Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 182

Gia Cát Nguyệt từ trước đến giờ là người làm việc theo kế hoạch, một khi quyết định chuyện gì thì sẽ cẩn thận đề ra phương án hành động thiết thực, sau đó mới bắt đầu áp dụng từng bước một, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng không thay đổi ý định.

Cho nên sau khi quyết định, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới đến trước gương ngắm nghía, nhìn thấy trong gương phản chiếu một nam nhân mày kiếm mắt sáng, tuấn tú bất phàm, oai hùng lẫm liệt thì hết sức hài lòng. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy hơi căng thẳng, cho nên đành ngồi xuống uống hớp trà lấy lại tinh thần. Nước trà đã nguội, ngón tay thon dài xoay xoay chén trà bằng sứ Thanh Hoa trong tay, ánh nến trong phòng xuyên qua lớp sứ mỏng manh khiến mặt sứ tựa như lớp băng mỏng vừa được đông kết lúc đầu đông.

Gia Cát Nguyệt tựa người lên lưng ghế, cẩn thận sắp xếp ngôn từ và hành động, rõ ràng từng câu một, vô cùng kỹ lưỡng, sau đó lại vạch ra đủ loại tình huống đối phương sẽ trả lời thế nào và mình sẽ đối đáp ra sao. Tóm lại, mục tiêu chính là từng chút một chuyển đề tài, tạo không khí ám muội, tuyệt đối nắm lấy quyền chủ động trong tay, sau đó không dấu vết để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.

Ổn rồi, không còn vấn để gì nữa.

Gia Cát Nguyệt đặt chén trà xuống bàn rồi đứng dậy, chẳng ngờ vừa đến cửa thì cửa phòng đã bị đẩy ra.

Sở Kiều đứng trước cửa phòng, vẫn là y phục trắng ngà lúc nãy. Ánh đèn ấm áp trong hành lang phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ bé khiến mặt nàng như bừng sáng.

Trong tay cầm một cái bát còn bốc khói, nàng ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, hơi nhíu mày tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi: “Nửa đêm rồi mà chàng còn ăn mặc như vậy, định đi đâu thế?”

 

Gia Cát Nguyệt hơi sững sờ, tình huống này hình như nằm ngoài dự tính của hắn.

Có điều năng lực ứng biến của Gia Cát thiếu gia vốn không tệ, lập tức nghiêm nghị đáp: “Ban ngày ngủ nhiều nên giờ không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát.”

 

“Càng gần phương bắc thì thời tiết càng lúc càng lạnh, ban đêm gió lớn, chàng lại ăn mặc phong phanh như vậy, chớ nên đi lung tung thì hơn.” Sở Kiều đi thẳng vào trong phòng, để cái bát xuống trên bàn rồi nói: “Lúc nãy thấy chàng ăn không được bao nhiêu, ta mang ít đồ ăn khuya để chàng lót dạ này.”

 

Gia Cát Nguyệt đi đến, nhìn thấy là một bát cháo trắng rất bình thường thì liếc nàng một cái, “Chỉ có vậy?”

 

Sở Kiều trừng mắt nhìn hắn, “Có ăn là may rồi, còn kén chọn cái gì.” Dứt lời thì đi đến vỗ vỗ đầu hắn như đang dỗ dành cún con, vô cùng chân thành nói: “Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng đi lung tung nữa.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Gia Cát Nguyệt ngẩn người. Chuyện quái gì thế này? Kế hoạch bị đảo lộn, con mồi đã tự mình đến cửa mà mình lại để nàng ung dung đi mất sao?

Còn ăn uống gì nữa chứ?

Hắn đứng dậy ra khỏi phòng.

Vốn phải che giấu hành tung nên lần này bọn họ chọn thuyền cũng không quá lớn, hành lang hẹp chỉ đủ cho một người đi lại. Ánh đèn trên hành lang lúc mờ lúc tỏ, trường sam xanh nhạt thêu hoa văn tường vân bắt ánh sáng ấm áp khiến vóc dáng cao ráo của Gia Cát Nguyệt càng thêm tuấn tú xuất trần.

Hắn chậm rãi đi từng bước một. Con thuyền nhỏ lênh đênh giữa cảnh sông nước mênh mông, tựa như buổi sáng mưa xuân rất nhiều năm trước kia, hắn đứng bên bờ sông nhìn con thuyền càng lúc càng xa bờ. Khi ấy trời đất cũng mờ ảo lạnh lẽo như hiện giờ, chỉ có ngọn lửa trong lòng hắn là vẫn cháy hừng hực như chưa bao giờ tắt, mắt hắn vĩnh viễn dõi theo nàng, từ lúc bé, dần lớn lên, rồi cho đến ngày hôm nay.

