Hoàng Ngư Huệ

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai mươi ba tháng chín, đã vào Thu Phân, tiết trời mát mẻ dễ chịu. Cũng chính vào ngày hôm nay, hoàng cung đột nhiên náo nhiệt hơn hẳn. Khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, lộng lẫy vô cùng. Trong cung các tiểu cung nữ thái giám truyền tai nhau về một tin đồn, nghe nói sứ giả phương bắc đến nghị hoà với Đại Việt, đặc biệt hơn nữa lần này còn dẫn theo một vị công chúa, được biết vị công chúa đó sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành.

"Ngươi nói thử xem lần này đại thần phương bắc đường xá xa xôi dẫn theo vị công chúa kia đến Đại Việt là vì điều chi?". Nhân lúc đổi ca trực nghỉ ngơi các thị vị tụ lại xì xào bàn tán.

"Còn là vì chuyện gì nữa chứ, không phải là định dâng tặng vị công chúa kia cho Hoàng thượng hay sao!". Một ý kiến nhận được nhiều sự đồng tình nhất từ lúc bắt đầu.

"Nhưng các ngươi nói xem, Thiên triều đất rộng người đông, quân lực vô cùng hùng hậu có đến mấy trăm vạn. Thế nào lần này lại tự động đích thân đến nghị hoà, lại còn dự định dâng lên một vị công chúa!?".

"Phải a, ta nghe cha ta nói hai tháng trước quân Nguyên khởi binh đánh vào biến giới phía bắc, đích thân A Truật và Triệt Điệt Đô dẫn đầu khai chiến. Tổn thất vô số, tướng sĩ tử trận đếm không xuể, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng. Tin khẩn từ biên cương truyền về, Hoàng thượng tức giận cho quân đến đối đầu nghênh chiến, nghe nói do Trần tướng quân lãnh binh bình loạn. Chỉ trong vòng hai tháng đã khiến quân Nguyên tổn thất hằng hà vô kể. Được biết Khả Hãn Mông Kha vô cùng tức giận nhưng cũng rất khiếp sợ, liền ra lệnh phái người sang xin lỗi nghị hoà với nước ta!".

"Vậy lần này ai là người đến nghị hoà mà Hoang thượng lại nể mặt đến mức giăng đèn kết hoa như hỉ sự thế này!", Câu hỏi vừa thốt ra liền khiến mấy người thị vệ nhốn nháo hết cả lên, vốn dĩ đây là câu mà bọn họ muốn biết nhất.

"Một trong những thống soái kiệt xuất đứng đầu Thiên triều, Ngột Lương Hợp Thai!".

Một cái tên nghe đến làm mọi người không khỏi khiếp đảm. Bởi vì Ngột Lương Hợp Thai được biết đến là một kẻ tàn bạo, hung ác, vô cùng háu chiến và khát máu nhất Thiên triều, không kém hoàng tử Hốt Tất Liệt, em trai của Khả Hãn. Ngột Lương Hợp Thai cùng với Hốt Tất Liệt được xem như hung thần của Nguyên quân, chỉ cần một trong hai dẫn binh thì chắc chắn quân Nguyên toàn thắng, bởi vì khí thế bức người làm cho quân địch khiếp sợ kinh hoàng khi nghe danh. Ngột Lương Hợp Thai và Hốt Tất Liệt là hai thống soái chủ lực kiệt xuất của quân Nguyên, chỉ xếp sau tứ kiệt của ông nội Thiết Mộc Chân. Độ tàn bạo và háu chiến của Ngột Lương và Hốt Tất Liệt ngang ngửa với nhau, một chín một mười. Ngột Lương xưa nay vô cùng kiêu ngạo và trọng sĩ diện, trong đời hắn chỉ kính trọng Mông Kha và đồng hữu xa trường hoàng tử Hốt Tất Liệt, ngay cả những thống soái cùng địa vị cũng bị hắn khinh rẻ đạp ở dưới chân. Vậy nên để bắt buộc Ngột Lương Hợp Thai đích thân đi sứ sang xin lỗi nghị hoà quả thực là chuyện vô cùng vinh danh của Đại Việt.

