Hoàng Kim Thử Tham Ăn

Chương 16

Ta hé mắt, muốn xem lần này ai là ân nhân cứu mạng. Oa, vị đại ca này cũng rất tuấn tú nga, bất quá ở hắn cho người khác một cảm giác thật băng lãnh. Nhưng hắn dù sao cũng cứu ta một mạng, cho hắn chín mươi điểm vậy.

“Huyền, ngươi đến đúng lúc lắm, ta phải giải quyết con vật này, hắn dám cắn ta.” Bắt được biểu tình trên mặt hắn có chút thay đổi, đối với người kia làm nũng một phen. Ta không thể tin vào mắt mình nữa, hạ sơn chỉ vài ngày, liền đụng một cặp mĩ nam tử, cùng ta với Bạch đại ca có mối quan hệ giống nhau. Nếu đã là đồng mệnh tương liên thì ta có thể bỏ qua cho hành động muốn giết ta lúc nãy của hắn.

“Thanh, hắn là đệ tử của Chu Tước, hơn nữa Bạch Hổ cũng đang tìm hắn khắp nơi.” Băng lãnh nam nhân tiến lại, có ý cứu ta khỏi ma trảo của tên kia.

A! Bạch đại ca đang tìm ta. Khẳng định là đã phát hiện ra ta bị yêu nữ bắt đi nên hắn mới chạy đi cứu ta. Ta hảo hảo cảm động nga, lệ thiếu chút nữa là trào ra.

“Ta biết, nhưng chúng ta đều là tứ thần, tại sao phải sợ?” Tên nam nhân kia cười lạnh hai tiếng, đem ta một lần nữa bỏ vào kim lung.

Ôi! Trời ơi, tên này cùng băng lãnh nam nhân kia cũng là Thần Quân. Ta là hạng phi thường may mắn nga, xuất môn không bao lâu thì đã liên tục hội kiến tam vị thần quân. Tên nam nhân đáng sợ kia tự là Thanh, vậy hẳn là Thanh Long trấn giữ phương Đông? Còn nam nhân lạnh lùng này tự là Huyền, vậy không phải là Bắc phương Huyền Vũ sao? Bọn họ lại là ái nhân? …Đầu ta hiện ra vô số câu hỏi.

“Này không phải việc có sợ hay không, mà là dù có ghét hắn cỡ nào cũng phải chờ sư phụ hắn đến rồi mới phân xử.”

Vẫn là Huyền Vũ thấu tình đạt lý, ta gật đầu chấp nhận, sợ tên Thanh Long kia lại nổi điên đòi bóp chết ta, ta thật vẫn còn muốn lưu lại cái mạng nhỏ này a.

“Chính là, chính là…hắn cắn ta đau quá a.” Ta không có hoa mắt chứ, ánh mắt Thanh Long vừa ai oán vừa quyến rũ, vẻ mặt cũng thật đáng thương a, đem ngón tay bị ta cắn một chút đưa đến trước mặt Huyền Vũ. Này tứ thần không phải đều có pháp thuật tự chữa thương sao? Hơn nữa vết thương lại nhỏ xíu, chẳng đáng để tâm đến nữa là.

Chung quanh vang lên tiếng kinh hô, băng lãnh Huyền Vũ không để ý đến đám người đang vây quanh, cầm lấy ngón tay bị thương của Thanh Long, mút vào miệng. Buồn nôn quá a! Kim mao của ta đồng loạt nổi hết cảlên. Còn tên Thanh Long kia thì hai má sớm đã ửng hồng e lệ. Thật khiến ta hoài nghi hắn và tên Thanh Long hung bạo lúc nãy là cùng một người a?

Chậm đã, chậm đã, ta suy nghĩ lại một chút, không đúng nha, vết thương này là do ta cắn, Huyền Vũ như vậy có tính là gián tiếp hôn ta không? Không được a, nụ hôn của ta chỉ dành cho Bạch đại ca thôi, cho dù là Thần Quân cũng không thể làm bậy a.

“Nhả ra, nhả ra!” Ta không nghĩ nhiều, lên tiếng phá vỡ bầu không khí lãng mạng.