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hát khiến bước chân Gia Cát Nguyệt vừa tới trước phòng Sở Kiều thoáng khựng lại. Cửa phòng không khóa, từ bên trong le lói hắt ra ánh sáng ấm áp. Hắn đứng trước cửa, lặng lẽ lắng nghe giọng nữ hát dịu dàng hòa lẫn tiếng ê a của trẻ con.

Bên dưới hai ngọn nến sáng trưng, Sở Kiều ngồi xổm cạnh một chiếc bồn nhỏ bằng gỗ mun, vạt váy trắng tinh quết trên mặt đất, tay áo xắn cao, đang tắm cho con trai nhỏ của Lý Sách.

Vinh Nhi vô cùng mũm mĩm, tuy bé còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra ngũ quan y hệt cha mình, hai mắt cong cong hơi xếch như mắt hồ ly, khi cười liền không nhìn thấy tròng trắng.

Cậu bé đang ngồi trong bồn gỗ, tay cầm một chuỗi lục lạc huơ huơ kêu *leng keng* rất vui tai, tay còn lại ra sức vỗ nước theo tiết tấu khiến nước bắn ướt gần hết y phục của Sở Kiều. Mỗi lần nàng suýt xoa tránh né, cậu bé đều thích chí vỗ tay, cười khanh khách.

 

“Vinh Nhi, không được phá nữa.” Sở Kiều vờ răn đe nhưng cậu bé vẫn không ngừng khua tay múa chân, khiến nước trong bồn bị văng ra ngoài hết hơn nửa.

“Đừng nghịch ngợm thế chứ, đến cha con cũng không có đáng ghét như vậy.” Nửa người Sở Kiều đã ướt sũng, nhỏ nước *tỏng tỏng*. Vinh Nhi ngước lên kêu *a a* mấy tiếng, tựa như đang phản bác lời nàng vừa nói.

“Con nhìn con xem có chút dáng vẻ nào của một thân vương không hả?”

 

“A nha nha nha…”

 

“Mới nói một câu mà đã có ý kiến rồi?”

 

“A nha nha nha…”

 

“Thôi được rồi, cô cô hát cho con nghe một bài nhé?”

Cậu bé chớp chớp mắt, ngước lên nhìn nàng, đưa cánh tay mập ú níu chặt vạt áo của Sở Kiều lấy đà, chết sống đòi leo ra khỏi bồn, dùng hành động thực tế biểu thị việc ghét bỏ tắm rửa, cũng như không chút hứng thú với chuyện nghe nàng ca hát gì đó.

Nhưng Sở Kiều đang có hứng nên làm như không nhìn thấy, vỗ vỗ đầu cậu bé rồi nói: “Cô cô sắp hát đấy, lắng nghe cho kỹ.”

 

“A nha nha nha…”

 

“You are my sunshine, my only sunshine

You make me happy when skies are grey

You never know, dear, how much I love you

Please don’t take my sunshine away.*”

*Từ bài ‘You are my sunshine’ của Johnny Cash, có thể nghe từ đây:http://musicpleer.cc/#!b7841e87a8fbb8684f0fec1bc50da0b6

Tiếng hát trong trẻo lẳng lặng phiêu đãng trong không gian ấm áp ánh nến, dịu dàng như thôi miên người nghe. Cô gái váy trắng ngồi xổm trên mặt đất, mái tóc dài xõa kín bờ vai thon gầy, tay giữ lấy một đứa trẻ mũm mĩm trong chiếc bồn gỗ đen như mun.

Cô gái hát vô cùng nhập tâm nhưng đứa bé trong bồn lại không chút để ý, tay chân hai người cuốn lấy nhau, một liều chết muốn trèo ra ngoài, một mạnh bạo giữ chặt tay chân người kia nhưng miệng vẫn thốt ra âm điệu du dương. Không ai hiểu được nàng đang hát cái gì, chỉ cảm thấy hơi tương tự mấy tiếng *ê a* của Vinh Nhi, nghe vô cùng kỳ quái. Nhưng âm thanh dịu dàng kia vẫn khiến người nghe cảm nhận được tình cảm thân thiết chân thành, như của một người mẹ đang âu yếm con trẻ.

*Ào* một tiếng, chiếc bồn gỗ rốt cuộc bị lật nhào, Vinh Nhi bò ra ngoài, đắc ý cười khanh khách, hai mắt cong cong y hệt cha mình.

Trong phòng vô cùng bừa bộn, y phục Sở Kiều giờ đã hoàn toàn ướt sũng. Nàng hơi thất thần nhìn Vinh Nhi, tựa như xuyên qua bé thấy được Lý Sách, nên trừng mắt hậm hực nói: “Đã đi rồi mà còn để lại thằng nhóc này ức hiếp ta.”

Vinh Nhi vừa cười khanh khách vừa lúc lắc cái mông trắng mập bò ra ngoài cửa. Sở Kiều định đưa tay kéo bé lại thì nhìn thấy nam nhân đang đứng tựa lên khung cửa.

