Hoàng Sa Thành (Lâu Đài Cát)/ Từ Đây Trong Tim Tôi Có Một Người

Chương 1

Thị trấn Hoàng Sa thực chất cũng không có nhiều cát vàng. Vài thập niên trước nó vẫn là một làng quê nhỏ bé ở vùng sông nước Giang Nam có một con kênh hình chữ T chạy qua, người ở bờ Tây con kênh họ Hoàng, người ở bờ Đông họ Sa, vì vậy gọi là làng Hoàng Sa. Làng nằm ở chỗ giao của con kênh nên dần dần có nhiều người đổ về và trở thành một thị trấn khá lớn.

Hoàng Kỳ là một trong mấy trăm người họ Hoàng trên thị trấn. Hồi còn bé, có một thời gian dài cô vẫn cho rằng tên của thị trấn Hoàng Sa bắt nguồn từ việc thuyền đi vận chuyển cát xi măng qua kênh chỉ có thể dỡ hàng ở đây, trên bãi có một mảnh đất trống lớn với cát vàng chất thành những ngọn núi - đó cũng là sân chơi của đám trẻ. Mà cô còn tin rằng ở ngoài thị trấn ắt còn có nhiều cát hơn, cát tựa sa mạc không trông thấy bờ, mênh mông vô tận giống như trong phim Tân Khách sạn Long Môn, quá chất.

Và niềm vui lớn nhất của cô là khoác một chiếc khăn của mẹ làm áo choàng, cầm trong tay đoản kiếm tự gọt từ ván gỗ, dẫn theo một đám trẻ nghịch ngợm chiếm lĩnh "đỉnh núi" ở kênh, chỉ kiếm gỗ vào nhóm đối thủ nói: "Ta là thành chủ Hoàng Sa thành, về sau nơi đây chính là địa bàn của bản thành chủ, muốn sống thì cống nạp hết ra đây."

Vậy là lũ trẻ thua trò chơi nhao nhao "cống nạp" bảo bối của mình, chẳng có gì ngoài mấy thứ như dây chun hay những viên bi. Có khi gặp phải mấy đứa nghịch ngợm, chúng tóm một người đến, nháy mắt ra hiệu nói: "Thành chủ đại nhân, chúng ta dâng cho ngài một mỹ nhân làm áp trại phu nhân!"

Đứa trẻ bị đẩy ra tên là Sa Chu Dận, là cậu bé đẹp trai nhất trong trấn. Hoàng thành chủ trông thấy cậu, mặt có dày đến mấy cũng phải đỏ lên, phỉ nhổ: "Xì! Không biết xấu hổ, có nhà ngươi mới suốt ngày thích cưới vợ." Sau đó xoay người, đỏ mặt nghênh ngang đi đánh chiếm đỉnh núi tiếp theo.

Sau lưng vang lên tiếng cười tinh quái của đám con trai. Vì ở thị trấn Hoàng Sa ai cũng biết, câu cửa miệng của bố Sa Chu Dận chính là: "Tiểu Kỳ, lớn lên làm vợ Tiểu Dận nhà chú nhé?"

Thỉnh thoảng họ cũng hiến "mỹ nhân" khác cho Hoàng thành chủ, chẳng hạn như cậu bạn cùng trường Lý Minh Chí hoặc Hoàng Uyên. Khi ấy Hoàng thành chủ sẽ nổi cơn thịnh nộ, cầm kiếm gỗ đuổi theo đám con trai đánh cho chúng kêu la oai oái, còn đánh Lý Minh Chí và Hoàng Uyên dữ nhất, vì Hoàng thành chủ cảm thấy họ là kẻ đầu sỏ làm ô nhục thanh danh của mình.

Thế là dần dần bọn trẻ rút ra chân lý: chỉ có Sa Chu Dận mới có thể khiến Hoàng thành chủ vui lòng, cống nạp cậu ta sẽ không bị đánh. Cứ thế, cậu liền trở thành thành chủ phu nhân chính hiệu.

