Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 116

Đêm đó Sở Kiều nằm mơ, trong mộng xuất hiện hình ảnh một đêm bão tuyết dữ dội, con đường dẫn đến cung Thịnh Kim như dài vô tận, tĩnh lặng đến cực cùng, tiếng ca hát ở tiền điện bị gió mang đi xa, làn điệu uyển chuyển rộn rã, âm thanh thanh thoát trong trẻo như tiếng chuông tràn ngập khắp nội cung hoa lệ.

Trong mộng có người đang nắm tay nàng, vừa kiên định vừa ấm áp, tựa như cả đời cũng sẽ không buông tay. Từ chỗ tay bị đứt đoạn của người nọ không ngừng phun máu đỏ tươi nhưng trên môi hắn vẫn nở nụ cười, nói với nàng: “Không việc gì, không đau chút nào.”

Nụ cười kia mơ hồ như lẫn trong màn sương, như cứa vào tim nàng. Đã nhiều năm như vậy nhưng nàng cảm thấy nó vẫn ấm áp như cũ, bất kể bên ngoài có bão tuyết hay mưa to gió lớn đến thế nào.

Tỉnh lại thì nước mắt đã ướt đẫm một bên gối, hoa văn tường vi thêu trên mặt gối bị ướt trở nên đỏ thẫm như máu. Sở Kiều kinh hoảng ngồi trên giường một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy không thể chờ đợi thêm nữa.

……………………………………………………………………………………

Dẫu bận rộn che dù cả nửa đêm, nhưng chúng cung nhân vẫn không cách nào ngăn được đám hoa sen tàn rụng. Sáng sớm, gió thu lành lạnh quét qua hồ sen tả tơi chỉ còn trơ cành, lá sen chồng chất lên nhau, để lộ ra làn nước đục ngầu bên dưới.

Trái ngược với hồ sen tiêu điều là hình ảnh vườn cúc vàng nở rộ, trời mưa liên tục nên hoa cúc nở sớm hơn thường lệ, nhuộm vàng cả hoàng cung khiến nơi này như biến chuyển thành một địa phương khác.

Lúc ăn điểm tâm, Sở Kiều nghe nói người thị nữ vừa bay lên đầu cành kia ỷ được sủng mà kiêu, phạm phải điều kiêng kỵ của Lý Sách nên đã bị ném vào lãnh thất*. Trước đó vì được sủng ái mấy ngày liên tục nên cô gái kia hơi có chút kiêu căng hống hách, đã đụng chạm đến nhiều người. Nay thấy nàng ta bị rớt đài, đám phu nhân ở mấy điện khác liền liên thủ động chút tay chân với tình địch. Hiện tại lập thu, lãnh thất vừa lạnh vừa hẻo lánh, cô gái kia bị hành hạ một trận như vậy, cộng tâm trí bị khủng hoảng lo lắng, e sẽ khó qua khỏi.

*Lãnh thất cũng tương đương lãnh cung nhưng quy mô chỉ trong một cung điện.

Đám thị nữ chỉ nghị luận bàn tán một buổi rồi chủ đề này cũng dần bị cho qua, hiển nhiên sự kiện như vậy mãi đã thành chuyện thường, chẳng có gì đáng kinh ngạc nữa.

Nhưng Sở Kiều thì lại có chút âm trầm, nàng vẫn không hiểu rõ con người của Lý Sách, nhìn bề ngoài của hắn thì đa phần đều là bộ dáng cợt nhã không nghiêm túc, tuy biết rõ người này không đơn giản nhưng đôi khi vẫn khó tránh khỏi sơ suất thiếu cảnh giác.

Nam nhân này dù sao cũng là Thái tử của Biện Đường, trong tương lai chính là người đứng đầu một nước.

Ăn điểm tâm xong, Sở Kiều gọi người đi thông báo xin gặp Lý Sách, nhưng Thu Tuệ còn chưa đi thì Thu Thiền đã băng băng chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói: “Công chúa của Đại Hạ vào thành rồi!”

Sở Kiều sửng sốt, còn chưa lên tiếng Thu Tuệ đã hỏi trước: “Công chúa Đại Hạ nào? Không phải là vừa bị đuổi đi sao? Nhanh như vậy đã trở lại?”

“Không phải là cô công chúa kia.” Thu Thiền vội vã xua tay, nói: “Người vừa vào thành là Bát công chúa của Đại Hạ, nàng ta một mình cưỡi ngựa đến, bây giờ đang ở điện Tẩm An chờ diện kiến, nghe nói là tới hòa thân! Hoàng thượng và Thái tử cũng đã đến đó rồi!”