Nam nhân có lẽ đã đứng đó một lúc lâu, ánh đèn từ hành lang hắt lên khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sâu thẳm, da rất sáng nhưng không phải loại trắng nhợt của thư sinh yếu ớt mà là loại trắng trẻo của quý tộc giàu sang, tinh khiết như bạch ngọc thượng hạng. Hắn đứng tựa vào cửa, hứng thú nhìn nàng, khóe miệng không cười nhưng đầu mày cuối mắt lại đầy ý cười.

 

Trong thoáng chốc, Sở Kiều chợt có hơi quẫn bách, hình như nàng vừa bị soái ca mê hoặc rồi.

Vinh Nhi lúc lắc cặp mông trắng múp mấy cái đã bò đến cạnh cửa, thấy khách không mời mà đến thì ngẩng đầu một góc chín mươi độ nhìn lên, cũng chẳng rõ có phải vì phát hiện bản thân còn không cao tới ống giày của đối phương hay không mà vốn định chó cậy thế chủ gào lên hai tiếng thị uy, nhưng rồi liền đổi thành thức thời im lặng. Bé ngẫm nghĩ, ngoái đầu nhìn nhìn Sở Kiều rồi lại quay sang nhìn Gia Cát Nguyệt, sau tiếp tục nhìn đến cái nôi nhỏ trong góc phòng của mình, nội tâm đấu tranh kịch liệt một lúc. Cuối cùng bé phát ra một âm thanh tương tự như tiếng thở dài, đưa tay kéo kéo vạt áo của Gia Cát Nguyệt. Gia Cát Nguyệt cúi đầu nhìn bé, thấy bé đang chỉ đoản kiếm đính ngọc bích hắn giắt bên hông, liên tục *ê a*.

Đoản kiếm này là trang sức người nào đó cố tình giắt theo để phối hợp với y phục trên người tối nay, dưới ánh đèn ngọc bích khảm trên vỏ kiếm lấp lánh dị thường. Gia Cát Nguyệt tháo đoản kiếm xuống đưa cho cậu bé.

Vinh Nhi cầm đoản kiếm đưa lên miệng ngậm, chưa mọc răng nên cũng chẳng gặm được gì. Nhưng bé vẫn nắm chặt nó trong tay, tiếp tục bò ra khỏi cửa, bò thẳng đến trước gian phòng sát bên phòng của Sở Kiều, sau đó dùng cẳng chân nhỏ mũm mĩm đạp cửa *bình bịch*.

Mai Hương ngái ngủ mở cửa ra, nhìn thấy Vinh Nhi thì vui vẻ kêu lên, nhanh chóng cúi xuống bế bé lên, vì cảm thấy kỳ quái nên bước sang phòng Sở Kiều định hỏi thăm thì chợt nhìn thấy Gia Cát Nguyệt. Khuôn mặt đang tươi cười của Mai Hương đột ngột đỏ ửng, cô nàng nhẹ gật đầu với Gia Cát Nguyệt ra vẻ hiểu rõ rồi lập tức ôm Vinh Nhi vào phòng đóng cửa lại.

Chướng ngại đã bị đẩy đi như thế.

Gia Cát Nguyệt thầm nghĩ, tiểu tử kia tuy có hơi đáng ghét nhưng dưới loại tình huống này thì cũng biết điều y như cha nó vậy.

Gia Cát thiếu gia đường hoàng bước vào trong cứ như đây là phòng của mình, còn vô cùng thản nhiên đóng cửa phòng lại, sau đó mới từ tốn đi đến trước mặt Sở Kiều, từ trên cao nhìn xuống nàng, giơ tay ra, nói: “Vẫn chưa chịu đứng dậy à?”

 

Sở Kiều hơi ngượng ngùng, ảo não nhíu mày, bản thân rốt cuộc sao thế này? Thật sự là bị sắc đẹp mê hoặc à?

Nàng cũng không vươn tay ra mà muốn tự mình đứng lên, ai ngờ vừa mới nhỏm dậy thì chợt trượt chân bởi sàn nhà ướt nước, lập tức *á* một tiếng, chưa kịp đứng vững thì đã chuẩn bị ngã nhào.

Đau đớn trong dự đoán không thấy đâu, thì ra Gia Cát Nguyệt đã nhanh tay đỡ lấy nàng, bàn tay ấm áp của hắn áp lên phần eo bị lộ ra vì y phục xộc xệch của nàng. Chỗ được y phục che thì cũng đã bị thấm nước, vải ướt dán sát vào da thịt để lộ đường cong uyển chuyển, vô cùng mị hoặc.

Ngồi xổm một thời gian nên hai chân Sở Kiều hiện đã tê rần, Gia Cát Nguyệt bế nàng lên đi đến đặt xuống trên giường. Tóc và y phục nàng đều ướt sũng, nhỏ nước *tí tách*, tựa như người vừa bị nhét vào bồn gỗ tắm rửa là nàng mới đúng.