Hoàng thành chủ cũng hận mình anh hùng không qua được ải mỹ nhân, dù căm thù trò hiến "mỹ nhân" đến tận xương tủy nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đánh Sa Chu Dận như đánh Lý Minh Chí và Hoàng Uyên. Ai bảo nhà họ ở đối diện nhau, chỉ cách một cây cầu, Sa Chu Dận lại sinh sau cô sáu tháng, bố mẹ cậu đều khá bận rộn nên thường xuyên nhờ mẹ Hoàng Kỳ chăm sóc con trai hộ, thế nên Hoàng thành chủ cảm thấy mình che chở nhường nhịn cậu là lẽ đương nhiên.

Bất kỳ chàng trai nào có lòng tự trọng phái nam đều không chịu được việc mình bị đem cống nạp cho người khác làm áp trại phu nhân, vì thế Lý Minh Chí và Hoàng Uyên đã đánh không biết bao nhiêu trận cả trực diện cả sau lưng với Hoàng thành chủ. Theo quan sát của Hoàng thành chủ, thật ra Sa Chu Dận cũng chẳng thích thân phận này cho lắm, nhưng cậu cũng không vì thế mà tỏ ra khó chịu với cô, đến tối khi giải tán, cậu vẫn sẽ thu dọn hết những dụng cụ học tập, cặp sách, áo khoác vứt trên đất đeo lên lưng, đợi cô chơi chán thì cùng nhau về nhà.

Những lúc như vậy, cô thường thầm cảm khái trong lòng: Tiểu Anh quả là người dịu dàng nhất trên đời, chỉ sau cô giáo Chu mẹ cậu. Đương nhiên Hoàng thành chủ không thể nói ra miệng mấy câu sến sẩm như thế, cùng lắm cô chỉ nói: "Tiểu Anh, cậu vẫn là tốt nhất."

Sa Chu Dận kiên nhẫn uốn nắn cô lần thứ một ngàn lẻ một: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần là chữ kia đọc là "Dận" chứ không phải "Anh"."

Cô ngẫm nghĩ, thử đọc phân biệt, vẫn không thấy có gì khác.

"Chính là "Anh" mà, Sa Chu Anh, Tiểu Anh, tớ đọc sai chỗ nào đâu."

"Một chữ là âm mũi thanh bốn, một cái là âm mũi thanh một*."

(*Thanh bốn, thanh một: Tiếng Trung có bốn thanh điệu, chữ Dận (胤) phiên âm là [yìn], thanh bốn, chữ Anh (英) phiên âm tiếng Trung là [yīng], thanh một. Hai chữ đọc lên gần giống nhau.)

"Biết rồi, biết rồi, mẹ tớ là giáo viên Ngữ văn, còn cần cậu dạy chắc."

Người quê cô nói âm mũi đều không rõ thanh điệu, mẹ cô - tức cô giáo Đinh - là cô giáo Ngữ văn trung học giỏi nhất trong thị trấn nhưng giọng cũng vẫn pha chút tiếng địa phương. Trong thị trấn chỉ có hai người có thể nói được giọng phổ thông chuẩn, đó là Sa Chu Dận và mẹ cậu - cô giáo Chu.

Cô giáo Chu là người nổi tiếng ở thị trấn Hoàng Sa, không ai không biết đến. Cô ấy là cô giáo dạy Tiếng Anh duy nhất ở trường trung học Hoàng Sa, cũng là giáo viên có trình độ văn hóa cao nhất. Ở ngôi trường quê chỉ có cấp trung học cơ sở này, hầu hết giáo viên đều là người sinh ra và lớn lên ở bản địa rồi tự học thành tài, chỉ có cô Chu là có bằng thạc sĩ danh giá của trường Đại học Sư phạm.

Đó là những gì người lớn truyền miệng, nhưng đối với bọn trẻ, tất cả những thứ ấy đều là mấy thứ nửa vời và khó hiểu, chúng chỉ biết nhìn nhận bằng những gì mắt thấy tai nghe, chẳng hạn như giọng cô Chu rất êm tai, cô Chu xinh đẹp nhất, cô Chu luôn mặc đẹp hơn những người khác, cô Chu luôn luôn dịu dàng, thân thiện, tỏa sáng.

Tóm lại, mọi người đều nói, cô Chu là người thành phố, khác với những nông dân quê mùa như chúng ta.