Sở Kiều nghe xong liền nhất thời sững ra, trong đầu như bị chấn động mạnh bởi một hồi chuông vang dội.

Người thiếu nữ cành vàng lá ngọc yếu ớt ngày xưa, hiện tại lại trở nên dũng cảm đến không ngờ như vậy?

Gian khổ quả nhiên là tác động tốt nhất thế gian đối với sự trưởng thành của bất kỳ ai.

Hơn nhiều năm sau, mỗi khi lật lại trang sử, sử quan đời sau đều không khỏi vì sự chuyển biến năm đó mà nhíu mày than thở. Toàn bộ người hiểu nhiều hay ít về diễn biến của đoạn lịch sử kia đều không thể quên Bát công chúa Triệu Thuần của Đại Hạ. Người thiếu nữ không hề có phong thái cùng phẩm chất nổi bật gì trước đây, trong một thời gian ngắn lại có thể thay đổi một cách đáng kinh ngạc, còn vùng lên làm ra những hành động khiến cánh mày râu phải bối rối. Thủ đoạn quyết tuyệt cùng tàn nhẫn của nàng đã khiến chế độ đương thời lâm vào trong cuộc chiến đẫm máu và lửa, cuộc đời của nàng quả thật giống như một ngôi sao băng, đột nhiên quét qua bầu trời, chỉ sáng bừng trong phút chốc rồi chợt tắt.

Đến nay tất cả mọi người vẫn còn luôn cảm thán tự hỏi, nếu không có sự xuất hiện của Tú Lệ vương thì liệu thế cục thiên hạ có vì nàng ta mà rẽ theo hướng khác hay không?

Song, lịch sử cuối cùng vẫn là lịch sử, không ai có thể thay đổi quỹ đạo của nó, bất kể đời sau có thiên vị bình luận như thế nào thì cũng không ai chối cãi được sự thật Triệu Thuần chính là phái nữ cầm đầu duy nhất có thế lực sánh ngang với Tú Lệ vương trên đại lục Tây Mông. Dĩ nhiên, trong này không bao gồm công chúa Nạp Lan Hồng Diệp của Hoài Tống cuối cùng đã thoái ẩn về hậu phương. Tóm lại, một trong những nhân tố biến đại lục Tây Mông thành bức tranh máu lửa, tướng tinh tụ tập chính là Triệu Thuần với nỗi hận ngút ngàn của mình.

Tất cả mọi người đều nhớ như in ngày đó. Ngày 1 tháng 9, nhằm tiết Sùng Minh ở Biện Đường, bá tánh treo cao cờ phướng tưởng nhớ thân nhân đã chết, hoài niệm cố thổ, trên con phố cổ xưa ngan ngát mùi rượu, hàng hóa chất thành đống, khắp thành ai cũng mặc độc hai màu xanh trắng, không gian toát lên vẻ trang nghiêm lạnh lùng. Ngày đó, cánh cổng thành nặng nề được đẩy ra, ở ngày thứ tư sau khi muội muội bị đuổi ra khỏi hoàng thành Biện Đường, Bát công chúa Triệu Thuần của Đại Hạ đã kiên trì một thân một mình thúc ngựa suốt đêm chạy đến tòa thành cổ kính này, nàng cầm kim bài của hoàng đế Đại Hạ trong tay, cất giọng rành rọt: “Ta là Triệu Thuần từ Đại Hạ, xin được diện kiến quân thượng Biện Đường!”

Thời gian thấm thoát đi qua, mái tóc vấn tròn hai bên khi xưa của cô thiếu nữ đã sớm đổi thành kiểu tóc búi cao vút, ngũ quan cao quý sắc sảo như họa, dung mạo như ngọc phản chiếu ánh mặt trời sáng đến chói mắt, khiến người khác nhìn mà choáng váng.

Không ai có thể nhớ được, rất lâu trước đây, thiếu nữ kia đã từng hết sức đơn thuần lương thiện, ánh mắt hồn nhiên trong sáng. Ngày đó nàng mặc y phục hồng cánh sen, trong tay cầm một cái đuôi thỏ, môi nở nụ cười xinh đẹp, “Tuân ca ca, cảm ơn huynh, Thuần Nhi rất vui.”

Thời gian trôi qua như vũ bão, chuyện cũ trở thành như mây khói, có nhiều chuyện cuối cùng cũng sẽ thành quá khứ, có những tình cảm cuối cùng cũng sẽ bị vùi sâu dưới lòng đất, tình và hận luôn đi với nhau, cuối cùng sẽ theo cái chết mà thành vĩnh viễn.