Gia Cát Nguyệt cầm chăn trên giường trùm kín người Sở Kiều, nói: “Chớ để bị cảm lạnh.”

 

Ánh nến mờ ảo trong phòng khiến khuôn mặt nam nhân trở nên mông lung không thật. Gia Cát Nguyệt với lấy một chiếc khăn đi đến trước mặt Sở Kiều, không nói tiếng nào bắt đầu cẩn thận lau tóc cho nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Lòng bàn tay Sở Kiều hơi rịn mồ hôi, bị bọc trong tấm chăn dày cộm khiến nàng cảm thấy không khí trong phòng dường như trở nên hơi nóng, mặc dù người nàng vẫn đang ướt sũng. Vài sợi tóc lòa xòa trước trán che bớt tầm nhìn, nàng chỉ có thể thấy vạt trường bào xanh nhạt,  từng cụm hoa văn hình mây thêu trên vạt áo khiến người nhìn hoa mắt.

“Vừa rồi hát bài gì thế?” Gia Cát Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi, ngữ khí ôn nhu mang theo chất giọng khàn khàn nam tính quanh quẩn bên tai Sở Kiều.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của người đối diện, mùi hương dễ chịu trên người hắn khiến nàng thoải mái đến mức muốn thiếp đi.

Gia Cát Nguyệt thấy nàng không đáp lời thì hơi nhíu mày gọi: “Tinh Nhi?”

“You are my sunshine.”

 

Gia Cát Nguyệt sửng sốt, hỏi lại: “Là ngôn ngữ của quê hương nàng?”

 

“Ừ.” Sở Kiều thành thật gật đầu.

“Hát lại một lần nữa cho ta nghe.”

Giọng nói của Gia Cát Nguyệt tối nay tựa như có ma lực, khiến Sở Kiều không hề muốn đấu khẩu với chàng như bình thường. Nàng từ từ hít sâu hai hơi, chậm rãi cất chất giọng dịu dàng trong trẻo, tựa như âm thanh của hạt mưa đầu xuân rơi xuống hồ sen, dấy lên từng đợt sóng nhẹ.

“You are my sunshine, my only sunshine,

You make me happy when skies are grey.”

 

Giọng hát tựa như được chắp cánh, chậm rãi lướt qua năm tháng trong quá khứ. Từ lần đầu gặp nhau rồi day dứt trong hận thù chém giết, cuộc sống tựa như một đồng cỏ dại chôn giấu vô số cạm bẫy, không biết đâu mới là nơi cất giữ hy vọng.

Chàng đứng trước mặt nàng, tỉ mỉ lau tóc cho nàng, ngón tay thon dài chậm rãi luồn qua mái tóc đen óng mượt như rẽ nước, tạo nên vô số gợn sóng thời gian. Chất liệu trường sam của chàng rất mềm mại, nàng tựa đầu ngang hông chàng, nhỏ giọng thì thầm bài hát mình thích nhất ở kiếp trước.

“You’ll never know, dear, how much I love you,

Please don’t take my sunshine away.”

 

Không khí ấm áp trong phòng khiến nàng nhớ lại khoảng thời gian sống trong cô nhi viện Thánh Lạc An rất nhiều năm trước.

Viện trưởng là một lão binh kỳ cựu sống sót sau tám năm kháng chiến trên chiến trường Triều Tiên, ông bị mất một chân nhưng vẫn có thể phá hủy phi cơ của người Mỹ. Sau khi giải ngũ, ông cầm tiền lương trở về cố hương xây dựng cô nhi viện, nhận nuôi những đứa trẻ không cha không mẹ.

Sở Kiều không giống những cô nhi khác, nàng may mắn được viện trưởng coi như cháu gái ruột thịt, tốt bụng tảo tần nuôi nàng ăn học, ông còn nhờ cậy bạn bè để nàng vào học trường quân đội, nhập ngũ với ước mơ bảo vệ quốc gia.

Nàng cũng không phụ kỳ vọng của ông, dần dần trưởng thành một cách vững vàng, có thành tích ưu việt, không những thông minh linh hoạt mà còn hết sức lương thiện chính trực. Sau khi tốt nhiệp nàng gia nhập quân đội, đi lên vị trí chỉ huy rồi tiến vào sở tình báo. Con đường tương lai thênh thang cứ thế mở rộng chờ nàng ung dung bước đi.

Từ lúc nàng còn rất nhỏ, ông đã luôn dặn dò nàng , làm một quân nhân thì phải biết trung quân ái quốc, phải bảo vệ quốc gia, bảo vệ người dân, bảo vệ kẻ yếu. Ông còn kể nàng nghe rất nhiều chuyện xưa khi còn ở trong quân đội, chỉ dạy nàng làm sao lấy được lòng tin của người khác và tác phong sinh hoạt ngày thường cần có. Tựa như một mầm cây, nàng dần dần lớn lên dưới sự chăm bẵm tưới táp của ông. Nàng thậm chí còn nhớ rõ bộ mặt vui vẻ của ông lúc nàng hoàn thành nhiệm vụ lần đầu tiên, cầm khen thưởng trở về. Khuôn mặt đầy nếp nhăn sáng bừng dưới ánh mặt trời, ông cười đến không khép miệng được, ôm nàng vào lòng, vỗ đầu gọi cháu gái ngoan.

