhỏ khác.

Nếu báo tuyết vì tránh né loài người mà xa cách nơi này, ai biết nó sẽ ẩn náu ở chỗ nào? Trang Duệ cũng không cho rằng mình có thể đi hết những ngọn núi trải dài mấy trăm dặm để tìm nó.

- Tiểu Kim, xuống đây. Không phải ngươi nói tìm được Tiểu Tuyết rồi sao?

Trang Duệ tức giận rống về tiếng về phía Kim Điêu đang bay trên đỉnh đầu. Hắn nuôi Kim Điêu từ nhỏ tới lớn, Trang Duệ có thể nghe ra được, vừa rồi trong tiếng kêu lớn của nó nó tràn ngập đắc ý. Chắc là đã hoàn thành nhiệm vụ tìm Báo tuyết mà mình đã bảo nó đi tìm.

-Cac... Cạc cạc...

Sau khi Kim Điêu nghe Trang Duệ nói xong, hai cánh mở ra, bay đến bên cạnh Trang Duệ, hướng về phía một lùm cây cách đỉnh núi khoảng bốn năm mươi thước, càng không ngừng kêu lên những tiếng lảnh lót.

Trang Duệ tập trung nhìn lại. Trong lùm cây kia, nở đầy hoa nhỏ màu trắng. Nhìn kỹ lại, bên trong... dường như có vật thể đang di động.

- Báo tuyết!!!

Trên bộ da màu trắng lấm tấm đầy vết xám. Trong bụi hoa, báo tuyết thật sự không dễ phát hiện ra. Nếu không phải Tiểu Kim chỉ điểm, dù thế nào Trang Duệ cũng không nhận ra được sự tồn tại của báo tuyết.

Trong miệng phát ra một tiếng vui mừng, Trang Duệ hưng phấn chạy về phía dưới chân núi. Chỉ khi còn cách con báo tuyết khoảng hơn hai mươi thước, Trang Duệ mới đứng lại.

- Tiểu Tuyết, là tao đây. Mày không biết tao sao?

Trang Duệ phát hiện, dường như báo tuyết thấy hắn đến, có chút chần chừ, còn một chút sợ hãi. Thân hình chậm rãi lùi sâu vào trong lùm cây.

Trang Duệ không sử dụng linh khí. Hắn tin chắc, báo tuyết nhất định nhận ra hắn. Lúc trước, khi đưa tiễn, Tiểu Tuyết ở trên đỉnh núi đã phát ra tiếng gào thét lưu luyến không muốn rời. Nó nhất định sẽ nhận ra hắn!

Trang Duệ bước từng bước một thong thả tiến về phía báo tuyết. Bước chân rất kiên định.

Rốt cục, báo tuyết không lui về phía sau nữa. Cặp mắt tuyệt đẹp chăm chú nhìn vào khuôn mặt Trang Duệ, thân thể chậm rãi đứng lên.

Một bước, hai bước. Con báo tuyết tiến về phía Trang Duệ. Bước chân của nó chợt trở nên nhanh hơn. Đồng dạng, Trang Duệ cũng dần dần chạy nhanh dần. Khoảng cách giữa hai bên không ngừng được thu lại.

Khi ở khoảng cách còn có bốn năm thước, báo tuyết nhảy dựng lên, chân trước gác lên trên bờ vai của Trang Duệ. Trang Duệ bất chấp tất cả để lộ những vị trí trọng yếu ra trước mặt báo tuyết, đưa tay ôm lấy cổ con báo tuyết.

Trang Duệ chỉ cảm thấy trên mặt một trận ướt át, cũng hiểu con báo tuyết đang không ngừng dùng đầu lưỡi liếm mặt mình. Nó giống như là một đứa trẻ oan ức gặp được thân nhân, đang không ngừng nhõng nhẽo.

Nếu cảnh tượng này bị camera chụp được, khẳng định có thể phá vỡ một vài lý luận của các chuyên gia động vật học. Ai nói mãnh thú không thể sống chung hòa thuận với con người? Ai nói mãnh thú không thể nảy sinh tình cảm tha thiết với con người?

Từ ánh mắt và động tác của báo tuyết, Trang Duệ cảm nhận được tình cảm tinh thuần không trộn lẫn chút tạp chất nào. Loại cảm giác này khiến trong mắt Trang Duệ ngân ngấn nước mắt.