Cô Chu sinh ra ở thành phố, là người thành phố đích thực, với điều kiện của cô hoàn toàn có thể đi dạy ở trường trung học trọng điểm ở nội thành. Mà lý do cô ấy đến trường trung học Hoàng Sa chính là chuyện được mọi người bàn tán hăng say nhất, cũng là câu chuyện tiếng tăm nhất - đó là vì cô kết hôn với bố của Sa Chu Dận.

Hoàng Kỳ không rõ tên của bố Sa Chu Dận là gì, chỉ biết mọi người trong thị trấn đều gọi ông là ông chủ Sa. Ông chủ Sa rất giàu, ra ngoài luôn lái xe hơi, cài điện thoại di động ở thắt lưng, vòng vàng trên cổ tay còn to hơn cả dây chun nhảy dây của lũ trẻ, đất cát ngoài bến đều là của chú ấy, ở ngoài thị trấn còn có ba xưởng đóng gạch và nhà máy xi măng của cũng do chú sở hữu. Mỗi lần chiếc xe của chú phóng vụt qua thị trấn, bà con lối xóm đều nhìn bụi đất cuốn tung phía sau bằng ánh nhìn ngưỡng mộ. Nhưng rồi họ sẽ lập tức dời mắt, dùng giọng mỉa mai nói với khách thăm còn chưa biết chuyện ở thị trấn Hoàng Sa: "Thấy không, đây chính là ông chủ giàu nhất chỗ chúng tôi, trước kia là đầu gấu, còn chưa cả tốt nghiệp Tiểu học. Giờ kinh doanh vật liệu xây dựng phất lên, cưới một cô vợ xinh như hoa, còn là nghiên cứu sinh của đại học danh tiếng cơ đấy!"

Hoàng Kỳ cũng thắc mắc vì sao hai người trông chẳng liên quan gì đến nhau như cô giáo Chu và ông chủ Sa lại kết thành một đôi, thậm chí cô Chu còn cam lòng từ bỏ điều kiện vượt trội ở thành phố để đến một trường trung học ở vùng quê hoang vu dạy học. Trong mắt cô, người xứng với cô giáo Chu phải là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp, không là nghiên cứu sinh của đại học danh tiếng thì ít nhất cũng phải là người làm công tác văn hóa như hiệu phó Hoàng - thầy giáo tuổi trẻ tài cao lại khôi ngô tuấn tú, luôn được các nữ sinh âm thầm hâm mộ ở trường Hoàng Sa. Chẳng lẽ sự thật giống như mọi người đồn đoán - cô giáo Chu thích tiền của ông chủ Sa?

"Cô Chu không thể là người như vậy, đừng nghe họ nói linh tinh!" Bạn cùng bàn của Hoàng Kỳ là Dư Vy Vy rất tức giận trước tin đồn đó, "Ông chủ Sa cũng xem như người giàu ở chỗ chúng ta, nhưng còn kém xa những người giàu ở thành phố. Nếu cô Chu muốn lấy người giàu thật thì sao không tìm luôn ở thành phố mà phải đến vùng nông thôn? Cô Chu không cưới ông chủ Sa vì chú ấy giàu đâu."

Hoàng Kỳ cũng cảm thấy cô Chu tao nhã thanh cao, lại có văn hóa như vậy, sao có thể kết hôn vì tiền.

"Vậy thì vì sao?"

"Vì ông chủ Sa từng cứu cô giáo Chu!" Mắt Dư Vy Vy sáng lên, vừa nói vừa khua tay, "Cậu biết họ quen nhau thế nào không? Khi đó cô Chu còn học đại học ở thành phố, có lần dạy gia sư về muộn, đi qua một con hẻm nhỏ thì bị mấy tên đầu gầu chặn đường định sàm sỡ. Đúng lúc đó ông chủ Sa đi qua, chẳng nói chẳng rằng cầm lấy một chiếc gậy sắt quơ một lúc cứu được cô Chu. Nhưng đám đầu gấu có lợi thế quân số, ông chủ Sa cũng bị thương nhẹ. Cậu có để ý không? Vết sẹo dài sau gáy ông chủ Sa chính là do lần đó. Về sau ngày nào cô Chu cũng đi thăm và chăm sóc chú ấy, chăm sóc mãi liền nảy sinh tình cảm, vừa tốt nghiệp là cô ấy kết hôn với ông chủ Sa luôn rồi đến chỗ chúng ta dạy học. Chuyện là vậy đấy!"