Đó là giai đoạn vui vẻ nhất đời nàng, có người thân yêu thương ở bên cạnh, một lòng ủng hộ hoài bão ước mơ của nàng.

Lúc còn trẻ ông nàng từng đi du học ở Anh nên rất giỏi ngoại ngữ. Ông dạy nàng Anh văn, dạy nàng lễ nghi của phương Tây, còn dạy nàng nhảy điệu waltz nữa.

Trái, phải, trái, phải, chụm chân, đi ba bước. Lặp lại…

Ông cũng dạy nàng hát.

“The other night, dear, as I lay sleeping,

I dreamed I held you in my arms.

When I awoke, dear, I was mistaken,

Please don’t take my sunshine away.”

 

Sở Kiều đột nhiên giơ tay ôm lấy hông Gia Cát Nguyệt. Ánh nến mờ ảo tựa như từng vầng sáng lan rộng, nhảy múa khắp gian phòng. Bầu trời ngoài cửa sổ lấp lánh muôn vàn tinh tú, con thuyền nhẹ trôi trên mặt nước, cảnh sắc núi non hai bên bờ chậm rãi lướt qua, thấp thoáng tiếng gió.

“Tinh Nhi.” Gia Cát Nguyệt cúi đầu hỏi: “Bài hát này có nghĩa gì vậy?”

 

Chẳng rõ vì sao, Sở Kiều chợt hơi đỏ mặt, cúi đầu không đáp.

Trên đầu có hơi thở ấm áp phả xuống, lồng ngực nam nhân hơi run run, Sở Kiều biết, chàng đang cười, không phát ra tiếng nhưng nàng vẫn biết được.

“Âm điệu rất hay.” Gia Cát Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt nàng, cười nói: “Ta rất thích.”

 

Sở Kiều không dám nhìn vào mắt Gia Cát Nguyệt nên tìm cách đổi chủ đề: “Trễ thế này sao còn tới đây?”

 

“Ta nhớ một người nên không ngủ được.” Gia Cát Nguyệt đột nhiên nói như vậy khiến Sở Kiều hơi sững sờ, nhất thời không biết nói sao.

“Người đó rất đáng yêu, nhưng có điều hơi ngốc, ta hơi sơ sẩy không trông chừng thì liền tự tổn thương bản thân, hơn nữa còn dễ bị lạc đường, dễ bị người khác cướp đi. Thế nên cho dù ta ở rất gần người đó thì vẫn không an tâm, không nhìn thấy liền thấp thỏm ngủ chẳng yên.”

 

Sở Kiều đỏ mặt tới tận mang tai, rụt rè ngẩng lên nhìn Gia Cát Nguyệt một cái rồi nhỏ giọng phản bác: “Làm gì có chuyện ngốc như chàng nói chứ?””

 

“Còn ngốc hơn cả lời ta nói.” Đáy mắt Gia Cát Nguyệt lấp láp ánh sáng, chợt cất tiếng cười vang: “Thật sự không biết tên Lý Sách kia làm sao sinh được một tiểu tử được hoan nghênh như vậy nữa, ngay cả ta cũng bị cho ra rìa.”

 

Sở Kiều sửng sốt, nhận ra mình vừa bị chơi xỏ thì lập tức vung quả đấm lên muốn đánh, nhưng lại bị Gia Cát Nguyệt bắt được. Bàn tay của chàng vừa to vừa ấm áp, bao trọn lấy nắm tay nhỏ nhắn của nàng, mạnh mẽ đến mức tay nàng không nhúc nhích được chút nào.

Gia Cát Nguyệt chậm rãi áp sát, ánh mắt thăm thẳm như đầm sâu, che giấu vô số gợn sóng bên trong. Giọng nói trầm khàn của hắn phả lên một bên tai Sở Kiều, “Trừng phạt tội dám đùa bỡn ta lúc sáng.” Dứt lời liền cúi xuống tiến gần môi nàng.

Sở Kiều chợt căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, tuy đã sống qua hai kiếp người, cũng không hẳn là không có kinh nghiệm hôn, song chẳng rõ vì sao mà mỗi lần đối mặt với Gia Cát Nguyệt, nàng luôn vô cùng khẩn trương, luống cuống tới độ tay chân để đâu cũng không biết.

Nhưng nhắm mắt chờ hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, nàng dè dặt hé mắt ra, lập tức phát hiện người nào đó đang nheo mắt nhìn, thấy nàng mở mắt ra thì sáp lại gần, gần đến mức hơi thở ấm áp đều phả lên mặt nàng, “Đang chờ ta hôn nàng đó à?”