- Được rồi, Tiểu Tuyết, để tao nhìn xem nào. Nào, để tao xem nào...

Trang Duệ vươn tay áo lau nước miếng trên mặt, quan sát báo tuyết đang đứng trước mặt.

Không biết có phải bởi vì linh khí của Trang Duệ làm dịu đi hay không, so với mấy năm trước, thân thể con báo tuyết lớn hơn rất nhiều. Bộ da trên người vô cùng sáng. Chỉ có điều cặp mắt nhìn Trang Duệ, vẫn tinh thuần sáng ngời như vậy.

- Sao, Tiểu Tuyết, mày... mang thai sao?

Khi thấy bụng của báo tuyết, Trang Duệ ngây ngẩn cả người. Bụng nó rõ ràng phình ra. Nơi đó đã nổi lên sinh mệnh mới.

Trong lòng Trang Duệ cảm thấy xúc động. Hắn biết, bình thường khi động vật sắp sinh, đều tìm cho mình một nơi thật an toàn, và chuẩn bị đầy đủ thực vật.

Mà báo tuyết dưới sự chỉ dẫn của Kim Điêu, lựa chọn tới gặp mình. Loại tín nhiệm này vượt qua cả trạng thái mang thai, khiến nước mắt trong mắt Trang Duệ rốt cục đã rơi xuống.

- Ô ô...

Không biết có phải bởi vì nhìn thấy Trang Duệ nên hưng phấn, dẫn tơics việc báo tuyết sớm tới lúc sinh. Báo tuyết vốn đang đứng thẳng bốn chân, thân thể chậm rãi nằm úp xuống. Trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

- Này... Này, tao sẽ không đỡ đẻ đâu...

Thấy cảnh tượng như vậy, Trang Duệ trợn tròn mắt, luống cuống tay chân đang chuẩn bị trợ giúp, thì sinh mệnh nhỏ đầu tiên đã ra đời.

Một con báo con trên người còn dính đầy chất lỏng sền sệt, xuất hiện ở trước mặt Trang Duệ. Thân thể nho nhỏ run rẩy nhè nhẹ trong gió, phát ra một tiếng kêu rất nhỏ giống hệt như tiếng mèo kêu.

Trong mắt Báo tuyết tràn ngập vẻ nhân từ. Nó xoay qua đầu, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm tiểu tử kia. Sau đó nó dùng răng nanh cắn lớp da mềm mại trên nó, kéo tới dưới bụng mình.

Kiếm ăn là thiên tính của tất cả sinh vật. Sau khi ngửi thấy được mùi của sữa mẹ, tiểu tử kia nhắm mắt lại cắn vào vú mẹ, dùng sức mút lấy sữa.

Một con, hai, ba con, bốn con.

Báo tuyết không ngừng lặp lại động tác vừa rồi. Hơn mười phút sau, tổng cộng bốn tiểu tử nhỏ, im lặng nằm ở dưới bụng báo tuyết mút sữa. Báo tuyết trong tình trạng kiệt sức, nhưng ánh mắt cũng lộ ra hào quang bản năng của người mẹ.

Cảnh tượng kỳ tích một sinh mệnh được sinh ra trong thiên nhiên, khiến Trang Duệ nhìn xem mà ngây người. Hắn thậm chí quên dùng linh khí trợ giúp con báo tuyết. Hoặc là trong tiềm thức của Trang Duệ, hắn muốn để báo tuyết độc lập hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.

- Tiểu Tuyết, mày đã làm mẹ...

Không biết vì sao, thấy cảnh tượng như vậy, giống như thấy đứa con của mình trưởng thành, Trang Duệ có cảm giác muốn rơi lệ.

Báo tuyết đang nằm dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của Trang Duệ, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dùng bộ lông dài, cọ nhẹ vào bàn tay Trang Duệ, giống như mấy năm trước khi nó tỏ ra lưu luyến với Trang Duệ vậy.

Trong lòng Trang Duệ bị một cảm xúc nói không nên lời vây quanh. Trước khi hắn ở tới Đại Tuyết Sơn, vẫn có một loại cảm giác hoang mang. Vì sao mình muốn gặp báo tuyết như vậy. Khi nhìn thấy cha mẹ Kim Điêu, và hiện tại... hắn đã hiểu được.