"Thật à? Nhưng tớ nhớ vết sẹo trên cổ ông chủ Sa là do ông tớ khâu giúp, nên chú ấy luôn nói ông tớ là ân nhân cứu mạng của chú ấy mà."

Dư Vy Vy hơi nghẹn lời: "Chắc không phải vết sẹo ở cổ đó mà là vết khác? Nghe nói trên người ông chủ Sa nhiều sẹo lắm, đều là do ngày trước đánh nhau mà ra, dù sao chắc chắn có một vết là vì cứu cô Chu!"

Hoàng Kỳ ngờ vực: "Sao cậu biết nhiều thế? Xưa nay cô Chu đâu nói những chuyện ấy với ai."

"Việc gì phải nói, nghĩ thôi cũng biết, sách toàn viết vậy!" Dư Vy Vy rút một cuốn sách ra khỏi ngăn kéo vứt lên mặt bàn, "Bố mẹ của nữ chính truyện này có một người là thủ lĩnh mafia, một người là giáo viên, giống hệt ông chủ Sa và cô giáo Chu! Hai người họ quen nhau như vậy đấy, anh hùng cứu mỹ nhân, lãng mạn lắm đúng không?"

Hoàng Kỳ trân trối nhìn bìa quyển sách kia, đó chính là cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà Dư Vy Vy đọc lén dưới ngăn bàn trong lớp tự học.

Dù ông chủ Sa với cô giáo Chu đến với nhau thế nào thì ít nhất mọi người cũng phải công nhận là chú ấy đối xử với vợ cực kỳ tốt, ở ngoài dữ như hổ, trước mặt cô Chu lập tức hóa thành mèo con ngoan ngoãn, tuyệt đối chiều theo ý cô. Đến cả con của họ, Sa Chu Dận, mặc dù Hoàng Kỳ luôn đọc sai chữ "Dận" nhưng cũng biết tên cậu có nghĩa là "Đời sau của họ Sa và họ Chu*". Ông chủ Sa chỉ hận không thể thể hiện tình cảm mọi lúc mọi nơi cho người khác thấy.

(*Dận (胤) tiếng Trung nghĩa là "đời sau".)

Hoàng Kỳ cảm thấy nếu ông chủ Sa đã yêu vợ đến thế thì hẳn là cũng thích kiểu phụ nữ dịu dàng nhã nhặn như cô giáo Chu, tương lai cũng sẽ tìm một cô con dâu như vậy, sao lại vội vàng xin ông nội cô cho cô làm con dâu từ bé?

Ông chủ Sa giải thích lý do như sau: "Nếu Tiểu Dận nhà chú tính tình giống chú thì sau này tất nhiên phải tìm một cô vợ giống mẹ nó, nhưng nó lại giống tính mẹ, nên chắc chắn phải tìm vợ giống chú mới xứng!"

Hoàng Kỳ ngồi mài thuốc giúp ông nội bên cối thuốc của ông, lòng rộn lên vô số tiếng chửi thề: Cháu là học sinh ngoan học lực giỏi hạnh kiểm tốt, phẩm chất đạo đức hoàn hảo đấy nhé! Học kỳ nào cũng giành được danh hiệu học sinh ba tốt! Cho đến giờ thi luôn đứng top ba cả khối! Cháu giống chú chỗ nào! Cháu giống chú chỗ nào!

Ông đã lớn tuổi, cúi người lâu sẽ bị ho. Hoàng Kỳ đứng dậy đấm lưng cho ông, nhân tiện quét hết đống thuốc chỗ ông về phía mình: "Ông đi đong thuốc cho chú Sa đi ạ, chỗ này để cháu."

Ông chủ Sa cười tủm tỉm nhìn cô: "Bác sĩ Hoàng trông kìa, cô bé này dù là con gái nhưng rất nghĩa khí. Nghĩa, dũng, tín, hiếu. Con gái rất ít người có đủ những đức tính này."