“Ngươi muốn chết sao!” Gương mặt Thanh Long trở nên thật đáng sợ, sắc mặt sầm lại, hắn sẽ không vì ta phá hỏng đại sự thân mật của hắn mà giết ta chứ?

“Đưa hắn lại đây cho ta.” May thay Huyền Vũ ra mặt giúp ta. Lần này ta dễ dàng rời khỏi kim lung đi đến tay Huyền Vũ.

Huyền Vũ đem đặt lên bàn làm cho ta chính mình trạm hảo: “Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”

Vẫn là Huyền Vũ phân rõ phải trái, ta vuốt lại đám lông mà vừa rồi bị Thanh Long loạn động. “Ngươi không thể mút cái miệng vết thương kia.”

“Tại sao?” Huyền Vũ nhìn ta khó hiểu.

Trán ta đổ đầy mồ hôi lạnh, là có nên nói hay không? Nếu không nói thì sẽ có lỗi với Bạch đại ca, còn nói ta với hắn có mối quan hệ không đáng tự hào gì, thật là khó xử a.

“Được rồi, chuyện đó tính sau. Ngươi vừa rồi vì cái gì lại cắn Thanh?” Biết ta khó xử, Huyền Vũ bèn chuyển đề tài.

Lời còn chưa dứt, ta vừa khóc vừa kể tội: “Hắn, hắn đem cho ta toàn những món ta ghét nhất, ta không ăn được hắn liền cạy miệng nhét đồ ăn vào nên ta mới cắn”. Tại hắn mà ta phải kiệt sức thế này này.(Uy, ngươi kiệt sức mà cái mồm ngươi còn to thế a)

“Phải thếkhông?” Huyền Vũ quay đầu nhìn Thanh Long.

“Hắc hắc, ta thật không biết hắn ghét những món này a.” Thanh Long ngượng ngùng gãi đầu, hoàn toàn mất đi bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi.

“Ngươi thật là, hắn là con chuột, đương nhiên không thích ăn mấy thứ này”. Cả Huyền Vũ cũng bảo ta là con chuột. Cả ngày hôm nay, không biết ta đã sửa bao nhiêu ngườirồi, chẳng lẽ bắt ta phải điểm ba chữ“HOÀNG KIM THỬ” trên ót bọn họ mới không gọi sai sao?

“Thế hắn phải ăn gì?’ Thanh Long tò mò nhìn ta, khiến ta sợ tới mức rụt cổ lại.

“Ta phải ăn chân gà.” Món đó ta thích nhất, đương nhiên phải thừa cơ hội này mà lên tiếng, bằng không bọn họ lại đưa ta mấy món tạp nham thì thảm a.

“Con chuột thích ăn chân gà!” Bọn họ lần này trăm miệng một lời, đồng xem xét ta, giống như ta từ trên trời rơi xuống vậy.

Chân mày của ta cau hẳn lại, có thể nói là đã giáp tử mũi (sống mũi), bất quá hiện tại khó nhận ra. “Ta nhắc lại lần nữa, ta không phải là con chuột, ta là HOÀNG KIM THỬ”

“Ngươi thật muốn ăn chân gà?” Bọn họ chẳng buồn để ý, hỏi ta một lần nữa.

Ta dùng sức gật mạnh đầu, trời xanh tính điểm rồi chân gà hội bay đi (thật xin lỗi a, chúng ta mãi không hiểu nổi ý của bạn thử). Bọn họ liếc nhìn đối phương một thoáng rồi mới kêu tiểu nhị đem chân gà ra. Tiểu nhị sớm bị chúng ta dọa cho ngây người, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Con chuột biết nói a”, đến khi Thanh Long vỗ mạnh bàn một cái, hắn mới tỉnh lại, chạy như bay vào trong đem ra một đĩa chân gà thơm ngon đặt trên bàn, xong lại chạy biến đi, giống như sau lưng có người đang truy hắn.

“Ăn ngon, ăn ngon.” Vì không muốn dọa mọi người, ta không biến thành nhân thân, đem trụ chân gà mà gặm.