Bởi vì Trang Duệ cảm tnhận được một loại tín nhiệm, một loại tín nhiệm bất chấp tất cả. Một loại tín nhiệm lột sạch chính mình trước mặt đối phương. Mà loại tín nhiệm này là điều mà Trang Duệ không thể cảm nhận được trừ người khác.

Chuyện con mắt dị biến, vẫn đè nặng trong lòng Trang Duệ. Hắn không dám nói chuyện này với bất kỳ người nào. Thậm chí bao gồm cả người mẹ và người vợ thân với mình nhất, Trang Duệ cũng cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ lúc nào đó lính khi mà mình đã may mắn nhận được này sẽ đột nhiên mất đi.

Thành công trên sự nghiệp, được người đời khen tặng, cũng không thể giảm bớt áp lực trong lòng Trang Duệ. Điều này cũng chính là nguyên nhân khiến hắn khát vọng tới Đại Tuyết Sơn, khiến tâm linh mình được tinh lọc.

Nhưng loại cảm xúc lo được lo mất này sau khi chứng kiến mấy sinh mệnh nhỏ ra đời, trong lòng Trang Duệ phát sinh sự biến hóa. Hắn bỗng nhiên cảm giác được, sinh mệnh trước mặt, tất cả... đều nhỏ bé như vậy.

Người mẹ kéo một xe than nắm. Trang Duệ và chị gái ở phía sau đẩy. Cuộc sống gian khổ khi còn bé giống như một bức tranh hiện ra trước mắt Trang Duệ. Tuy rằng nghèo khó, nhưng cuộc sống này đã dạy cho Trang Duệ tính kiên cường và tự tin.

Tiếng súng vang lên, hình ảnh về tình cảnh khí gặp phải tai kiếp đó, Trang Duệ không biết lúc đó mình vẫn có chút sợ hãi, vẫn khát vọng nhiều hơn một chút. Hiện tại nghĩ lại, hẳn là khát vọng được sống sót

- Hai mươi nghìn đồng, tôi mua sách này.

Trang Duệ nghĩ tới lần đầu tiên mình sửa mái nhà dột, hắn không nhịn được liền mỉm cười. Hắn cũng không cho rằng mình là gian thương. Đổi lại là các chưởng quầy trên thị trường đồ cổ, có thể cho kia lão thái thái 200 đồng đã là không tồi.

Phỉ thúy xanh biếc, ngọc dương chi trơn trắng tinh. Trang Duệ chìm đắm trong thế giới của ngọc thạch. Tốc độ vơ vét của cải tại hội đấu giá Miến Điện, khiến hắn từng cảm giác hết hồn.

- Ngọc bích Vương? Ha hả...

Trang Duệ mỉm cười tự chế giễu mình. Ban đầu khi nghe thấy danh từ này còn sợ hãi. Về sau lại cảm thấy yên tâm thoải mái. Tâm tính mình có lẽ đã bắt đầu biến hóa từ lúc nào?

Khi nhận thức với gia tộc bên mẹ, Trang Duệ được mở rộng tầm mắt hơn rất nhiều. Định cư ở thành phố Bắc Kinh, còn có ý nghĩa Trang Duệ chính thức bước vào tới trong thế giới đồ cổ. Với nền văn hóa nồng hậu đã hun đúc trí thức của Trang Duệ trở nên chuyên nghiệp hơn.

Dã nhân sơn bằng vàng ở Miến Điện, bảo tàng, đảo hải tặc ở hải ngoại, lăng tẩm bằng vàng của Thành Cát Tư Hãn.. Di chỉ viễn cổ ở rừng nhiệt đới Châu phi. Sau khi lần lượt trải qua những nguy hiểm này, giống như một bộ phim chợt hiện lên trong đầu Trang Duệ.

Đức thúc, Tống Quân, Nam ổ Bắc cổ, giáo sư Mạnh, Kim Bàn Tử, Khải đại sư, Hoàng Phủ Vân, Miêu Phỉ Phỉ và một vài khuôn mặt quen thuộc, xuất hiện ở trước mặt Trang Duệ. Những người này như là khách qua đường, nhưng đã để lại dấu ấn rất sâu trong cuộc sống của Trang Duệ.