Hoàng Kỳ khi ấy còn chưa hiểu "nghĩa, dũng, tín, hiếu" là gì cho lắm, nhưng nghe giọng điệu của ông chủ Sa thì chắc là khen cô. Ông chủ Sa nói cô có nghĩa khí, Hoàng thành chủ ngẫm nghĩ, nếu có kẻ nào dám bắt nạt các đàn em đã theo cô đấu tranh giành thiên hạ thì cô nhất định sẽ che chở cho họ đến cùng. Điểm ấy chắc hẳn là giống ông chủ Sa, dù gì cũng đều là người xông pha giang hồ!

Rồi theo tháng năm, Hoàng Kỳ cũng lớn lên, dần bước vào thời thiếu nữ. Những mơ mộng lãng mạn cũng từng nhen nhóm trong cô, nhất là sau khi ngồi cạnh cô bạn cùng bàn mê tiểu thuyết như Dư Vy Vy. Sa Chu Dận được thừa hưởng đường nét khuôn mặt của cô giáo Chu nên rất khôi ngô tuấn tú; từ nhỏ đã được cô Chu rèn giũa nên cũng toát ra thứ khí chất khó tả bằng lời, khác hẳn với những người bình thường; nhưng cậu lại có dáng người cao lớn và hiên ngang như ông chủ Sa nên không có vẻ yếu ớt công tử bột. Cậu học cũng rất giỏi, là một trong những đối thủ cạnh tranh ngôi đầu bảng toàn khóa của Hoàng Kỳ. Nhưng Hoàng thành chủ ngoài thành tích tốt ra có lẽ chỉ có khoản đánh lộn là tài nghệ hơn người, mà Sa Chu Dận từ nhỏ đã được cô Chu dạy bảo cho tinh thông cầm kỳ thi họa, nhất là vẽ tranh, năm nào cậu cũng đạt giải thành phố, khiến Hoàng thành chủ hổ thẹn không bằng.

Tóm lại, theo lời Dư Vy Vy thì Sa Chu Dận chính là nhân vật nam chính hào quang lấp lánh bước ra từ trong tiểu thuyết, càng hiếm có hơn là một chàng trai xuất sắc như vậy mà chưa bao giờ có tiếng xấu nào, còn biết tiến biết lùi, thủ nhân như ngọc, chung thủy một lòng, si tình tuyệt đối với Hoàng Kỳ - loại người này giờ tìm trong tiểu thuyết cũng khó.

Khi Dư Vy Vy trêu Hoàng Kỳ như vậy, ngoài phản ứng thẹn quá hóa giận đuổi đánh cô bạn ra, trái tim mới biết yêu của thiếu nữ của cô cũng rộn lên trong lồng ngực. Cô biết Tiểu Anh tốt với mình, cái tốt đó khác hẳn vẻ lịch sự nhã nhặn cậu dành cho nữ sinh khác; biết từ lúc lên cấp Hai giọng cậu khàn hơn, nơi gần miệng mọc ra những sợi râu lún phún; sau khi bước vào tuổi dậy thì, ánh mắt cậu nhìn cô dường như cũng lấp lánh những hàm ý khác biệt; biết khi vô tình tiếp xúc tay chân với cô, cậu sẽ đỏ mặt, mắt ánh lên nhưng cũng vội nhìn sang nơi khác. Thậm chí có một lần tan học về nhà đi trên bãi cát ven sông, cậu chợt hỏi: "Tiểu Kỳ, cậu đã viết gì trong bài văn về nguyện vọng hôm nay? Cậu có từng suy nghĩ tương lai sẽ làm gì chưa?"

Hoàng Kỳ cũng như phần đông các học sinh cấp Một cấp Hai khác, hiểu biết về con đường tương lai chỉ gói gọn trong một bài văn, quanh đi quẩn lại đều là những nghề nghiệp như nhà khoa học, bác sĩ, cô giáo. Bố mẹ Hoàng Kỳ đều là giáo viên nên mong cô sau này cũng theo nghề giáo; ông nội làm nghề gia truyền của dòng họ là thầy thuốc Đông y, vẫn luôn canh cánh việc bố cô không nối nghiệp nên hy vọng có thể truyền cho cháu gái. Nhưng Hoàng Kỳ cảm thấy mình thích đánh lộn như vậy, lỡ như ngày nào đó nổi nóng đánh học sinh, hoặc kích động quá mà chữa bệnh nhân "lợn lành thành lợn què" thì lớn chuyện mất.