“Ta thật là lạ a, sư phụ ngươi không biết dưỡng ngươi như thế nào mà lại để ngươi đói.” Thanh Long hứng khởi nhìn ta. Ta giận dữ liếc mắt nhìn Thanh Long, hắn vừa mới nói cái gì, làm như sư phụ bỏ đói ta không bằng, “Ta hiện tại không phải do ngươi ban cho sao? Hoàn toàn không liên quan đến sư phụ ta”. Vừa ăn vừa chỉ tội có thể xúc tiến tiêu hóa a.

“Ngươi muốn chết?” Thanh Long một lần nữa biến sắc, thật là khủng bố a, thật không biết băng lãnh Huyền Vũ thế nào có thể luyến thượng hắn.

“Dừng tay !”Âm thanh này không phải của Huyền Vũ, nhưng thật quen thuộc a.

“Bạch đại ca!” Ta bỏ cái chân gà đang ăn dỡ, ba bước chạy hai bước bay về phía người trước mặt.

Đúng là Bạch đại ca, cảm giác hảo chân thật. Ta ngẩng đầu nhìn kĩ Bạch đại ca, thật là tiều tụy a, lòng bỗng đau nhói. Hắn, râu trên mặt cũng không cạo, tội nghiệp quá a, nếu trên người hắn không phát ra mùi hương quen thuộc thật ta dám cũng nhận không ra.

“Bạch Hổ huynh, hữu lễ, hữu lễ.” Huyền Vũ cố kéo quai hàm Thanh Long hướng Bạch đại ca hành lễ.

Bạch đại ca buông ta ra, hướng tới bọn họ hoàn lễ “Huyền Vũ huynh không cần khách sáo.”

Ta lúc này đã yên vị trên vai Bạch đại ca, vuốt vuốt mấy sợi tóc dài của hắn, xót thương thay cho mái dầu đen tuyền giờ lại điểm vài sợi bạc, khiến ta đau lòng vô cùng.

“Tiểu Kim đừng lộn xộn.“ Bạch đại ca nghiêng đầu, không cho ta đụng vào phần tóc đã bạc.

“Bạch Hổ huynh đến đây là vì hắn.” Huyền Vũ chỉ chỉ ta. Ta nhìn lại mình một chút, phát hiện trên người vẫn còn dính vết nước sốt của chân gà nướng, và giờ nó toàn bộ đều dính trên người Bạch đại ca, chiếc áo dài vốn đã lấm tấm bụi đường trường giờ càng thêm khó coi.

“Đúng vậy, ta đã đi tìm hắn mấy ngày nay.” Bạch đại ca hướng mắt xuống nhìn ta, ta vươn móng sờ sờ mặt hắn, tỏ vẻ ta không có gì.

“Thật may mắn, Thanh đi theo một con yêu hổ, vừa lúc kịp cứu hắn ra, đang định vật quy về cố chủ.”

“Huyền, ta phải đem hắn về làm sủng vật.” Thanh Long đến lúc này vẫn còn có cái ý định kia, ta sợ hãi nắm chặt áo Bạch đại ca.

“Này Bạch Hổ huynh, Thanh thực thích hắn, hy vọng có thể thu hắn về làm sủng vật.” Huyền Vũ chưa hiểu rõ mọi chuyện, liền tưởng ta là sủng vật của Bạch đại ca, ngượng ngùng hướng Bạch đại ca nói rõ ý muốn.

“Không cần, ta không muốn làm sủng vật của hắn.” Ta là nương tử của Bạch đại ca, như thế nào có thể nhượng choThanh Long làm sủng vật, đó là chưa nói ta mà để cho hắn dưỡng, sợ chỉ cần hai ngày là ta đã hồn lìa khỏi xác, nghĩ đến mà phát sợ.

“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không để ngươi rời khỏi ta.” Bạch đại ca đem ta bỏ vào trong lòng ngực hắn.

“Huyền Vũ huynh, thứ cho ta không thể từ bỏ những gì mà mình thích.”

“Ta muốn có hắn.”Thanh Long không thuận ý, vùng vằng nắm chặt góc áo của Huyền Vũ, hắn thật không muốn buông tha cho ta a.

“Bạch Hổ huynh, chẳng lẽ không thể thương lượng một chút sao?” Huyền Vũ nhìn thấy ái nhân phật ý, khó xử nhìn về phía Bạch đại ca.