- Mình có thể để lại gì cho hậu nhân đây? Mình có thể lưu lại cái gì cho thế gian này?

Chậm rãi ngồi ở trên mặt đất, Trang Duệ dựa đầu vào người báo tuyết, ngửi mùi sữa kia, Trang Duệ liền phóng linh khí ra ngoài.

Linh khí khổng lồ theo sườn núi tràn xuống. Núi đã vốn không có sinh mệnh, lúc này, dường như cũng trở nên linh động, giống như ở đạo lý mà Trang Duệ nói biển cả biến đổi lớn, tiếp diễn quá trình của hàng tỉ năm trước.

Lùm cây thấp bé trên núi kia, càng tản mát ra sức sống mãnh liệt. Tuy rằng đang là mùa thu, cỏ cây vẫn đang lộ rõ ý nghĩa của sự sống. Cái loại này sức sống ngoan cường này, khiến Trang Duệ cảm giác chấn động.

Khi linh khí của Trang Duệ tới giữa sườn núi, trong một cái động trên bức tường nham thạch, một con Kim Điêu mẹ, đang nuôi nấng bốn con chim con không ngừng kêu than đòi ăn. Tuy chúng còn nhỏ, nhưng lại để lộ ra khát vọng sống mãnh liệt.

Dường như cảm ứng được linh khí của Trang Duệ, sau khi Kim Điêu mẹ nhét sâu vào miệng đám chim con, thân thể nó rời khỏi huyệt động, hai cánh vỗ mạnh phóng lên cao. Không bao lâu sau, mps liền bay tới phía trên đầu Trang Duệ.

- Lão bằng hữu, tôi đến gặp các ngươi...

Trang Duệ thu hồi linh khí, cười đứng lên. Lúc này tâm tình của hắn đã hoàn toàn khác với trước kia. Cảm ngộ đối với sinh mệnh, khiến Trang Duệ biết rằng sinh mệnh còn lại của mình chính là mục tiêu mình muốn truy tìm.

- Cạc... Cạc cạc!"

Theo tiếng chim kêu lảnh lót, cha của Tiểu Kim cũng từ dưới chân núi bay lên. Trên móng vuốt sắc bén, bấu chặt một con cừu a-ga, quẳng thật mạnh ở trên mặt cỏ trước mặt Trang Duệ.

- Cừ thật, lại muốn để tao làm cu li à?"

Trang Duệ nở nụ cười, một tay cầm con cừu a-ga lên. Từ trong linh khí Trang Duệ "Nhìn" được, đội leo núi kia đã sắp trèo lên tới đỉnh. Hắn không muốn bị bọn họ quấy rầy cuộc gặp gỡ giữa mình và các lão bằng hữu, Trang Duệ lập tức mở miệng nói:

- Đi thôi, chúng ta đến sườn núi...

Tuy rằng nồi niêu, chén bát và vài thứ khác đều đã đánh mất, nhưng trong ba lô của Trang Duệ còn không ít đồ gia vị. Sau khi tới một chỗ đất bằng tránh gió, hắn bắt đầu đốt một đống lửa. Không bao lâu sau, mùi thịt dê thơm lừng truyền ra.

- Ha hả, một món ăn ngon...

Một con cừu a-ga nặng bảy tám mươi cân, Trang Duệ gần như chỉ gặm một miếng xương, còn lại đều bị đám Bạch Sư ăn hết. Ngay cả đám chim nhỏ mới hơn một tháng cũng góp phần ăn mấy góc thịt.

Chỉ có điều nội tạng của cừu a-ga, Trang Duệ đều để lại cho báo tuyết. Lúc này báo tuyết đang cần bổ sung thể lực.

Phải nói động vật hoang dã có sức sống thật sự rất ngoan cường. Gần bảy bát giờ, mấy con báo con đã mở mắt, đã biết tới mẹ. Đồng thời, lần đầu tiên gặp được đám bạn sẽ theo chúng sống cả đời trên Đại Tuyết Sơn.

Sau khi được mẹ cho bú no, bốn con báo tuyết con lại ngủ cùng với bốn con Kim Điêu nhỏ. Loại hình ảnh cực kỳ hoang đường này bị được phối hợp lại. Nếu truyền với trong tay mọi người, phỏng đoán lại khiến cho các nhà sinh vật học thảo luận không thôi.