"Tớ viết là nhà khoa học, cũng nghĩ xong sẽ nghiên cứu gì rồi. Cân bằng sinh thái bảo vệ Trái đất, thấy được không? Cậu thì sao?"

"Tớ muốn học kiến trúc."

"Bố cậu làm kiến trúc, nối nghiệp bố như vậy là tốt."

Cậu đá cát dưới chân: "Không phải kiểu kiến trúc đấy, là kiến trúc sư cơ, thiết kế ấy."

"Kiến trúc sư? Thiết kế công trình? Phải vẽ đúng không? Vậy cũng tốt, cậu giỏi vẽ tranh, làm nghề ấy hợp lắm."

Hai người yên lặng đi thêm một lúc, cậu còn nói: "Từ nhỏ tớ đã mơ ước lớn lên trở thành kiến trúc sư, xây một lâu đài thuộc về... tớ, giống như tòa lâu đài trước kia tớ đắp ở đây, cậu còn nhớ không?"

Lời cậu nói làm Hoàng Kỳ nhớ lại, mỗi khi cô dẫn theo một đám trẻ nghịch ngợm chơi trò công thành đoạt đất trên đống cát, Sa Chu Dận luôn ngồi một mình bên cạnh đắp lâu đài cát.

Cô nở nụ cười trêu chọc: "Tất nhiên là nhớ, ai cũng chế giễu cậu giống con gái, suốt ngày chỉ biết đắp lâu đài cát một mình. Có lần cậu đắp được một tòa thật lớn, phải to cỡ cái bàn chơi bóng bàn, có rất nhiều phòng, giống hệt lâu đài trong cổ tích, làm tất cả bọn họ đều kinh ngạc. Khi ấy cậu còn nói..."

Cô dường như chợt ngẫm ra điều gì, kịp thời dừng lại.

Cậu ngoảnh đầu nhìn cô. Sắc trời đã tối, nét mặt cậu không rõ ràng, nhưng ánh mắt rất sáng: "Tớ đã nói gì?"

Cậu ấy đã nói gì? Trẻ con cấp Một còn chưa hiểu gì, khi ấy cô cảm thấy đó chẳng qua chỉ là câu nói đùa, còn cười nhạo cậu rất lâu.

Cậu nói: "Tiểu Kỳ, sau này tớ xây một tòa lâu đài thế này, rước cậu về làm vợ, được không?"

Mặt Hoàng Kỳ thoắt chốc đỏ bừng, may mà trời tối nên không nhìn rõ. Cô vội xoay người, chạy thật nhanh để che giấu sự thẹn thùng: "Chuyện lâu thế ai mà nhớ được. Muộn rồi, mau về đi, mẹ tớ còn chờ tớ về ăn cơm đấy."

Rất nhiều năm sau, Hoàng Kỳ vẫn thường nhớ lại những chuyện này, vẫn thử giả tưởng: Nếu những chuyện sau đó đều không xảy ra, có lẽ Tiểu Anh cũng sẽ thi đỗ một trường đại học tốt như cô, trở thành kiến trúc sư như cậu hằng mơ ước; ngành Kiến trúc ở trường cô đứng đầu cả nước, hẳn là cậu sẽ thi đúng trường này; có lẽ chuyện của họ sẽ giống như bao nhiêu câu chuyện thanh mai trúc mã tốt đẹp khác - dần dần lớn lên, sau đó yêu nhau, cùng lên trung học, cùng vào đại học, cuối cùng đến với nhau, bên nhau cả đời, mãi chẳng rời xa. Tốt đẹp biết nhường nào.

Nếu chuyện sau đó không xảy ra, nếu như ngay từ ban đầu, vào buổi chiều của tuần lễ ấy, cô không lẻn vào trường học.
Bình Luận (0)
Comment