“Huyền Vũ huynh, ta không ngại thú thật cho huynh biết, ngươi cùng Thanh Long là cái quan hệ gì, ta và hắn chính cái quan hệ đó.” Bạch đại ca nói chuyện hảo hàm xúc, nhưng vậy cũng tốt, không cần nói trắng ra mà đối phương vẫn biết khó mà rút lui.

“Ai da, nếu đã vậy thì xin cáo từ!” Huyền Vũ sắc mặt biến đổi,nhìn ta với ánh mắt đã thấu rõ mọi việc.

“Ta không đi, ta muốn có hắn.” Thanh Long khai tránh khỏi cánh tay Huyền Vũ, vọt đến trước mặt bọn ta.

Ta từ trước tới giờ không biết mình có mị lực đến vậy, thế nhưng hắn thật không biết điều a, ta thật thất vọng khi cái tên Thanh Long khiến người ta phải chán ghét này không mau biến mất, ta thật đã lâu không được nói chuyện cùng Bạch đại ca.

“Thanh, ngươi nghe lời ta, đi thôi.” Huyền Vũ một lần nữa muốn kéo ái nhân bốc đồng của mình đi, nhưng là làm cách nào hắn cũng không chịu nhúc nhích.

“Ta.phải.cùng.ngươi.quyết.đấu! Ai thắng thì có được hắn.” Thanh Long hướng Bạch đại ca gằn từng tiếng thách đấu.

“Hảo, ta nhận lời. Ở trong này kinh thế hãi cốc (kinh động dân chúng), chúng ta lên núi đi.” Ta chưa kịp can ngăn liền bị Bạch đại ca đem ra khỏi tửu lâu. Ngay sau đó Thanh Long nối gót dời đi, Huyền Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ phải theo cùng, để lại một khoảng không im lặng cho đám người vẫn còn ngơ ngác kia.

“Hưu, Hưu.” trên đỉnh núi bỗng xuất hiện ba nhân ảnh, không cần phải nói cũng biết đó là những ai.

“Bạch đại ca không đánh có được không?” Bọn họ một khi đả khởi (đánh nhau), vô luận là ai bị thương đều không tốt, Thanh Long bị thương, Huyền Vũ sẽ đau lòng, Bạch đại ca cùng hai người kia sẽ kết oán, vạn nhất Bạch đại ca bị thương, ta không chỉ đau lòng mà còn bị rơi vào ma trảo của Thanh Long.

Bạch đại ca sờ sờ đầu ta, đem ta giao vào tay Huyền Vũ, hướng hắn bái chào một cái, rồi trong chớp mắt thân ảnh Bạch đại ca đã phiêu diêu trên không. Huyền Vũ lúc này không thèm ngăn trở để Thanh Long bay lên quyết đấu cùng Bạch đại ca.

Trong một khắc họ đánh đến thiên hôn địa ám, từ trên trời đánh xuống mặt đất, tim ta cũng theo từng chiêu thức cũng họ mà khua loạn xạ. Đột nhiên một tiếng sấm nổ ra vang dội, Bạch đại ca trên người phiêu khởi một làn sương trắng, hiện nguyên hình một đại Bạch Hổ. Thanh Long cũng không kém thế, sương trắng qua đi, một cự Thanh Long thân dài bảy trượng hiện giữa tầng trung. Một hổ một long quấn chặt lấy nhau khiến ta nhất thời không phân biệt được.

Không xong…… bụng ta lại bắt đầu lên tiến, vừa rồi quả thật vẫn chưa ăn no, hơn nữa vì lo cho Bạch đại ca mà bụng lại càng đói, chính là tại lúc khẩn yếu này ta sao có thể li khai đi tìm thức ăn, phải cố kiềm nén, tiếp tục chuyên tâm nhìn lên không trung. Ui, ta không được nữa rồi, càng nhìn dịch thủy càng tiết ra nhiều hơn, chảy dài xuống đất. Trước kia nhân giang không phải có một món ăn gọi là long tranh hổ đấu sao? Chỉ có điều đó toàn dùng thịt xà và thịt miêu thay thế, còn hiện tại trước mặt ta chính là hàng thật giá thật đích long tranh hổ đấu. Choáng váng, cảm giác trước mắt mình là mĩ thực nhân gian khó kiếm. Ách… Phát hiện chính mình sao có thể có suy nghĩ hoang đường đến thế, ta lắc lắc đầu, rốt cuộc cũng đem cái ý nghĩ đáng sợ này toàn bộ tống xuất đi hết. (Mèn ơi, ai đập cho ta một phát coi, ta đau bụng vì con chuột này quá, há há há………)

“Uy, uy, ngươi như thế nào rồi?” Huyền Vũ phát hiện ta ngồi trên vai hắn trong trạng thái si ngốc, liền đánh động ta hai tiếng.