 

“Gia Cát Nguyệt!” Sở Kiều tức giận xô mạnh, “Chàng ức hiếp người quá đáng!”

 

Gia Cát Nguyệt đột nhiên ôm lấy Sở Kiều, bằng tốc độ nhanh và dứt khoát đến đáng kinh ngạc kéo chăn bông cùng khăn mặt phủ trên người và đầu nàng sang một bên rồi dùng một tay giữ lấy mặt nàng, mạnh mẽ hôn xuống, tay còn lại siết chặt nàng, tựa như muốn khảm cả người nàng vào người mình. Nụ hôn của chàng lạnh như băng trong khi mặt nàng thì nóng bừng bừng, hô hấp của chàng vừa nhanh vừa nặng, tay chàng siết chặt bên eo nàng, thân thể hai người dán sát vào nhau, đến mức có thể nghe được nhịp tim của đối phương.

Một lần, hai lần rồi ba lần…

“Sở Kiều.” Gia Cát Nguyệt mở mắt ra, đột nhiên gọi tên nàng, trong mắt như có lửa cháy dữ dội, đều giọng nói từng chữ một: “Thành thân với ta nhé.”

 

Sở Kiều nhất thời ngây người, ánh nến chiếu lên mặt Gia Cát Nguyệt khiến mặt chàng nửa sáng nửa tối, thoạt nhìn mơ hồ không thực. Hình như tai vừa nghe nhầm gì thì phải, nàng chợt có hơi luống cuống, hé môi muốn nói nhưng lại không biết nên trả lời thế nào.

“Tinh Nhi.” Chàng vẫn nhìn nàng chăm chú, đổi lại gọi bằng cái tên chỉ dành riêng cho chàng gọi.

Tâm trí đã bắt đầu trở nên mơ hồ, nàng vô thức đáp lời: “Dạ?”

 

“Ta yêu nàng.”

Đỉnh đầu như vừa bị một quả bom oanh tạc, Sở Kiều cảm giác được mặt mình nóng rực, nhiệt độ nhanh chóng lan ra toàn thân, tư duy như vừa bị rơi vào vũng bùn, thoáng cái đã chìm nghỉm. Nàng ngơ ngác nhìn chàng, trong ngực nảy sinh một cảm giác sung sướng pha lẫn bối rối không thể diễn tả chực nhảy ra, khiến nàng phải đưa tay lên ngực, như thể nếu không chắn lại thì những cảm giác đó sẽ bùng nổ.

“Đã yêu từ rất lâu rồi, nàng có biết không?” Gia Cát Nguyệt đều giọng hỏi nàng, bình thản giống như hai người họ đang bàn chuyện của người khác vậy, không hề có chút bối rối nào.

Sở Kiều gật đầu, “Biết.”

 

“Vậy còn nàng?” Ánh mắt sáng quắc của Gia Cát Nguyệt khiến Sở Kiều cảm thấy như sắp chết ngạt đến nơi.

Nàng lấy hết dũng khí, lí nhí đáp: “Ta cũng vậy.”

 

Người nào đó vẫn không hài lòng, cười hỏi tiếp: “Nàng cũng cái gì?”

 

Sở Kiều bất giác oán trách sao con thuyền này lại nhỏ như vậy, sao gian phòng này lại chật chội như vậy, nóng đến mức nàng hít thở không thông.

 

“Nói.” Người nào đó bá đạo nâng cằm nàng lên, hỏi lại: “Nàng cũng thế nào?”

 

“Ta cũng vậy…” Sở Kiều khẽ siết nắm tay, nói một hơi: “Ta cũng yêu chàng.”

 

Ta cũng yêu chàng…

Âm thanh rất nhỏ, rất nhẹ nhưng nhanh chóng xuyên qua bóng tối thắp sáng nụ cười trên mặt Gia Cát Nguyệt, chàng dịu dàng cúi xuống hôn lên trán nàng, hỏi: “Từ lúc nào?”

 

Lúc nào?

Cũng chẳng rõ, có lẽ là lần gặp lại dưới chân núi Tịch Chiếu, có lẽ là lần trùng phùng trong đêm hoa đăng ở Hiền Dương, có lẽ là khoảnh khắc dưới hồ băng Thiên Trượng, khi chàng thì thầm nhắn nhủ nàng phải ‘sống sót’…

Mà cũng có thể là lâu hơn nữa, là từ cái ôm trong hoàng lăng trên Mi Sơn, là lúc hai người quần ẩu ám muội trong thành Ổ Bành, là đoạn thời gian sóng vai chiến đấu chung đường đến Biện Đường, là lần cứu nàng khỏi tay Triệu Thuần ở Đường Kinh.

Hay là ngược dòng thời gian đến mười năm trước, trong gian phòng tràn ngập hương hoa lan, thiếu niên dùng chiếc khăn tay trắng tinh lau nước mắt nước mũi cho nàng. Từng khoảnh khắc, từng bước một, chàng và sự tùy tiện, cố chấp của mình đã ngang ngược tiến vào chiếm giữ tim nàng.