……………………………………………………………………………………

Hạt mưa lạnh như băng không ngừng rơi trên phiến lá ngô đồng dày rộng, vang lên âm thanh tí tách, Yến Tuân khoác áo tơi ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt trắng bệch vì lạnh lộ vẻ cô tịch. A Tinh từ phía sau thúc ngựa tiến lên, nhẹ giọng báo cáo tin tức vừa nhận được.

Bên dưới bầu trời âm u, khuôn mặt của Yến Tuân trắng nhợt đến mức gần như trong suốt, nhưng lưng hắn vẫn thẳng tắp như một cây thương, ánh mắt xa xăm nhìn về phía tòa thành như ẩn như hiện trong làn sương mù dày đặc.

Tòa cổ thành thấp thoáng trong làn mưa mù mịt nhìn như một con cự thú khổng lồ lặng lẽ ngủ đông, đang chờ đợi đám người điên cuồng dám có gan đến mạo phạm tôn nghiêm của nó.

“Chủ nhân, Lý Sách đuổi Triệu Nghiên ra khỏi biên cảnh Biện Đường đã khiến quân đội Đại Hạ xôn xao, mấy quận trưởng gần với biện cảnh Biện Đường cũng đều đã chuẩn bị sẵn sáng tác chiến, nhưng Hạ hoàng lại không hề có lời lẽ hay cử động gì báo hiệu là sẽ phát động chiến tranh, vẫn còn đang bận rộn chuẩn bị dời đô.”

“Ừ.” Yến Tuân nhẹ giọng đáp lời, cũng không nói gì thêm.

“Ba ngày trước nhận được bồ câu đưa tin nói Bát công chúa dường như vẫn chưa được Hạ hoàng đồng ý nhưng đã lên đường chạy suốt đêm, hôm nay đã tiến vào Đường Kinh rồi.”

Yến Tuân vẫn không nói lời nào, A Tinh thấy vậy thì có chút sốt ruột, hỏi: “Nói vậy Bát công chúa cũng không mang theo chiếu chỉ của Hạ hoàng bên người, ngài xem chúng ta có cần viết chút văn tự giả mạo gửi cho Biện Đường không?

Yến Tuân khẽ nhướng mày, sau đó chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trong suốt như mặt hồ đóng băng nhìn A Tinh chằm chằm, bên trong không rõ là có cảm xúc gì.

A Tinh có chút chột dạ, nhưng khẩn trương thì nhiều hơn. Hắn đã đi theo Yến Tuân nhiều năm, cảm thấy kể từ sau khi rời khỏi thành Chân Hoàng, khí tức cùng ánh mắt của Yến Tuân càng lúc càng sắc bén, nam nhân này giống như một thanh kiếm sắc bị giấu trong bao, hôm nay lưỡi kiếm rời vỏ phát ra ánh sáng thực chói mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Hạ hoàng biết đâu là thiệt hơn, Đại Hạ sẽ không khai chiến với Biện Đường, chiếu chỉ đồng ý cho Triệu Thuần hòa thân thay sẽ đến nhanh thôi.” Yến Tuân nhẹ nhàng nói như đang bàn chuyện vặt trong nhà, nhưng ngữ khí lại tràn đầy tự tin.

Hắn lại một lần nữa nhìn về phía kinh đô Biện Đường, khẽ nhíu mày tiếp lời: “Lý thái tử vì một cô gái mà đuổi công chúa Đại Hạ ra khỏi Biện Đường, trong chuyện này đến tột cùng là có vướng mắc gì khác nữa đây?”

A Tinh lên tiếng bổ sung: “Nghe nói là cô gái này hết sức được Thái tử Biện Đường sủng ái.”

“Ngươi cho rằng Lý Sách là đồ ngu hay sao?” Yến Tuân lạnh lùng hừ khẽ, trầm giọng nói: “Trong này nhất định có nguyên nhân khác, chỉ là ta vẫn còn chưa nghĩ ra mà thôi. Lý Sách làm sao có thể hồ đồ làm ra chuyện như vậy chỉ vì một hồng nhan chứ?”

*Nguyên văn là ‘Xung quan nhất nộ vi hồng nhan’, đó là câu thơ có xuất xứ từ câu chuyện thời cuối Minh đầu Thanh khi tướng quân Ngô Tam Quế đưa quân Thanh vào Sơn Hải Quan chỉ vì muốn giành lại ái thiếp là Trần Viên Viên từ tay Lý Tự Thành.