"Ta còn được biết vị công chúa kia là con gái người Hán của Mông Kha, vô cùng xinh đẹp!", Nước dãi của tên thị vệ cũng sắp chảy xuống đất.

"Đẹp tới mức nào chứ!?". Bọn họ đều đồng thanh, dập nát ý cười khinh khỉnh của tên kia.

"Đoàn sứ chưa tới thì ai mà biết được chứ!". Hắn cảm thán, những tên khác thì xụ mặt chế giễu. "Nhưng mà!". Hắn tỏ vẻ bí ẩn, "Nghe các cung nữ đồn rằng vẻ đẹp của nàng công chúa kia có thể sánh ngang với một vị nào đó trong cung!". Tất cả mọi người đều phất tay tụt hứng, đúng lúc có Tổng binh đi tuần tra, bọn họ lập tức giải tán trở lại vị trí gác.

Giống như đã biết, đoàn người của Ngột Lương Hợp Thai đang đi ngày vượt đêm và sẽ đặt chân tới Đại Việt vào trưa nay. Dĩ nhiên việc đầu tiên là đích thân Ngột Lương đến diện kiến Trần Cảnh, sau đó sẽ được đưa đến Cảnh uyển để nghỉ ngơi, đoàn người cũng được thu xếp ở những viện xung quanh đó. Việc nghị hòa sẽ được bắt đầu vào buổi tối, diễn ra song song với bữa thiết yến. Lần đầu diện kiến Trần Cảnh thì chỉ có một mình Ngột Lương, công chúa của bọn họ là thân phận cao quý, Ngột Lương đâu thể dễ dàng để công chúa của bọn hắn hạ mình xuất đầu lộ diện, cho nên nàng chỉ ở yên trong phòng để nghỉ ngơi hồi sức.

Tình hình của buổi diện kiến này rất căng thẳng, Ngột Lương vừa bước vào đã một thân cao ngạo, chỉ chấp tay hành lễ chứ không chịu quỳ, vì vậy hắn vừa vào đã không vừa mắt của các đại thần. Còn Trần Cảnh ngoài mặt thì mở miệng tươi cười nhưng trên trán đã nổi ba đường hắc tuyến, mặt còn đen hơn than, dường như còn có thể thấy được khói bốc lên từ trên đầu hắn. Cũng phải thôi, Trần Cảnh trước nay hiếu thắng tự kiêu, hơn nữa hắn còn là hoàng đế ai ai nhìn thấy cũng phải kinh sợ, lần này nhìn thấy sứ giả của một nước đến cầu hòa nhưng lại không chịu thi hành lễ tiết quân-sứ thần nên có thì trong lòng hắn chắc chắn vô cùng khó chịu. Tuy nói là vậy nhưng thật ra khi thấy Ngột Lương Hợp Thai bước vào thì trong thâm tâm Trần Cảnh nhen nhóm một nỗi sợ vô hình, có lẽ phải dùng từ khiếp đảm để hình dung. Từ nhỏ đến lớn Trần Cảnh chưa từng cảm thấy áp bức như vậy, ngoại trừ Hoàng thúc Trần Thủ Độ thì hắn chưa từng bị ai khiến cho có cảm giác mình sắp chết tới nơi. Đến hôm nay đối mặt với Ngột Lương Hợp Thai thì cảm giác ám ảnh kia lại trở về với hắn, hơn nữa lần này còn khiếp đảm hơn lần trước. Vậy nên dù cho là hoàng đế thì Trần Cảnh vẫn nể sợ Ngột Lương Hợp Thai ba phần, cho nên Ngột Lương Hợp Thai không chịu quỳ hành lễ nhưng hắn vẫn không dám hó hé gì, chỉ nói qua loa rồi lãng sang chuyện khác, hơn nữa còn phải bày mặt cười với Ngột Lương.