“Không có gì, không có gì.” Ta dụi dụi mắt, tiếp tục nhìn về phía Bạch đại ca, loại ý tưởng vừa rồi tuyệt đối không thể lập lại.

“Nơi này xem ra thật náo nhiệt a.” Âm thanh này so với Bạch đại ca có phần nhĩ nhiệt hơn, ta ngẩng đầu tìm hiểu nguồn góc của giọng nói kia.

Là sư phụ, hảo nhớ thương sư phụ a, ta tựa như được gắn thêm đôi cánh, phóc một cái bay đến chỗ người, chuẩn bị ôm một cái ôm.

Sư phụ mỉm cười, lắc lắc ta, mở rộng vòng tay ôm ta vào lòng, ta một cục bông tròn vo nhào vào lòng người.(ơ, 1 người 1 chuột, ôm vào lòng bẹp chết chuột sao)

“Trên kia mau dừng tay lại, bằng không ta sẽ mang hắn đi a.” Sư phụ cười tà, duỗi ra thủ linh trụ ta, một mặt hướng về hai vị thần còn đang đánh kia mà uy hiếp.

Ta cắn chặt khớp hàm, trừng trừng hai mắt, đáng thương nhìn Bạch đại ca, tuy rằng không thích cái cách mà sư phụ đưa ra, nhưng có thể ngăn bọn họ tái đấu cũng không phải là chuyện xấu, ta tiếp tục trạng thái đáng thương của mình.

Nào biết Thanh Long đối với sư phụ cũng chẳng kiêng dè, hắn sau khi biến lại thành người trở về mặt đất, lại đối sư phụ trở mặt một cách trắng trợn “Hắn là đồ đệ của ngươi, ngươi muốn thì cứ mang hắn đi.”

Di, hắn vừa rồi không phải một mực tranh giành ta với Bạch đại ca sao? Giờ lại hào phóng đến vậy, kia vừa rồi chỉ là một vở hài kịch thôi sao? Nhưng ta đây không phải là diễn viên hài, thật sự bị cái tên Thanh Long này chọc cho tức chết, ta nhất định phải ăn tươi nuốt sống hắn mới hả dạ a.

“Chu Tước, mau buông Tiểu Kim ra, ngươi không phải đã ưng thuận chuyện của ta và hắn sao?”

Vẫn là Bạch đại ca hảo, vẫn không quên phải mang ta về, ta thật muốn chạy lại hôn hắn mấy cái, bất quá ta giờ bị sư phụ giữ chặt, không tài nào thoát được.

“Đừng nóng, ta chỉ đùa với các ngươi một chút. Đồ nhi ngươi mau trở về bên Bạch đại ca của ngươi, không hắn dám làm thịt ta luônấy.” Sư phụ thấy mặt Bạch đại ca tái xanh lại, liền cười ha hả đem ta thả xuống đất.

“Bạch đại ca, ta rất nhớ ngươi.” Không cần nói đến lần thứ hai, ta lập tức biến thành nhân thân nhảy vào lòng Bạch đại ca, ngửi thấy mùi hương quen thuộc tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.

Bạch đại ca thở dài, vuốt ve ta, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Ta định ngẩng đầu hôn lên má hắn, không nghĩ bạch đại ca sẽ cúi đầu hôn trán ta(hề hề, thế này cảnh tượng ra sao thì mọi người tự hiểu nhá). Huyền Vũ cùng Thanh Long đứng một bên nhìn thấy, bốn mắt mở to như cái chuông đồng.

“Ngươi…các ngươi…” Lần này đến phiên Thanh Long nói không nên lời, bộ dạng thật sự mắc cười đến cực đểm, ta coi như cũng báo thù được một chút.