Chẳng báo trước, cũng chẳng hỏi nàng có đồng ý hay không.

“Không biết.” Sở Kiều đưa tay nhẹ xoa xoa mi tâm hơi nhíu vì không hài lòng của chàng, “Hình như là từ rất lâu rồi, lâu đến mức bản thân ta cũng không nhớ rõ là lúc nào.”

 

Nàng nép vào ngực chàng, dịu dàng nói: “Có lẽ là rất nhiều lần, mỗi lần một chút, nhớ không hết.”

 

“Đúng là đồ ngốc.” Gia Cát Nguyệt ôm nàng, đột nhiên cười nói: “Thật ra thì chính ta cũng không biết.”

 

Đúng vậy, tình yêu luôn đến một cách âm thầm, đến khi ngươi phát hiện thì nó đã ghim sâu trong tim rồi.

Gia Cát Nguyệt cúi đầu hôn nàng, từ trán, xuống môi, đến mặt, vành tai, cổ, xương quai xanh thanh mảnh…

Người Sở Kiều càng lúc càng mềm đi, cuối cùng dựa hẳn vào thân thể nóng rực của Gia Cát Nguyệt. Cánh tay bên hông nhẹ nhàng di động, chậm rãi thắp lửa đốt cháy chút lý trí còn sót lại của nàng.

Sở Kiều chợt *Á* một tiếng kinh ngạc, cả người đột nhiên bị bế bổng lên đặt xuống trên giường.

Y phục đã ướt hết nửa, mặc cũng chẳng khác không mặc là bao.

Chàng chăm chú nhìn nàng, mi tâm khẽ chau như đang suy tư gì đó, nhưng ánh mắt vẫn hết sức nóng bỏng.

Hơi thở nặng nề cúi xuống sát bên tai, vành tai nhẹ nhàng bị mút lấy khiến toàn thân nàng như có dòng điện chạy qua. Dây lưng trên chiếc eo thon bị kéo nhẹ khiến vạt áo mở rộng, để lộ chiếc yếm trắng xinh xắn có thêu một chú chim nhỏ màu vàng.

Bờ vai mịn màng hở ra, lành lạnh. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua sau cổ nàng, run rẩy rút dây buộc khiến chiếc yếm trượt xuống. Sở Kiều hốt hoảng, theo bản năng kéo lại thì nghe thấy đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ, “Ngượng sao?”

Sở Kiều muốn tránh nhưng chỉ hoài công, đành ngây ngốc chỉ vào ngọn nến ở chân giường, ấp úng nói một cách đáng thương: “Thổi nến đi có được không?”

 

Gia Cát Nguyệt vẫn như cũ, cười không nghe tiếng, nhưng vẫn có thể thấy được khóe miệng đang cong lên rõ ràng.

Không gian yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng chim đêm nhào xuống mặt sông bắt mồi.

Chàng đỡ eo Sở Kiều, thì thầm bên tai nàng: “Đừng sợ.”

 

Nụ hôn của chàng lại rơi xuống trên da thịt lụa mịn khiến nàng hoảng hốt, toàn thân dần tê dại rồi trở nên nóng hổi. Từng lớp y phục chậm rãi bị cởi ra, để lộ thân thể duyên dáng yêu kiều bên trong. Mịn màng, trắng nõn tựa ngọc lưu ly, như một pho tượng điêu khắc tinh xảo, toát ra sức sống trẻ trung bất tận. Chàng dịu dàng hôn từng tấc một trên thân thể nàng, thân thể hai người áp vào nhau, nóng bỏng như lửa.

Sở Kiều thẹn thùng muốn vùi mặt vào ngực Gia Cát Nguyệt thì đột ngột nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trước ngực và phía vai hắn, cả người nàng chợt lạnh đi, bất giác rùng mình một cái.

Gia Cát Nguyệt cảm nhận được liền vội vàng đưa tay che mắt nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhìn.”

 

Sở Kiều kéo tay Gia Cát Nguyệt ra, run rẩy sờ lên mấy vết sẹo rồi áp mặt vào ngực chàng, nước mắt chảy ra thấm ướt phần da thịt không lành lặn.

Gia Cát Nguyệt nhẹ nhàng ôm Sở Kiều vào lòng, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng khóc.

Ngày Lý Sách được hạ táng, nàng từng thề sẽ không bao giờ rơi lệ nữa. Nhưng giờ phút này nhìn thấy vết thương trên người chàng, nhìn vết tích của thương thế mà chàng phải chịu vì mình, lòng nàng đau đớn đến tột cùng. Nàng ôm chàng thật chặt, giống như sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay thì chàng sẽ biến mất vậy. Giống như lúc ở hồ băng khi trước, nàng vừa buông tay thì lập tức không còn nhìn thấy chàng nữa.