Nhưng Yến Tuân lại không biết lần này bản thân đã nghĩ quá rồi, một người có rất nhiều mặt, cũng có thời điểm không lý trí, chính hắn cũng có lúc giống như vậy.

“Ngoài ra, theo hồi báo của thám tử, Tứ thiếu gia Gia Cát gia không ngừng đánh giết khiến đoàn ngựa thồ trên hoang nguyên Bình Quý kêu thổi thấu trời. Nghe nói là dường như mấy ngày trước bằng hữu của hắn bị đám thổ phỉ dùng ám khí làm bị thương cho nên hắn mới quay lại trả thù, hiện tại có lẽ quay lại rồi. Có điều đến giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô nương, chỉ có tên nhóc của Âu Dương gia kia đã nhiều lần lộ diện, vẫn đi theo bên cạnh Gia Cát Nguyệt.”

“Tiếp tục theo dõi, đứa trẻ kia ở đâu thì nhất định A Sở cũng sẽ ở đó, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn cẩn thận quá mức, chúng ta chỉ cần đến Đường Kinh là sẽ có cơ hội gặp được nàng.”

Nói xong, Yến Tuân khẽ thở dài một hơi, chậm rãi tiếp lời: “Biết nàng ở đâu thì ta có thể yên tâm rồi.”

“Hơn nữa, Gia Cát Nguyệt tức giận như vậy chắc là vì bị đám người ở hoang nguyên Bình Quý đụng chạm. Vu tiêu đầu nói trên người A Sở có thương tích, chẳng lẽ là do bọn người kia động tay động chân?”

A Tinh sửng sốt, đáp: “Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ lắm.”

Yến Tuân khẽ cau mày, trong mắt lộ ra mấy phần tàn nhẫn, duỗi ngón tay thon dài ra xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng nói: “Đi thăm dò xem, nếu là thật thì cho người tiêu diệt toàn bộ đoàn ngựa thồ kia, thu thập tàn cuộc cho Gia Cát Nguyệt, cũng nhân tiện làm lễ vật mừng đại hôn cho Lý Sách luôn.”

“Dạ!”

Không khí sau cơn mưa trở nên trong trẻo lạ lùng, Yến Tuân nhìn về phía tòa thành nguy nga mây phủ ở xa xa, khóe miệt nở nụ cười nhạt, chậm rãi nói: “Đã lâu không gặp.”

Nụ cười của hắn rất nhạt, trong mắt cũng không hề có ý cười, ý trong lời cũng thực mơ hồ. ‘Đã lâu không gặp’ là chỉ ai? Là cổ thành Đường Kinh? Hay là người nào trong đó?

Tháng 9 thường xuyên lất phất mưa bụi, rặng núi thấp thoáng khi ẩn khi hiện trong màn mưa, cổ thành Biện Đường như ngọn chồi được hồi sinh sau khô hạn, tỏa ra sức sống thanh xuân mãnh liệt. Yến Tuân dẫn đầu đoàn người, lấy danh nghĩ Lưu Hi ở Hiền Dương tiến vào toàn thành hoa lệ này.

Hắn cũng không hề biết, cái thở dài cùng câu nói rất khẽ cuối cùng ngày đã làm bại lộ thân phận mình. Thiếu nữ kia đã đổi hướng, không còn đuổi theo nữa, hiện tại nàng đang ở trong tòa thành kia, lẳng lặng chờ hắn đến.

Thế sự luôn kỳ diệu như vậy, vận mệnh giống như một bàn tay khổng lồ khuynh đảo hết thảy bàn cờ, khiến tất cả thế lực tụ lại ở cùng một nơi, chờ đợi khoảnh khắc chạm mặt, chờ đợi mọi cảm xúc được bộc phát.

Bánh xe không ngừng lăn, chớp mắt Đường Kinh đã gần ở trước mắt.

……………………………………………………………………………………

Cùng lúc đó, cách phía sau đám người Yến Tuân chưa đầy trăm dặm, một đội hơn hai trăm người đang cưỡi ngựa chạy như điên.

Nam tử dẫn đầu mày kiếm mắt sáng, đôi môi đỏ thẫm, ánh mắt sắc bén như ưng, không ngừng giục ngựa chạy về phía trước.

Đoàn người dừng lại tạm nghỉ dưới một chân núi, Chu Thành đi tới thấp giọng nói: “Tứ thiếu gia, sập tối thì chúng ta sẽ đến nơi.”