Đối với hoàng đế của một nước mà nói, một khi có nỗi tư tưởng sợ hãi đó trong lòng đã là vô cùng sai lầm, nếu để lộ ra ngoài thì chính là sỉ nhục quốc thể, sẽ bị đem ra làm trò cười cho người dân toàn thiên hạ.

Bởi vì vậy nên trong buổi diện kiến, Trần Cảnh luôn cật lực che đậy sự tức giận của hắn, tới nỗi trở về tới Tuyên Chính điện mà mặt vẫn còn đỏ bừng bừng.

Về phần Tề Tiểu Khả thì từ lúc trời còn chưa sáng đã bị Lâm công công lôi đi quét dọn ở Cát Vũ đài, chỉ vì bữa yến tiệc sẽ được tổ chức ở đây. Đâu phải chỉ có một mình cô làm việc ở đây, mà bên kia còn nhiều cũng nữa đang chà lau vô cùng kĩ lưỡng. Cát Vũ đài vốn là một sân điện ngoài trời, toàn bộ khuôn viên lát bằng đá xanh khắc hoa văn tinh xảo, ở giữa là một mặt phải tròn như một cái sàn biểu diễn nhỏ, được làm hoàn toàn bằng bạch ngọc điêu khắc tỉ mỉ, phía trên trải một lớp thảm màu đỏ dài kéo từ trên long ỷ xuống rồi bắt ngang qua ra tới tận cổng lớn. Hai bên sau dãy bàn ghế được bày sẵn là hàng cây tầm trung, tán xanh phủ rộng, ở trên đó treo lên lồng đèn đỏ. Bốn dải lụa đỏ cố định ở bốn góc sân được kéo giăng ra rồi buộc lại ở trung tâm, phía trên vũ đài. Còn lại những vật trang trí khác đều sặc sỡ không kém, đứng nhìn bao quát toàn cảnh thì y hệt những cảnh đại hôn của hoàng thất trong phim cổ trang, đỏ đến chói mắt.

Sau khi quét dọn xong thì cũng đã sắp trưa, mọi người cũng đã nghỉ ngơi thay đổi ca trực. Tể Tiểu Khả dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội lập tức chạy một mạch tới Ngự thiện phòng, tầm này đã gần phát cơm trưa rồi, nếu không tới kịp thì sẽ không còn gì để bỏ bụng. Chỉ khi nhìn thấy tình trạng của Ngự Thiện phòng thì Tề Tiểu Khả đều không thốt nổi nên lời, mắt chữ A miệng chữ O. Trước mắt cô chính là cả một đám người đang tranh nhau xếp hàng chờ lấy phần ăn của mình, chen chúc xô đẩy vô cùng hỗn loạn, nhưng đó là bên thái giám, bên hàng cung nữ thì vô cùng trật tự, hàng nào ra hàng nấy. Tề Tiểu Khả cảm thấy dường như nhân sự hôm nay tăng lên không ít, có những người lạ mặt cô chưa thấy bao giờ, và bọn họ cũng đang ở đây đợi lấy thức ăn.

Sau một hồi vất vả chen chúc, xô đẩy đến nỗi sắp rách cả y phục thì Tề Tiểu Khả mới có thể lấy được một chút thức ăn và bát cơm trắng. Bình thường Ngự thiện phòng làm rất nhiều thức ăn cho chủ tử các cung, lúc nào cũng sẽ dư ra một ít sẽ đem ra chia cho cung nữ thái giám, xem ra hôm đó sẽ thêm được một phần thức ăn ngon. Nhưng ngược lại hôm nay đông người như vậy, lấy được bát cơm đầy với một chút thức ăn kèm đã là rất may mắn rồi, ngoại trừ trường hợp nếu ngươi không muốn gặm xương thay cơm. Đông như vậy nên việc kiếm chỗ ngồi cũng vô cùng khó khăn, chỗ nào cũng chật kín, lại không thể qua bên cung nữ mà ngồi được, vì vậy khi ngồi được xuống bàn thì Tề Tiểu Khả vui mừng ra mặt, cười tới toé răng, không nói thêm lời nào lập tức cuối xuống ăn như hổ đói. Đông người nên không gian cũng náo nhiệt hơn hẳn.