“Gia Cát Nguyệt, thật xin lỗi.” Nàng vừa khóc vừa nói.

“Ngốc.” Gia Cát Nguyệt hôn lên tóc nàng, cười nói: “Ta vì nàng mà bị hủy dung, nàng phải chịu trách nhiệm với ta đấy.”

 

Sở Kiều vừa nức nở vừa cãi lại: “Bị thương ở vai với trên ngực mà, không tính… không tính là bị hủy dung.”

 

Gia Cát Nguyệt phì cười, đáy mắt đen thăm thẳm phản chiếu bóng hình yêu kiều như hoa sen, dịu dàng hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, thấp giọng thì thầm: “Mặc kệ, nàng vẫn phải chịu trách nhiệm.”

 

Vòng tay ôm của chàng mạnh đến mức khiến nàng hơi đau, nhưng cảm giác đau đớn đã sớm bị dung hòa bởi hạnh phúc mênh mông như đại dương.

Thật tốt quá, hai người bọn họ vẫn còn có thể đi đến ngày hôm nay. Trước đó không lâu nàng từng cho rằng ánh sáng của nàng đã bị chôn vùi dưới hồ băng lạnh lẽo rồi, làm sao cũng không thể tìm lại nữa.

Quấn quýt càng lúc càng sâu, mồ hôi rịn ướt trán, không còn tiếng người nào khác bốn bề chỉ có tiếng sóng nước rì rào. Thời gian ngưng đọng, gió cũng ngừng lại, tựa như tô điểm thêm cho sự hiện hữu của hai người bọn họ.

Cảm giác đau nhói chợt ập đến, Sở Kiều cong người lên, không kìm được *ưm* khẽ, một dòng máu nóng chảy ra giữa hai chân, đỏ tươi như chu sa.

Gia Cát Nguyệt khựng người lại, trên mặt lộ vẻ không thể tin. Chàng chăm chú nhìn nàng, tựa như muốn xuyên qua tầng tầng sương mù chứng thực chuyện gì đó, sững sờ không nói nên lời. Mặt Sở Kiều hồng rực, môi cũng sưng đỏ, bị nhìn như vậy thì bất giác kéo áo che ngực.

Gia Cát Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, Sở Kiều chưa từng thấy chàng cười vui vẻ như vậy bao giờ, bắt đầu chỉ là một cái nhếch môi khẽ, nhưng dần chuyển sang cười thành tiếng, âm thanh càng lúc càng lớn, lớn đến mức khiến nàng phải vội vàng giơ tay ra cố bịt miệng chàng lại.

Chàng vùi đầu vào hõm vai nàng, thấp giọng nói: “Tinh Nhi, ta rất vui, rất rất vui.”

 

Sở Kiều vòng cánh tay mảnh khảnh qua hông Gia Cát Nguyệt, trong ánh nến yếu ớt sắp tắt, nàng sung sướng mỉm cười, thầm nghĩ, đây có lẽ chính là đêm động phòng hoa chúc của mình.

Giữa bọn họ có nhiều cách trở không kể xiết, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, qua nhiều năm như vậy, hận nước thù nhà, sinh tử biệt ly, thời gian và không gian, kiếp này và kiếp trước, hai người lại có thể từng bước một đi đến ngày hôm nay.

*Chú thích chữ Nguyệt trong tên của nam chính: Nguyệt ở đây không phải là “月” Nguyệt trong ánh trăng mà Nguyệt trong chữ ”玥”. 玥 là tên một loại thần châu trong truyền thuyết Trung Quốc thời cổ đại được ghép từ 2 chữ “王” (vương) và “月” (trăng). Có 2 truyền thuyết:

1: mắt phải của thần Bàn Cổ. Thần Bàn Cổ (còn được gọi là Bàn Cổ Vương) sau khi chết hóa thân: hơi thở biến thành cơn gió, âm thanh biến thành sấm sét, mắt trái biến thành mặt trời, mắt phải biến thành mặt trăng…

2: truyền thuyết Thiếu Hạo (1 vị vua huyền thoại của trung quốc) ra đời, có phượng hoàng ngũ sắc dẫn theo trăm điểu đến trước sân, lúc ấy phượng hoàng ngậm một quả hạch thả vào trong tay Thiếu Hạo. Đột nhiên mặt đất chấn động, Cùng Tang (tên đô thành) ngả nghiêng, quả hạch nứt ra, một viên thần châu tỏa sáng rực rỡ xuất hiện. Mọi người dân vô cùng vui mừng, ánh sáng sao Thái Bạch – tượng chưng cho điềm lành phản chiếu từ hạt châu trong sáng như ánh trăng, được cho là vật mà trời ban cho quân vương, lấy tên cho thần châu là “玥” , tên hiệu của Thiếu Hạo là “phượng điểu thị” (chim phượng hoàng)

Bình Luận (0)
Comment