“Chúng ta như thế nào? Các ngươi vừa rồi so ra còn lớn đảm hơn.” Ta dựa đầu vào ngực Bạch đại ca cọ cọ, đối bọn họ mà nhăn mặt, bọn họ ở nhân giới tình chàng ý thiếp, so với ta và bạch đại ca lá gan có nhỏ hơn đâu.

“Không được vô lễ.” Sư phụ lúc này đứng đậy, xích quát một tiếng, ta sợ đến mức nép sâu vào khuôn ngực ấm áp của Bạch đại ca.

“ChuTước huynh, không nên trách hắn, việc này cũng do Thanh mà ra.” Huyền Vũ ngăn sư phụ lại, nói cho người biết là ta không có sai, toàn bộ đều do tên Thanh Long đáng ghét kia gây ra.

“Đúng vậy, đúng vậy, hắn còn đem ta ra để thách đấu với Bạch đại ca.” Anh hùng cứu mĩ nhân không phải là không tốt, bất quá kẻ tên cẩu hùng này xuất hiện thì lại biến thành chuyện xấu, xấu nhất là làm Bạch đại ca bị thương.

Ta lúc này mới phát hiện trên mặt Bạch đại ca có một vết xước, chắc là bị trầy da, đau lòng ta sờ nhẹ vào, không ngờ nó lại đau đến nỗi khiến Bạch đại ca phải nhíu mày. Ta tức giận trừng mắt hướng Thanh Long, mới phát hiện hắn bộ dạng có phần thảm thương hơn. Kim quan tinh xảo bị đánh đến nghiêng sang trái ngã sang phải, quần áo trên người cũng bị phá động không ít, xem ra lần này Bạch đại ca vẫn chiếm được tiên cơ.

“Tiểu Kim, đừng nói nữa, dù sao họ cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi.” Bạch đại ca đánh gãy lời ta, mang ta đến trước hai người họ kính lễ.

“Con chuột nhỏ, ta về sau nên hay không gọi ngươi một tiếng tiểu tẩu tử?” Thật sự miệng chó khó mọc ngà voi, lại bảo ta con chuột nhỏ, lại bảo ta tiểu tẩu tử. Hắn biết rõ ta là nam nhân còn cố ý kêu ta như vậy, có phải muốn đem ta ra làm trò cười cho Tứ Thần? Bảo ta còn mặt mũi gì khi đứng trước sư phụ đây?

“Câm miệng, ta ghét nhất bị kêu là con chuột.” Ta nhe nanh nha sắc nhọn ra hướng về phía hắn, trong lòng không ngừng kiềm hãm ý muốn xông lên cắn nát hắn.

“Yêu, con chuột cuối cùng cũng đã giơ nanh vuốt ra.” Thanh Long thuận đà nhéo ta một cái rồi trốn sau lưng Huyền Vũ, đối ta mà làm mặt xấu.

“Bạch đại ca, hắn khi dễ ta.” Hảo uỷ khuất, khi không lại để hắn chiếm mất tiện nghi, khiến ta giận đến đỏ mặt, nhưng vẫn là không đánh lại hắn, đành hướng đến Bạch đại ca rơm rớm nước mắt mà mách.

“Bạch hổ huynh, Thanh hắn bướng bỉnh, ta thay hắn hướng ngươi bồi tội.” Huyền Vũ đứng trước che chở cho ái nhân, chủ động đối chúng ta mà xin lỗi.

Lúc này sư phụ cũng đứng ra mà hoà giải “Thôi nào, thôi nào, tính ra chúng ta đều là người một nhà, không cần vì một chuyện nhỏ mà tổn hại hoà khí đôi bên.”

Tức quá, tức quá a, sư phụ đã không đứng về phía ta lại để ta bị người khác khi dễ, ta uất ức đến nỗi hai mắt đỏ hồng, người cũng không chịu giúp ta.

“Tiểu Kim, không cần sinh khí, chúng ta về thôi.” Bạch đại ca kéo ta đi, không muốn cùng bọn họ so đo tính toán, ta cũng không cần phải day dưa thêm nữa, dựa vào người hắn, để hắn tuỳ ý tác chủ.