Vừa ăn vừa để ý những cuộc tán gẫu của bọn thái giám bên kia, cố mới biết được thì ra hôm nay những vương gia hoàng thất được mời vào dự yến, dẫn theo rất nhiều gia nhân người hầu nên Ngự thiện phòng hôm nay mới đông như vậy. Tề Tiểu Khả không để tâm những chuyện ấy, cô chỉ cặm cụi ăn cho nhanh, bởi vì cô đang có ý định khác phải làm hôm nay. Thu dọn bát đũa đi tới đưa cho tiểu Phương tử, không quên cảm ơn hắn.

Vô tình nhìn qua bên kia, trên bàn có nhiều món ăn được để trên đó, trông rất ngon nhưng lại không thấy ai động tới cả. Tề Tiểu Khả thấy thắc mắc mới quay sang hỏi tiểu Phương tử.

"Này, tại sao lại để thức ăn ở bên kia như vậy?".

Tiểu Phương tử nhìn theo hướng Tề Tiểu Khả nói cũng hiểu ra vấn đề, không hề giấu giếm kể ra hết với bằng hữu, "À, phần thức ăn bên kia là của Lãnh cung".

"Lãnh cung?!". Đột nhiên nghe được cái tên quen thuộc khiến Tề Tiểu Khả hiếu kì.

"Phải a, phần thức ăn kia vốn dĩ sẽ được đưa tới Lãnh cung, nhưng Hoàng thượng bảo không cần nữa nên Ngự trù mới để ở bên đó, dự định đem ra chia thêm phần ăn cho các nô tài!".

Tề Tiểu Khả bất giác chau mày, sắc mặt thay đổi, giọng nói cũng lạnh đi vài phần, "Sao đột nhiên lại làm nhiều món như vậy đưa đến Lãnh cung?".

"Ngươi không biết sao?!", tiểu Phương tử ngạc nhiên, quay qua quay lại nhìn xung quanh rồi ghé sát tai thì thầm với cô, "Hôm nay vốn dĩ là sinh nhật của Chiêu Thánh Hoàng hậu, từ khi vào Lãnh cung thì mỗi năm ngày này Hoàng thượng bảo Ngự Trù làm một bàn mỹ thực đưa qua đó, nhưng năm nay có thiết yến nên Hoàng thượng đã nói với Ngự trù là không cần mang thức ăn qua nữa!".

Lúc này trong lòng Tề Tiểu Khả đã nổi lên một cỗ hoả khí, tức giận càng tăng lên nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình chân như vại. "Hôm nay là sinh thần của Chiêu Thánh Hoàng hậu sao?".

"Suỵt...". Tiểu Phương tử che miệng Tề Tiểu Khả ra dấu im lặng, "Ngươi nhỏ tiếng thôi, bây giờ trong cung chỉ còn vài người kính trọng thương tiếc nàng mới gọi nàng là Hoàng hậu mà thôi, nếu để người khác nghe được chúng ta sẽ gặp chuyện đấy!".

Tề Tiểu Khả lục lại trí nhớ. Đúng rồi! Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng chín, là sinh nhật của nàng!.


-----Hết Chương 37-----

*Sự kiện xâm lấn, mở đầu cho cuộc chiến thắng Mông-Nguyên lần 1, do đích thân Ngột Lương Hợp Thai chỉ huy.

*Thiết Mộc Chân - Thành Cát Tư Hãn
- Mông Kha - Khả Hãn thứ ba của đế quốc Mông Cổ, cháu nội của Thiết Mộc Chân.

*Lý Chiêu Hoàng sinh vào tháng 9 nhưng không có ngày sinh nên ta tự chọn ngày sinh nhật cho nàng luôn, các sen khỏi thắc mắc ha.

*Thu phân: Một tiết trong 24 tiết khí, vào ngày 23 tháng 9, mang ý nghĩa là giữa thu. Muốn hiểu thêm thì làm phiền, wikipedia.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Makeup ❀ 24 tiết khí ❀ [Thu Phân]

Bình Luận (0)
Comment