Màn đêm dần dần buông xuống. Bầu trời đầy sao chiếu ánh sáng xuống triền núi, tạo thành một bức tranh thần bí. Trên mặt trăng tròn trịa giống như thực sự có một cây ngô đồng vừa mới bị đốn. Trong bụi cỏ xung quanh t thỉnh thoảng lại xuất hiện con thỏ hoang, khiến Trang Duệ nhớ tới chuyện hằng nga bôn tẩu ngày xưa.

Ngủ trên vách đá trong tổ của chim ưng, nhìn dường những vì sao gần như có thể với tay chạm vào, Trang Duệ lấy từ trong ba lô ra một cái điện thoại vệ tinh, gọi điện thoại cho Tần Huyên Băng. Hắn nghĩ tới cuộc sống mấy ngày vừa qua dường như không giống với cuộc sống bình thường.

Trong mấy ngày sau, Trang Duệ giống như dã nhân. Hắn uống nước suối, ăn các món ăn thôn quê, nhìn con báo con và con chim ưng con thay đổi từng giờ từng phút. Kỳ tích sinh mệnh khiến mỗi ngày Trang Duệ đều có cảm xúc khác thường.

...

- Trang ca, báo tuyết sao rồi?

Năm ngày sau, Trang Duệ về tới sơn thôn nhỏ. Ngoại trừ chim non ở bên cạnh Bạch Sư và ba con Kim Điêu bay tròn phía trên bầu trời ra, mọi người không thấy sự tồn tại của báo tuyết.

- Báo tuyết... đang làm mẹ...

Trên mựt Trang Duệ lộ ra một nụ cười mỉm. Lúc này ơphải chia tay, không còn cảm thấy không nỡ nữa. Váo tuyết vẫn vì sinh tồn mà phấn đấu. Trang Duệ cũng muốn lưu lại dấu ấn của hắn trên thế gian này.

Đương nhiên, Trang Duệ đều dùng linh khí chau chuốt lại thân thể cho những người bằng hữu của hắn. Chỉ cần không gặp loại người như người đàn ông mặt sẹo, những loài chuyên sống gắn bó với Đại Tuyết Sơn như chúng nó, có thể sẽ sống rất tốt.

Lưu Xuyên kéo Trang Duệ lại, đoạt lấy con chim ưng nhỏ trong tay hắn, có chút kỳ lạ hỏi:

- Trang Duệ, vì sao tôi lại cảm thấy anh có điểm không giống với trước kia. Toàn thân giống như đã thay da đổi thịt, có một chút cảm gaics của cao tăng đắc đạo vậy?

-Ừ, tôi lên núi gặp tiên. Tiểu tử cậu cứ hâm mộ đi...

Trang Duệ cười ha ha. Lời nói còn chưa dứt, chợt nghe thấy Thiếp Mộc Nhi ồn ào. xem tại truyenggg.com

- Ai, tiểu tử Lưu Xuyên, mau đưa chim ưng nhỏ cho tôi...

Vừa rồi. Thiếp Mộc Nhi không không biết xấu hổ hỏi Trang Duệ có muốn chim ưng nhỏ không, lúc này thấy chim ưng nhỏ bị Lưu Xuyên đoạt đi, lập tức không kiềm chế được xông tới tranh đoạt. Lại thêm mọi người bên cạnh cùng ồn ào. Trong sơn thôn nhỏ vang lên những tiếng cười.

Cuộc sống... làm sao không phải là một phần của sinh mệnh. Nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, nghe tiếng cười vui tai, Trang Duệ ôm eo Tần Huyên Băng, lặng lẽ rời khỏi đám người bọn họ.

Ngồi dựa vào chiếc ghế ở bên hồ, trong miệng ngậm một quả nhỏ đã được người bên cạnh lột vỏ. Ánh mặt trời tháng ba ấm áp chiếu xuống người.

Nhìn về phía Tuyết Sơn nơi xa, một hồ nước xanh lam yên ả. Bên hồ, hoa dại lan tỏa một mùi hương say người. Trang Duệ không khỏi cảm thấy si ngốc, hạnh phúc... Điều đơn giản như thế được quy về phong khinh vân đạm.

HẾT

Bình Luận (0)
Comment