Gia Cát Nguyệt gật đầu, nói: “Đi chuẩn bị đi.”

Chu Thành vừa mới lui xuống thì một cái đầu nho nhỏ liền nhô ra khỏi ngực một gã thuộc hạ bên cạnh Gia Cát Nguyệt, hét lớn: “Thúc thúc, chúng ta đã đến rồi sao?”

Gia Cát Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Nhi tóc tai bị gió thổi làm rối tung, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, chỉ có ánh mắt là không còn đơn thuần ngây thơ như trước.

Hắn gật đầu, “Sắp rồi.”

Cậu bé quay đầu nhìn con đường hơi có chút bùn lấy trước mặt, đột nhiên giơ tay chỉ lên không trung, kêu lớn: “Thúc thúc, cầu vồng kìa!”

Gia Cát Nguyệt dõi mắt nhìn lại, chân trời xuất hiện một dải ánh sáng bảy sắc cong cong đâm xuyên mây, lấp lánh trong nắng, nhìn qua thật giống một thiếu nữ đang nở nụ cười rạng rỡ.

Gia Cát Nguyệt đưa tay khẽ chạm lên bảo kiếm Phá Nguyệt giắt bên hông, sau đó quất mạnh lên đùi ngựa, lạnh lùng hô lên: “Hây!”

Vó ngựa cuốn bụi tung mù mịt, đảo mắt đoàn người đã chạy xa hơn trăm bước.

…………………………………………………………………………………….

Cùng lúc đó, ở đầu một con phố thuộc Đường Kinh xuất hiện một nam tử trên lưng vác sách, thân mặc trường bào nho nhã, trán đầu mồ hôi, hắn đang bị một đám quan binh điên cuồng truy kích.

Người nọ thở hồng hộc, nhìn bộ dạng luống cuống cùng tướng chạy liền biết là thư sinh không quen động tay động chân. Hắn vừa chạy kêu la oai oái, sách vở thì rớt đầy đất, trông vô cùng chật vật.

Một người đi đường lôi kéo chủ gánh bán hàng rong ven đường, khó hiểu hỏi: “Ông chủ, không biết người nọ phạm phải tội gì mà bị quan binh truy đuổi ráo riết như vậy?”

“Ờ? Tên đó à?” Người bán hàng rong nghe hỏi liền lập tức hồ hởi lớn giọng kể lể, ngay cả mấy người đi đường gần đó cũng bị hấp dẫn dừng lại lắng nghe, “Tên mọt sách này là người từ bên ngoài mới vào thành, dường như bị thất lạc vợ giữa đường, mấy ngày nay vẫn một mực lang thang trên phố dán tranh cùng thông báo tìm người. Đại hôn của Thái tử sắp tới nên quan phủ không cho hắn dán loạn. Có điều nói mãi mà hắn vẫn không nghe, đã bị bắt vào đại lao hai lần rồi đó. Hôm nay vừa được thả ra thì hắn lại ngựa quen đường cũ.”

Mọi người chung quanh nghe nói liền nghị luận rôm rả, có người nói thư sinh kia cố chấp một cách ngu ngốc, có người nói hắn trọng tình trọng nghĩa, cũng có người nói quan phủ thực có hơi vô tình.

Thư sinh kia tuy tay chân không linh hoạt nhưng đầu óc lại rất thông minh, đã bị bắt vài lần nên hắn cũng tổng kết được chút kinh nghiệm, biết phải luồn lách chạy đường nào. Đám quan binh truy đuổi một hồi thì mất dấu, đành phải tức tối đi về.

Huyên thuyên được một lúc, người bán hàng rong đột nhiên cảm giác đằng sau có người lôi kéo mình, quay đầu nhìn thì phát hiện người nọ đang thậm thụt sau quầy hàng của mình, vẻ mặt lén lút, tay che miệng cố gắng nhỏ giọng nói: “Huynh đài, huynh nói không đúng sự thật, người trên tranh là bằng hữu của ta, không phải phu nhân. Huynh nói lung tung như vậy sẽ làm tổn hại đến danh dự của nàng. Danh tiếng của nữ nhân chưa gả quý giá đến nhường nào, huynh không thể thuận miệng nói bừa như thế được.”

“A!” Người bán hàng rong nhất thời biến sắc, đột nhiên lớn tiếng hét lên như vừa bị chó cắn, “Hắn ở đây! Các vị quan gia, hắn ở đây này!”

Trong thoáng chốc, con phố dài lại ồn ào náo loạn một trận…
Bình Luận (0)
Comment