“Đi thong thả. Bạch Hổ, chuyện ngươi cùng hắn ta đã ưng thuận, vậy các ngươi tính chừng nào thì cử hành hôn lễ?” Đương tính ly khai thì bị sư phụ chặn lại, người còn đưa ra một nan đề làm khó chúng ta. Chuyện của yêu nữ kia ngày nào còn chưa được giải quyết, ta và Bạch đại ca chỉ có thể hữu danh mà vô phận.

“Ta sẽ lập tức đi tìm Ngọc Đế.” Bạch đại ca sắc mặt đại biến, giục ta mau rời khỏi.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta nơi này có chút lễ vật cần đưa.” Sư phụ mỉm cười giữ lấy Bạch đại ca, từ trong người lấy ra một cuốn lụa màu vàng.

“Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.” Bạch đại ca tiếp nhận, đọc sơ qua, gương mặt vừa rồi cau có không vui giờ thì hoàn toàn thay đổi, hắn cao hứng đến nỗi thiếu chút là nhảy cẩng lên.

Ta cũng nghiêng đầu ngó thử xem bên trong rốt cuộc viết những gì mà có thể khiến Bạch đại ca vui mừng đến vậy, ngờ đâu ta càng xem càng hưng phấn, thì ra đây là một đạo thánh chỉ, ý tứ đại khái là bãi bỏ hôn sự của Bạch đại ca cùng yêu nữ.

“Chu Tước huynh, ta thật không biết phải cảm tạ huynh như thế nào cho thỏa đáng.” Bạch đại ca nắm chặt hai tay sư phụ, nếu không phải dưới ngối nam nhi có hoàng kim chỉ sợ hắn đã quỳ xuống, dập đầu lạy tạ.

“Ta cũng chỉ là thuận nước giông thuyền. Kì thực từ lâu Ngọc Đế đã biết Tuyết Hổ điêu ngoa đanh đá, lần này ả còn quá đáng hơn, dám bắt cóc đồ nhi của ta, vậy là người mượn cớ này mà lên tiếng hủy hôn. Cho nên ngươi cũng không cần phải cảm tạ ta làm gì, chỉ cần mang sính lễ tới là được.” Sư phụ trên mặt hiện nét cười mãn nguyện, khiến ta cảm thấy ngượng ngùng.

Bạch đại ca đối sư phụ trước sau vẫn giữ thái độ cung kính, từ trong người lấy ra một cái hộp gấm giao cho sư phụ “Lễ hỏi ta đã sớm chuẩn bị a.”

Di, Bạch đại ca chuẩn bị từ lúc nào sao ta không biết. Tò mò, ta nghiêng người ngó ngó.

“Giờ cũng không còn sớm, ta cùng Tiểu Kim trở về chuẩn bị mọi thứ, vài ngày nữa thỉnh chư vị đến dự lễ cưới.” Bạch đại ca bộ dáng sốt ruột, lôi kéo ta rời khỏi đại sơn.

Trở lại Bạch Hổ Sơn, ta tò mò hỏi xem Bạch đại ca rốt cuộc đã tặng cái gì cho sư phụ, Bạch đại ca lộ ánh cười thần bí, khẽ thì thầm vào tai ta.

“Trời ơi!” Sư phụ sợ nhất chính là thứ này.

——————————————-

ChuTước Sơn

ChuTước từ trong người lấy ra cái hộp gấm, Bạch Hổ trước khi đi có nói cái hộp này đợi lúc về mới được khai phong. Hắn trong lòng thấy lạ, liền mở hộp ra.

Đây là cái gì? Một cái trứng? Một cái trứng rất to xuất hiện trước mắt Chu Tước. Đột nhiên trứng nứt ra, một con tiểu ưng từ trong nhảy ra, đưa mắt nhìn ChuTước.

Tiểu ưng phát tiếng kêu to : “Mẹ mẹ, mẹ mẹ.”

Trên Chu Tước Sơn lúc này bỗng vang lên một tiếng hét vang dội : “Bạch Hổ, ta sẽ giết ngươi!” (tội nghiệp chu tước ^-^)

– TOÀN VĂN HOÀN –

Bình Luận (0)
Comment